Sau khi Akaza được thả đi, y nhanh chóng thông tri với Chúa quỷ về sự tình của Seigi.
Muzan biết được thông tin này về sau, gã liền để Thượng huyền thập nhất Nakime triệu hồi tất cả các Thượng huyền về Vô Hạn Thành.
Liên quan đến việc điều chế thuốc kháng ánh sáng mặt trời rất quan trọng, vậy nên gã muốn các thuộc hạ của mình phải nắm bắt được thông tin sớm nhất.
Trong khoảng thời gian trước đó, sau khi Muzan lấy được Bỉ Ngạn Xanh, gã đã cực lực nghiên cứu từng phương pháp một nhưng vẫn chưa nhận lại được kết quả như mong muốn.
Trải qua mấy lần mày mò với bốn bông Bỉ Ngạn Xanh, kết quả mà gã nhận được chính là sự thất bại, giờ đây Muzan chỉ còn lại một bông duy nhất.
Điều này làm gã vô cùng tức giận, song song với đó là nghi hoặc chính bản thân phải chăng đã làm sai ở công đoạn nào.
Nhưng kiểm lại kỹ càng thì mới thấy bản thân gã đã rất cẩn thận khi chiết xuất và bảo quản chúng.
Trước đó gã đã âm thầm quay trở lại ngọn núi kia, xem Bỉ Ngạn Xanh liệu có nở thêm hay không, nếu có thì gã sẽ có nhiều thời gian và số lượng hơn để nghiên cứu ra điểm sai trong việc điều chế.
Nhưng kể từ khi Muzan chạm mặt với Seigi vào lần đấy, mảnh đất nơi đó đã bị tàn phá một nửa khiến cho thực vật không thể sinh sôi, chứ đừng nói là một loài hoa hiếm cần sự chăm sóc đặc biệt như Bỉ Ngạn Xanh.
Vì hết cách.
Một bông Bỉ Ngạn Xanh cuối cùng kia đã được gã bảo quản cho đến tận bây giờ, chờ một cơ hội khai phá thì gã mới dám lôi ra để sử dụng.
Nhưng khi nghe tin Akaza chạm mặt với một con quỷ có thể đi lại dưới ánh sáng mặt trời, Bỉ Ngạn Xanh đã không còn sức hấp dẫn đối với Muzan.
Điều khiến gã nghi ngờ chính là kẻ đó lại nhận rằng có quen biết với mình.
Muzan khẽ vuốt cằm, khi biết được Akaza không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng mặt trời do máu của kẻ kia, thậm chí là Gyutaro và Daki đã trở nên mạnh hơn rất nhiều sau khi thuần phục với hắn, sâu trong đôi mắt Muzan giấu không được tia sáng kỳ dị.
"Hắn nói như vậy với ngươi?!"
"Dạ vâng."
Akaza cung kính đáp
Muzan ánh mắt xoay chuyển, trong đầu liền lục lọi ký ức.
Một nghìn năm trước, tại thời điểm gã sắp chết còn không đến một người thân ở bên cạnh.
Vậy thì chạy đâu ra một người huynh đệ kết nghĩa?
Chưa dừng lại ở đó, kẻ này còn cướp đi hai thuộc hạ của gã để thu làm tuỳ tùng.
Đây chẳng phải là mang ý tứ khiêu khích thì là gì?
Chợt nhận ra điểm đáng ngờ trong câu chuyện, Muzan lúc này mới phản ứng lại.
"Vì cái gì ngươi không báo cho ta ngay tại thời điểm hắn xuất hiện?"
Nghe ngữ khí đạm mạc của gã, Akaza cẩn thận trả lời.
"Thuộc hạ đã có ý định này, nhưng khi đó không hiểu có vật gì ngăn cản khiến cho ta không cách nào thông tri được với ngài, vả lại người đó cũng không cho thuộc hạ có thời gian để suy xét tình huống..."
"Thưa Chúa quỷ, thuộc hạ nghĩ Akaza đã bị gài bẫy."
Tại căn phòng gần đó, một giọng nói của người thanh niên truyền tới.
Trong Vô Hạn Thành lúc này, ngoài Muzan cùng với hai Thượng huyền là Akaza và Nakime ra thì tất cả các Thượng huyền còn lại cũng đã có mặt tại đây.
Người vừa nói chính là Thượng huyền thập nhị Genku.
Nghe lời Genku nói, Muzan cũng không có gì ngạc nhiên.
"Ta biết..."
"Nhưng không đoán được là kẻ nào có cái lá gan to như vậy."
Gã vẫn là nhìn ra được điểm đáng ngờ khi nghe được câu chuyện này.
Nhưng điều làm gã quan tâm hơn thế, chính là khả năng kháng lại ánh sáng mặt trời đang nằm trên người của kẻ đó.
Trong khi Muzan đang tự mình tính toán. Ở phía Nakime lúc này, chợt cảm nhận được một khí tức xa lạ vừa đặt chân vào Vô Hạn Thành, trong lòng ả nghi hoặc.
Thoáng điều động Huyết Quỷ Thuật tại một cái quỷ nhãn còn lại giấu ở nơi nào đó trong Vô Hạn Thành, nhờ có nó mà Nakime mới có thể nhìn thấy cảnh tưởng cách đó nghìn mét.
Dưới con mắt quỷ đang trừng to quan sát.
Chỉ thấy một thân ảnh hắc y với đôi cánh thịt toát ra khí tức màu đỏ sẫm xuất hiện, bình thản đứng trên một căn phòng gần đó.
Chưa kịp nhìn rõ gương mặt của kẻ này, hắn đã búng ra một đầu ngón tay.
Hưu!
Một tia máu nhỏ xuyên thẳng qua quỷ nhãn, trực tiếp đánh vỡ thành một đoàn sương máu.
Cảm nhận được một trận đau rát truyền đến từ quỷ nhãn còn lại, Nakime biết tình hình không ổn, lập tức báo với Muzan một tiếng.
"Thưa ngài, đã có một kẻ lạ mặt từ bên ngoài đặt chân vào nơi này, hiện tại hắn đang hướng về phía này tiến đến."
"Ừm?!"
Muzan cùng với tất cả những con quỷ Thượng huyền đang có mặt ở đây đều sững sờ.
Chuyện này nói sao cũng quá mức đột ngột.
Không nghĩ tới sẽ có một tên lạ mặt chạy vào nơi này, bởi vì Vô Hạn Thành chính là căn cứ do Chúa quỷ tạo ra.
Thế nên một người bình thường muốn bước vào mà chưa có sự cho phép chính là điều không thể.
Nhưng hiện tại lại có kẻ phá vỡ ngoại lệ đó đây?
"Xác định được vị trí hiện tại của hắn chưa?"
"Dạ thưa, hắn đã đập nát quỷ nhãn của thuộc hạ..."
Đáp lại Muzan, Nakime cúi đầu.
Nhận ra cái gì, Genku bình tĩnh nói.
"Thuộc hạ nghĩ kẻ đến chính là tên kia."
Nghe được lời này, Akaza lập tức ngỡ ngàng, bởi vì y biết "tên kia" trong lời Genku nhắc đến chính là kẻ đã ban máu cho mình.
Thế nhưng đối phương tại sao lại đến đây?
Mà điểm quan trọng là bằng cách nào vào được nơi này!
"Ngươi quả thực ngu ngục."
Muzan liếc nhìn Akaza, biết y chính là kẻ dẫn sói vào nhà nhưng lại không biết, gã rất muốn đập chết y ngay lúc này nhưng vẫn phải kiềm chế lại.
Kẻ đến không thiện, làm gì còn có thời gian cho họ bàn tiếp việc nội bộ?
“Thưa ngài, hãy để cho thuộc hạ ra mặt để giải quyết tên đó.”
Một căn phòng cách đó không xa, truyền đến ngữ khí bình tĩnh của Thượng huyền nhị Kokushibo.
“Ngươi cứ từ từ, chẳng phải Nakime đã nói là hắn đang đi về phía chúng ta hay sao? Để ta xem hắn là kẻ nào mà dám to gan như vậy.”
Nhưng Muzan vừa dứt lời, một đạo quyền khí màu đỏ sẫm đột nhiên ngưng tụ trong không trung, mang theo khí tức uy áp đến ngộp thở, nhắm thẳng về phía Nakime đánh tới.
Phốc! Ầm!
Không thể nghi ngờ, một đạo quyền khí trong nháy mắt đã rơi ở trên người Nakime, đem bản thân cùng với căn phòng mà ả đang ngồi trực tiếp chấn nát.
Quá mức bất ngờ! Để cho các Thượng huyền khác phải giật mình, đến Muzan muốn ra tay ngăn chặn nhưng còn không kịp.
Gã chỉ có thể trừng đôi mắt nhìn thuộc hạ của mình bị miểu sát.
"Kẻ nào... !!!"
Muzan giấu không được vẻ phẫn nộ, đôi mắt tàn nhẫn nhìn về hướng xuất phát của đạo quyền khí kia, chợt đôi mắt gã co rụt lại.
“Ng-ngươi…”
Gã thấy trên căn phòng cách đó không xa thình lình đứng một bóng người.
Toàn thân hắn mặc hắc y, từ vạt áo cho đến ống tay áo và đai lưng được tinh chế bằng vải đỏ. Phía sau là một đôi cánh có đầy lông vũ màu đen toát ra khí thể màu đỏ sẫm.
Trên thân hắn cũng ám lên khí tức màu máu và màu đen dày đặc, cùng với vẻ ngoài xuất thần yêu dị, trông người này tựa như một vị thiên thần sa ngã bị đày xuống ải nhân gian.
Chỉ thấy ánh mắt đạm mạc của hắn lướt qua Chúa quỷ Muzan, sau đó quét qua tất cả những Thượng huyền trong căn phòng, chờ đến khi tầm mắt rơi vào một căn phòng rất xa nằm riêng biệt ở một góc.
Hắn nhận ra một thân ảnh nhỏ nhắn đang ngồi trong đó, mới thu tầm mắt trở về.
Lúc này mới để ý đến biểu tình của Muzan.
Seigi gật đầu nói.
“Chúa quỷ Muzan…”
“Rất lâu không gặp ngươi, nhưng nhìn ngươi hình như có chút tiều tụy đi thì phải.”