Trải qua một trận chiến lần này, đám người Kyojuro và Shinobu đã có chút mệt mỏi. Họ cũng không tận mắt nhìn thấy Akaza bỏ đi, vả lại vị trí của cả hai khi đó khá xa nên họ cho rằng gã đã bị Gyutaro và Daki giết chết.
Điều mà cả đội rút ra được hiện tại chính là khoảng cách sức mạnh của Trụ cột và Thượng huyền quỷ.
Không nói đến những con quỷ trên Thượng huyền tam trở đi, chỉ cần hai tên như Thượng huyền tứ hoặc Thượng huyền ngũ đã đủ để biến cả một cái Sát Quỷ Đoàn thành khu phế tích.
Rất may trong nhiệm vụ lần này không có ai thiệt mạng, phần còn lại cũng đến từ sự trợ giúp của Gyutaro và Daki là trọng yếu.
Nếu không có hai người xuất hiện thì cả đội có lẽ đã chết sạch.
"Dù biết hai người từng là Thượng huyền quỷ, nhưng cảm ơn vì đã cứu chúng tôi trong lần hoạn nạn này."
Shinobu cùng với bốn thành viên còn lại đi đến trước mắt Gyutaro và Daki, chân thành lộ ra vẻ biết ơn.
Thấy vậy, Gyutaro và Daki hai mắt nhìn nhau, trong lòng toát một loại cảm giác vô cùng mỹ diệu.
Trước đây là Thượng huyền quỷ nên hai người đã giết không biết bao nhiêu là Trụ cột, vì thế mà Sát Quỷ Đoàn ghi hận mối thù này rất lâu.
Nhưng bây giờ, chỉ vì cứu một nhóm người thuộc Sát Quỷ Đoàn mà nhận được lời cảm tạ, điều này khiến hai người không quen.
Nếu không có mệnh lệnh từ Seigi thì Gyutaro và Daki cũng lười quản đến tính mạng của đám người này.
"Không cần phải biết ơn chúng ta, người mà các ngươi phải cảm tạ chính là chủ nhân a."
Daki ưỡn ngực nói, đôi mắt hoa đào khẽ liếc đôi gò bồng màu mỡ ẩn sau lớp đồng phục thợ săn của Shinobu, âm thầm so sánh.
Quả thực cặp ngực đó hơi kém nàng một chút...
Thế nhưng bù lại đối phương lại có dáng người mảnh mai, nhỏ nhỏ xinh xinh, kéo theo cái eo bé gợi cảm.
Trái ngược với Shinobu hoàn toàn, Daki thuộc về loại mỹ nữ chân dài, kèm theo cặp đùi nảy nở tràn đầy mỹ cảm có thể nói là bao nhiêu nam nhân mơ ước muốn được kẹp vào người.
Nhan sắc của hai người tuy khác biệt, nhưng đều có thể miêu tả gọn trong một chữ "đẹp".
Chỉ là cái "đẹp" của hai người khác nhau mà thôi.
"Chủ nhân của hai ngươi? Chẳng lẽ là người mặc đồ đen vừa rồi?"
Nhớ lại người thanh niên mặc hắc phục cổ trang vừa nãy, Shinobu lên tiếng hỏi.
"Đúng vậy..."
Mang theo thái độ lạnh nhạt, Gyutaro nói tiếp.
"Ngài ấy cũng muốn trực tiếp gặp ngươi một lần, vậy nên ngươi sẽ phải theo chúng ta trở về."
Nghe gã đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, còn nhấn mạnh từ "phải" trong đó.
Tuy đám người Kyojuro có nghi vấn trong lòng nhưng cũng không hỏi rõ vấn đề này.
Dù sao đối phương cũng đã giúp đỡ mình, kia nếu lộ ra thái độ thất lễ cũng không đúng cho lắm.
Họ chỉ nhìn về phía Shinobu, chờ xem quyết định của nàng.
"Tôi có thể biết lý do là gì sao?" Shinobu hỏi.
"Không, ngươi chỉ cần đến đó mới biết được."
Gyutaro lắc đầu, sau đó bồi thêm một câu.
"Nếu có ý định gây bất lợi cho ngươi hay những người khác, chủ nhân của chúng ta đã mặc kệ các ngươi chết dưới tay Thượng huyền tứ."
"..."
Shinobu không biết đáp lại ra sao, quả thực nàng cũng cảm thấy điều mà đối phương vừa nói rất có lý.
Nếu đối phương có ý định hại nàng, còn phải chờ đến lúc này mới hỏi ý hay sao?
Đương nhiên là không.
Nếu thế thì đúng như lời Gyutaro đã nói, chắc chủ nhân của hai người cần gì đó ở Shinobu nên mới muốn gặp nàng trực tiếp.
Suy nghĩ kỹ một lát, Shinobu không thấy điểm nào bất hợp lý. Đồng thời Shinobu cũng cần được biết lý do chủ nhân của họ muốn gặp nàng là vì mục đích gì.
Kia chắc sẽ không phải là mục đích xấu, vì giác quan thứ sáu của Shinobu đã mách bảo nàng như vậy.
Chẳng phải sẽ thật ngu ngốc nếu như bản thân đi tin vào cái gọi là giác quan thứ sáu hay sao?
Nhưng Shinobu không muốn bận tâm nữa.
Suy cho cùng nàng sống đến lúc này cũng chỉ vì chờ đợi người thanh niên ấy trở về, thế nhưng thời gian cứ thế trôi qua mà người vẫn chẳng quay về.
Biết rằng người đã chết không thể gặp lại, tuy có ôm trong lòng tiếc nuối nhưng Shinobu cuối cùng cũng vứt bỏ đi ý nghĩ kia.
Một lòng vì Sát Quỷ Đoàn cho đến khi Chúa quỷ bị giết chết, cũng chỉ có lý do duy nhất đó mới khiến nàng không có chỗ hối hận.
Được đôi huynh muội Gyutaro và Daki chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho mình, Shinobu cũng vui vẻ đáp ứng yêu cầu của họ.
Sau khi tạm biệt Kyojuro và đám nhóc Nezuko, Shinobu được Daki cõng trên lưng để rời đi.
Vượt qua không biết bao nhiêu là quãng đường gập ghềnh, tại thời điểm mà mặt trời lên cao, cuối cùng Gyutaro và Daki cũng mang Shinobu đến một ngọn núi lớn.
Mà dưới chân ngọn núi chính là đường hầm thông với lối đi của đoàn xe lửa.
Đi giữa chừng được một đoạn, Daki để Shinobu xuống.
"Tiến lên phía trước nữa chính là nơi chủ nhân đang ở, ngươi tự mình đi đi."
Gyutaro nói, sau đó cùng với Daki lặng im biến mất.
Muốn nói gì nhưng thấy vậy, Shinobu đành phải yên lặng, hướng lên phía trên đỉnh núi bước tiếp.
Không khí nơi này rất trong lành và quang đãng, cùng với tiếng xào xạc phát ra giữa những tán lá rung rinh trước gió, mang đến cho Shinobu một loại cảm giác yên tâm.
Nàng cứ thế mà bước tiếp, cho đến khi đi đến trước một hang động lớn.
Nhìn vào bên trong, Shinobu nhận ra sâu trong đó có một thân ảnh đang ngồi xếp bằng, nhờ có vài tia nắng vào lúc này chiếu rọi đến, nàng cuối cùng mới thấy rõ được diện mục của người thanh niên kia.
Mà người thanh niên này không phải ai khác, chính là Seigi.
Con ngươi của Shinobu chợt co rụt lại, thần sắc vô cùng chấn động, sâu trong đáy mắt là một vẻ khó tin khi nhìn thấy hắn.
"!!! A-nh... anh là..."
Seigi chậm rãi mở mắt, ôn hoà nhìn về phía nàng. Khoé môi không khỏi câu lên một đường cong nhẹ.
"Em đã gầy đi trông thấy rồi đấy."
"Shinobu..."
Nghe được hắn gọi tên mình, Shinobu lập tức đứng hình trong giây lát. Khoé mắt nàng gợn sóng nhè nhẹ, một vài giọt lệ dần dần ứa ra.
"Seigi... !!!"
Lấy hết toàn bộ dũng khí để thốt lên một câu, Shinobu lập tức chạy đến, lao vào trong lồng ngực của hắn.
Seigi hơi thở dài, thuận thế để thiếu nữ ôm thật chặt, sau đó chậm rãi đưa tay lên, vuốt nhẹ đỉnh đầu của nàng.
Cảm nhận được đôi tay mang theo nhiệt độ ấm áp nhẹ nhàng khoác lên trên thân mình, Shinobu liền biết người mà mình ngày nhớ đêm chờ thực sự vẫn còn sống, trái tim nén không được xúc động, nàng nức nở khóc lên thành tiếng.
Thanh âm thảm thiết trong hang động lặp lại một hồi lâu.
Mà đứng ở bên ngoài âm thầm quan sát cảnh này, Gyutaro có hơi ngoài ý muốn.
"Không ngờ ngài ấy và thiếu nữ kia lại có quan hệ gần gũi như vậy."
"Này Daki..."
Y đưa mắt sang bên cạnh, thấy em gái mình lộ ra sắc mặt không mấy vui vẻ, liền hiểu tâm trạng của nàng lúc này.
"Haizzz, thôi thì làm một cô vợ lẽ đối với em cũng tốt..."
Nghe được lời y nói, Daki trừng mắt lườm lại.
"Em mới không cần làm vợ lẽ ấy!"
Vừa dứt lời, cô nàng đã đứng phắt dậy, sau đó rời đi.
"Hầyyy, con bé này..."
Gyutaro thở dài. Đối với vẻ mặt khó chịu của em gái mình vừa rồi, y là người hiểu rõ ràng tâm tình của nàng hơn bao giờ hết.
- Em gái a, có những thứ không thuộc về mình nhưng cũng cần phải đi tranh giành thì mới có được...
Gyutaro trong lòng thầm than.
Y biết tình cảm của Daki đã đặt tại trên người Seigi, kia chỉ sợ sau này không biết sẽ đi về đâu...
Trở lại về phía đôi nam nữ đang ôm nhau lúc này.
Chỉ thấy Shinobu ngoan ngoãn tựa đầu trong lồng ngực của Seigi, khoé mắt đỏ hồng, mang theo từng hơi thở thút thít, ôm chặt lấy hắn.
Là một nam nhân, Seigi lúc này không cảm thấy phiền hà mà chỉ trách bản thân có lỗi với Shinobu vì lời hứa kia.
Hắn dùng một loại ngữ khí ôn hoà khác hẳn với biểu tình lạnh nhạt như mọi khi, nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí im lặng trước mắt.
"Khoảng thời gian anh không có ở đó, em và mọi người vẫn sống tốt chứ?"
Nhưng đáp lại Seigi, Shinobu chỉ im lặng, đôi mắt lặng yên nhìn trong khoảng không vô định.
Biết nàng còn hờn dỗi trong lòng chuyện kia.
Để giải quyết ổn thoả, Seigi không còn cách nào khác đành phải áp dụng một vài kỹ năng mà kiếp trước hay dùng để an ủi bạn gái.
"Xin lỗi vì đã không trở về theo như lời hứa khi đó, nhưng vì một vài lý do nên anh phải tạm thời rời xa mọi người."
"Lúc ấy..."
Hắn bắt đầu kể ra hành trình của mình, câu chuyện rất dài.
Nhưng mục đích hướng tới chính là vấn đề về nơi ẩn náu của Muzan cùng với tung tích của Giyu và Makomo.
Lặng yên nghe toàn bộ câu chuyện do hắn kể, không biết có phải do mệt mỏi hay không mà Shinobu đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Nhận ra điều này, khoé miệng Seigi khó có lúc nở ra nụ cười nhẹ.
Đã từ rất lâu, tinh thần của hắn mới cảm thấy thoải mái được như lúc này.
Quan sát gương mặt xinh đẹp của Shinobu một hồi, Seigi cuối cùng cũng nhịn không được, dùng ngón tay vén lên vài cọng tóc dính trên môi nàng.
Hắn cúi thấp đầu, đôi mắt nhắm nghiền, hôn nhẹ lên môi Shinobu.
Một loại dư vị của anh đào nhẹ thẩm thấu...
Bất chợt nô ấn ở một nơi nào đó truyền đến tín hiệu.
- Không ngờ lại nhanh như vậy...
Nắm bắt được vị trí của nô ấn này truyền đến, Seigi trong người càng cảm thấy vui vẻ.
- Nhưng cũng tốt, giải quyết nhanh chóng xong trở về cũng không tính là muộn đi...
Nhìn thiếu nữ đang say giấc trong lòng, Seigi nhẹ nhàng đặt nàng lên một mặt đất bằng phẳng, sau đi ra khỏi hang động.
Trước khi rời đi, hắn liền gọi Gyutaro đến để canh chừng cho Shinobu nghỉ ngơi.
Còn bản thân...
Đương nhiên là đi tìm đám quỷ kia để tính sổ!