Chương 101: Niềm vui vừa đến liền bị dập tắt

Không nơi nào trên đất Nhật Bản là không có dấu chân của quỷ ăn thịt. Chúng khiến cho an ninh của cả nước bị đẩy lên tình trạng nguy cấp mà từ trước đến nay chưa từng có. May mắn thay ở một vài nơi, nhờ có nhóm thợ săn quỷ đi làm nhiệm vụ mới giảm thiểu được thương vong.

Nhưng điều làm cho các kiếm sĩ phải kinh sợ đó là ánh sáng mặt trời đã không thể uy hiếp được loài quỷ, kể cả vũ khí mạnh nhất của con người từ thời xa xưa - Hoa Tử Đằng cũng không còn tác dụng để đối phó với chúng.

Điều đáng sợ hơn hết...

Những con quỷ bị chém đầu bởi Nhật Luân Kiếm vậy mà không chết, vì khả năng hồi phục của chúng hiện tại được tăng cường, cộng thêm tính chất của ánh sáng mặt trời được yểm lên Nhật Luân Kiếm đã không còn uy hiếp đối với chúng.

Thế nhưng vẫn có một ngoại lệ.

Ở Làng Thợ Rèn tại thời điểm này, hàng chục con quỷ bất ngờ đổ bộ vào làng với ý định tàn sát người dân nơi đây. Nhưng chúng vừa chạy được một đoạn thì bắt gặp một thân ảnh xuất hiện, đứng chặn giữa lối đi.

"Là thợ săn quỷ!"

Lũ quỷ chỉ nhìn thoáng qua sát quỷ phục và Nhật Luân Kiếm đã nhận ra thân phận của người này, chúng không bận tâm đến vẻ ngoài khác thường của đối phương mà cẩn trọng đảo mắt ra xung quanh để tìm kiếm. Nhưng chỉ thấy ngoài hắn ra thì không còn ai khác, chúng liền thu lại vẻ kiêng kỵ.

"Thợ săn quỷ thì làm sao chứ? Chẳng phải hắn chỉ có một mình thôi sao, tất cả cùng nhau lao đến xé xác là được!"

Dứt lời, lũ quỷ lập tức lao vọt về phía thân ảnh kia.

Nhưng chúng còn chưa chạm được vào người thanh niên. Quanh thân hắn đã ngưng tụ ra hàng chục đạo kiếm mang màu lam nhạt, dập dờn như những dòng nước trôi lênh đênh trong không trung.

Xoẹt xoẹt!

Một tiếng cắt vang lên!

Hơn hai mươi con quỷ bị hàng chục đạo kiếm mang màu lam nhạt chém xuyên qua cơ thể. Ngay lúc lũ quỷ còn đang không hiểu thứ vừa quét qua bản thân là cái gì, thân thể của chúng đột nhiên bị cắt thành những khúc thịt cùng một lúc, rơi trên mặt đất.

Nhìn những đống thịt trên mặt đất đang hóa thành từng làn khí đen đỏ, toàn bộ đều hướng về phía bản thân lao đến. Giyu vẫn thản nhiên đứng đấy, mặc cho cơ thể hấp thụ tất cả những làn khí kỳ lạ kia.

Ở phía khác của ngôi làng, một thân ảnh to lớn đứng giữa vô số mảnh vụn của huyết nhục rơi vãi trên mặt đất, chúng đều là những con quỷ bị thứ này xé xác. Vẫn còn một nửa cái đầu mọc ra sừng quỷ còn sống, ánh mắt nó lộ ra vẻ sợ hãi khi nhìn về phía thân ảnh to lớn kia.

Đây là lần đầu nó gặp một sinh vật điên cuồng và mạnh mẽ như vậy. Hơn ba mươi con quỷ tập hợp lại tưởng chừng như có thể giết sạch hết thảy mọi thứ ở trước mắt, nhưng lại bị vài vuốt của con quái thú này giết chết, thậm chí là không có sức phản kháng.

Con quái vật này là cỡ nào khủng bố!

Tất cả huyết nhục nằm trên mặt đất cùng hoá thành khí thể màu đỏ đen giao nhau, hướng về phía con quái thú bay đến.

Một tiếng tru của sói cất lên vang vọng trong khu rừng, cũng là một lời cảnh báo cho những con quỷ có ý định đi vào lãnh thổ mà nó đang bảo vệ.

Cũng tại lúc này, Daki và Gyutaro vô tình chạm mặt vài con quỷ lang thang trên núi, tuy cả hai có kinh ngạc về việc chúng có thể đi lại dưới ánh sáng mặt trời, nhưng họ vẫn giết sạch để tránh lũ quỷ càng thu hút thêm đồng loại đến đây.

Tiếng hét thê thảm của vài con quỷ truyền vào trong hang động gần đó, đánh thức thiếu nữ đang ngủ...

...

Tại Dinh thự của gia tộc Ubuyashiki, trước ánh mắt chấn kinh của toàn bộ các thành viên trong Sát Quỷ Đoàn, chỉ thấy một người thanh niên với vẻ ngoài yêu dị đứng trước một bãi bùn máu.

Tuy mang dáng vẻ tựa như loài quỷ, quanh thân toát lên nhàn nhạt năng lượng màu đỏ đen ma mị. Nhưng hắn vẫn gợi cho họ ký ức về bóng người đó - một vị kiếm sĩ thiên tài từng đứng đầu Sát Quỷ Đoàn được người người kính phục, là kẻ duy uy hiếp đến sự tồn tại của loài quỷ.

Không!

Nói đúng hơn, kẻ đang đứng trước mắt họ lúc này chính là người đó!

Vô trụ thật sự còn sống!

Là người sống sót duy nhất khi đối đầu với Chúa quỷ!

Bỗng chốc, toàn bộ ánh mắt của các thợ săn quỷ khi nhìn về phía Seigi đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, hưng phấn.

Thế nhưng có vẻ như Seigi không bận tâm lắm. Lúc này hắn đang đặt sự chú ý về phía trước.

- Chủ nhân đã thành công trong nhiệm vụ tiêu diệt Boss chính, nhận hai nghìn điểm tích luỹ! -

- Cái chết của Boss phụ và Thượng huyền nhất không liên quan trực tiếp hoặc gián tiếp đến chủ nhân, nô ấn. Hệ thống sẽ không tính điểm, mong chủ nhân thông cảm. -

- Vì chủ nhân đã bảo vệ an toàn hậu cung của mình ở thế giới đầu tiên, và tiêu diệt thành công một Virus, dựa vào độ khó trung bình trong Vị diện siêu nhiên. Hệ thống xin trao tặng một gói quà tân thủ, vui lòng kiểm tra trong túi đồ. -

- Cánh cổng đi sang thế giới khác sẽ tồn tại trong vòng ba mươi sáu tháng, bắt đầu tính từ thời điểm này, mong chủ nhân lưu ý. -

- Lưu ý: Nếu hậu cung gặp bất trắc kể cả khi nhiệm vụ kết thúc, chủ nhân vẫn sẽ chịu hình phạt. -

Sau khi giết chết Genku, trước mắt Seigi hiện lên một cái màn hình thông báo đến từ hệ thống. Chỉ nhìn lướt qua, hắn đã nhớ hết được nội dung có trong đó.

Đáng tiếc là Muzan và Yoriichi không phải do hắn tự tay kết liễu, thế nên hệ thống mới không tính điểm.

Tuy không vui nhưng Seigi chỉ có thể rút kinh nghiệm cho nhiệm vụ lần sau.

Xong xuôi, lúc này hắn mới để ý đến những người xung quanh. Thấy họ đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, hắn nhận ra nguyên nhân là do vẻ ngoài của bản thân hiện tại.

Seigi trở về trạng thái bình thường, sau đó bước về phía nhóm người Iguri.

Hắn mới đi được vài bước, Mitsuri đã lao đến trước tiên, nàng sà vào người hắn.

"Thật tốt vì anh đã trở về..."

Mitsuri úp mặt vào lồng ngực Seigi, nỉ non nói.

Seigi không đáp, mùi thơm từ mái tóc của nàng bay thoáng qua làm hắn rất dễ chịu, bàn tay khẽ nâng lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Mitsuri.

Nhận thấy Iguri và một vài gương mặt thân quen chạy đến với nhiều biểu cảm khác nhau. Trong đó có vui mừng, xúc động xen lẫn với kinh ngạc. Khoé môi Seigi nở ra nụ cười nhẹ, chưa bao giờ hắn cảm thấy nhẹ nhõm như lúc này.

Một nụ cười của sự viên mãn, tựa như vừa gỡ bỏ được gánh nặng trên vai sau từng ấy năm.

Âu cũng là lẽ đương nhiên, trách nhiệm của hắn không phải là đóng vai một vị anh hùng cứu vớt nhân loại trên toàn thế giới khỏi thế lực ác quỷ tàn độc.

Seigi tự nhận bản thân không cao cả đến vậy.

Nếu nghĩ đơn giản hơn một chút ở góc nhìn của Seigi, mục đích duy nhất mà hắn vẫn giữ vững bấy lâu nay, chính là bảo vệ những người bên cạnh mình...

Iguri bất ngờ lao đến, nàng vòng tay qua cổ Seigi, ôm hôn hắn một trận nồng nhiệt. Đến mức Seigi bất đắc dĩ phải buông tay chịu trận, mặc cho nàng xâm chiếm.

Những thiếu nữ khác thấy hai người quấn lấy nhau, ai cũng mặt đỏ tía tai, riêng Kanae và Ichibana thì trong lòng ngưỡng mộ.

Để mà nói, tình cảm mà Kanae dành cho Seigi vốn đã vượt qua mức gọi là thân thiết, nhưng nàng lại không dám thổ lộ, vì nàng biết em gái mình cũng có tình cảm với hắn, thế nên mới giấu điều đó sâu trong lòng.

Còn Ichibana thì...

Haizz, giữa hắn và nàng dừng ở ranh giới tình bạn đi.

Không lâu lắm, Iguri rốt cuộc không chịu nổi sự phản công đến từ đầu lưỡi của Seigi, nàng mang theo sắc mặt đỏ ửng, nhanh chóng tách khỏi người hắn, thấy toàn bộ ánh mắt đều nhìn mình chằm chằm, Iguri lộ ra vẻ ngượng ngùng.

Seigi liền giải thích tường tận mọi chuyện cho toàn bộ các thành viên trong Sát Quỷ Đoàn nghe.

Mà trọng tâm vấn đề chỉ có hai, thứ nhất là Seigi để lộ ra bản thân hiện tại đã thành quỷ, thứ hai là Chúa quỷ và Thập nhị thượng huyền bị hắn xoá sổ.

Mà toàn bộ các thành viên nghe xong, bầu không khí từ đau thương bỗng dưng thay đổi, lập tức sôi trào đến cực điểm.

"Không hổ là Vô trụ, Tử Thần của Sát Quỷ Đoàn!"

"Vô trụ thành quỷ thì đã sao chứ, nếu không có ngài ấy ra tay cứu thì đã không có ta như hiện tại, chỉ cần ngài vẫn chính là ngài thì chúng ta còn phải sợ sao?!"

"Đúng vậy, nếu không có Vô trụ thì hàng chục đội ngũ thợ săn quỷ đã bỏ mình từ mấy năm về trước rồi!!!"

"Để tiêu diệt Chúa quỷ mà ngài ấy đã ép buộc chính mình trở thành quỷ, chúng tôi vô cùng biết ơn ngài!!!"

"Vô trụ tất nhiên là thiên tài của nhân loại chúng ta, ngài ấy là quỷ hay người có khác gì nhau sao?!"

"Điều quan trọng là Chúa quỷ đã không tồn tại! Chúng ta sẽ không cần phải cầm đao kiếm nữa!!!"

"Cuối cùng ngày này cũng đến! Sau ngần ấy sự hi sinh, rốt cuộc cũng đến ngày kết thúc!!!"

Vô số tiếng reo hò vang lên, ai nấy đều vui mừng đến phát khóc, có người phấn khích đến độ chảy cả nước mắt nước mũi, có những người chỉ giữ sự vui vẻ trên gương mặt, nhưng sâu bên trong đôi mắt của họ lại giấu không được nỗi buồn chua xót.

Đúng vậy, để có được ngày hôm nay, không biết bao nhiêu sinh mạng đã ngã xuống.

Nhìn mọi người xung quanh ai ai cũng lộ ra vẻ hạnh phúc, đến cả chúng nữ đều đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình chăm chú, Seigi khó nén được cảm xúc thoải mái ở trong lòng.

Quả thực được người khác tán dương khi làm việc tốt sẽ khiến cho bản thân ta cảm thấy thảnh thơi hơn. Nhìn họ vui vẻ mà chính mình cũng bị lây theo bởi sự tích cực ấy.

Nếu nói hắn bình tĩnh trước một vinh quang như vậy thì một trăm phần trăm sẽ là thổi phồng, bởi vì chẳng có ai không vui khi được người khác công nhận cả.

Còn chưa nói đến độ tuổi thực của hắn không tới bốn mươi.

Thế nhưng tin vui chưa được bao lâu, mười mấy con quạ đen từ trên trời bay xuống, giáng thẳng cho họ một tin tức động trời.

Như một chậu nước lạnh dập tắt ngọn đèn sưởi ấm dưới trời đông giá rét, sắc mặt ai nấy đều biến sắc.

"Quỷ miễn nhiễm với ánh sáng mặt trời và hoa Tử đằng, thậm chí là Nhật Luân Kiếm còn không giết được chúng hoàn toàn..."

"Chuyện này sao có thể!!!"

Các thợ săn trẻ tuổi lộ ra vẻ khó có thể tin. Trong thoáng chốc họ đã bị hiện thực phá vỡ ảo mộng tươi đẹp!

Theo như tin báo đến từ vài nhóm thợ săn quỷ còn sống sót, hiện tại một số thành phố tại thủ đô Tokyo đang bị thiệt hại vô cùng nặng nề.

Trong đó, số người thương vong đã chạm đến mức mười nghìn nhân khẩu. Để ngăn ngừa thiệt hại tăng lên, toàn bộ an ninh đang được thắt chặt bởi quân đội chính phủ Nhật Bản.

Họ bắt buộc phải sử dụng đến vũ khí nóng, thậm chí là hạt nhân loại nhỏ.