Thân ảnh áo đen này là một người thanh niên mang trên mình mặt nạ yêu hồ. Thông qua cặp mắt hồ ly trên mặt nạ, có thể thấy một đôi mắt có màu xanh thẳm như đại dương bao la, nhưng đồng tử nằm sâu trong đó lại sắc bén như miêu nhãn như ẩn như hiện.
Mà lại khí chất thần bí toát ra trên người hắn khiến cho kẻ khác vô pháp nhìn thấu. Phía sau là cặp cánh uyển chuyển vỗ ra từng đợt gió nhẹ, mơ hồ tản mản ra một loại khí thể màu máu đan xen với hắc khí, ám lên trên thân của người thanh niên.
Trông hắn giống như một vị thiên sứ đoạ lạc, mang theo thần tình lạnh nhạt dạo chơi tại chốn nhân gian để quan sát chúng sinh vậy.
"Đây là..."
Đôi mắt quỷ của Akaza chợt rung động, gã chưa bao giờ thấy một kẻ có khí chất thần bí và thoát tục tựa như người thanh niên trước mắt.
Tuy không cảm nhận được một chút khí tức nào uy áp đến từ người thanh niên, nhưng chính vì điểm này mới làm nên sự đáng sợ khi nhìn thấy những kẻ như vậy.
Chỉ thấy Gyutaro và Daki đứng dẹp sang hai bên, đối với người thanh niên lộ ra vẻ cung kính, hạ thấp người.
Kẻ này không ai khác chính là Seigi.
"Miễn lễ."
Sau chiếc mặt nạ, Seigi nhàn nhạt mở miệng.
Tránh cho kẻ khác chõ mũi vào kế hoạch của bản thân, hắn điều động thoáng qua một chút tà lực, đem chu vi mười mấy mét xung quanh bao bọc lại trong một màn sương đỏ sẫm, ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài.
Seigi sử dụng thứ này có hai mục đích, thứ nhất là tránh Shinobu và Kyojuro tham gia hay nghe lén được câu chuyện trong đây, thứ hai ngăn Muzan sử dụng thần giao cách cảm để nhìn thấy chân dung của Seigi qua đôi mắt Akaza.
Có thể xem nó như là kết giới vậy.
Lúc này chỉ còn hắn, đôi huynh muội Gyutaro và Akaza.
Bước chân của hắn chầm chậm tiến về phía cái hố lớn, đến khi thấy được người nằm trong đó, ánh mắt Seigi lộ ra vẻ đánh giá.
"Ngươi là..."
Akaza tâm tình bất định, run rẩy dò hỏi.
Thấy vậy, Seigi thản nhiên nói.
"Ta là bằng hữu của Kibutsuji Muzan, cũng là một con quỷ tồn tại cùng thời với hắn."
“Khi đó chúng ta vẫn đang đi tìm hoa Bỉ Ngạn Xanh để chế ra phương thuốc có thể kháng lại ánh sáng mặt trời, nhưng do mất quá nhiều thời gian, ta mới bỏ dở giữa chừng.”
"Nhưng chắc hắn chưa kể với ngươi bao giờ đi, vì chúng ta cũng rất lâu chưa gặp mặt."
“Nhưng cũng chính vì điều đó mà hắn với ta mới cạch mặt nhau từ đấy, chỉ là vài năm trước ta gặp được ít may mắn mới có thể đi lại dưới ánh sáng mặt trời như hiện tại.”
"Mà hai Thượng huyền dưới trướng hắn là do ta nhìn trúng, nếu có việc thì cứ nói với hắn rằng đến ngọn núi kia tìm ta."
"Ngươi trở về nói với hắn nguyên văn như vậy."
Nói xong, Seigi định xoay người rời đi, nhưng chợt nhớ ra cái gì mới nán lại nhìn Akaza một lúc, ra vẻ tính toán rồi nói.
"Mà trước khi trở về, nên bồi thường cho ngươi một chút chứ nhỉ."
"Dù sao tuỳ tùng của ta gây không ít phiền phức cho ngươi, bồi thường âu cũng là điều đương nhiên."
"Dù sao ta cũng không muốn kết thù với người anh em của mình trong lần gặp mặt tới."
Trước sự nghi hoặc của ba đôi mắt tại đây, Seigi rạch một vết cắt ở trên lòng bàn tay, lập tức có vài chất lỏng màu đỏ rỉ ra.
Daki và Gyutaro thấy một màn này, con ngươi chợt co rụt.
Tuy không biết trong lòng Seigi có tính toán gì, nhưng hai người cũng sẽ không có ý nghĩ chất vấn hắn.
Mọi việc hắn làm hay quyết định, họ đều sẽ nghe theo.
Mà chứng kiến từ đầu đến cuối, Akaza lúc này cũng sửng sốt.
Gã chưa kịp định hình được hoàn cảnh lúc này, chợt có một kẻ thần bí xuất hiện tự nhận bản thân là người quen của Chúa quỷ.
Chẳng những thế, hắn còn tự nhận rằng bản thân cướp lấy thuộc hạ dưới trướng của bằng hữu biến thành tuỳ tùng của mình.
Nghe thôi đã thấy hắn là người không xem Chúa quỷ ra gì, thậm chí là khinh thường để ý đến cảm thụ của Muzan ra sao.
Mà có dạng nào bằng hữu như này không?
Chắc chắn là hồ bằng cẩu hữu!
Cũng có vài điểm mâu thuẫn nhưng Akaza lại không muốn nói ra, sợ chọc giận đối phương đem mình đập chết.
Vả lại chính gã cũng chưa từng nhìn thấy Bán Quỷ Diện, chỉ nghe qua tai là hắn có những đặc điểm của mặt nạ răng quỷ Asura, nên cũng không nhận ra điểm quen thuộc nào trên chiếc mặt nạ yêu hồ mà Seigi đang đeo.
"Ngươi muốn làm gì???"
Akaza thấy hành động kỳ lạ của Seigi, dâng lên nghi hoặc.
"Lý do Gyutaro và Daki trở nên mạnh như vậy, ngươi không hiếu kỳ sao?" Seigi nói.
"Nguyên nhân... ch-chẳng lẽ!"
Akaza nhận ra ẩn ý trong lời nói cùng với hành động vừa rồi của Seigi, ánh mắt chợt căng thẳng khi nhìn về phía chất lỏng trên tay hắn.
Seigi bình tĩnh nói tiếp.
"Đúng vậy, máu của ta không chỉ giúp cho hai người bọn họ thoát thai hoán cốt."
"Mà còn có thể khiến cho họ đi lại dưới ánh nắng mặt trời như người bình thường nữa kìa."
Lời nói của Seigi như một lực hút ma mị, kéo theo toàn bộ sự tập trung của Akaza vào đó.
Sau khi nghe được những lời này, gã lập tức chấn động.
Chúa quỷ Muzan đã nghiên cứu phương pháp đối phó với ánh sáng mặt trời vô cùng khó khăn trong một nghìn năm qua, nhưng vẫn chưa tìm được.
Vậy mà trên người của Seigi lại có loại máu giúp cho loài quỷ đi lại được dưới ánh sáng mặt trời, điều này của một người nói ra sẽ rất khó tin, thế nhưng bằng chứng rõ ràng là hai Thượng huyền quỷ đã trở nên mạnh hơn khi uống máu của hắn.
Về việc kháng lại ánh sáng mặt trời, tuy Akaza chưa tận mắt nhìn nhưng tin chắc đối phương sẽ không lừa gã.
Nếu Akaza đem chuyện này báo cho Muzan biết thì chẳng phải mong muốn của ngài ấy sẽ được thành toàn hay sao?
Đến khi đó, mặc kệ Chúa quỷ dở thủ đoạn gì để xử lý Seigi, gã chỉ muốn một phần công lao của mình được đền đáp.
Đó là rút lui khỏi hàng ngũ Thượng huyền, đi tìm một cuộc sống bình thường cùng với Kozuki chẳng phải là điều không thể?
Trong đầu Akaza dâng lên loại suy nghĩ này, tâm tình có thể xem như là vô cùng hưng phấn.
Mà Seigi cũng đang âm thầm quan sát ánh mắt của gã, thấy sâu bên trong lóe qua một tia sáng hi vọng, hắn biết kế hoạch của mình đã đạt được một nửa.
“Còn không mau há miệng, hay ngươi không muốn phần quà bồi thường này?”
“Có, ta sẽ nhận nó!”
Thấy Seigi chuẩn bị thu tay về, Akaza lộ ra vẻ vội vàng.
Nói đùa, cơ hội nghìn năm có một để hoàn thành ước nguyện của Chúa quỷ, làm sao gã có thể để vụt khỏi tay mình đâu?
Kia chỉ có bị ngu mới đi từ chối!
Sau khi Akaza hồi phục hoàn toàn, gã tiếp nhận máu của Seigi, đem chúng toàn bộ nuốt xuống.
Chợt một loại cảm giác mát mẻ chảy xuôi trong huyết quản khiến Akaza vô cùng dễ chịu và thoải mái, sau đó là một luồng lực lượng có tính tàn bạo đột ngột dâng lên trong cơ thể.
“Đây là!!!”
Cảm nhận một nguồn sức mạnh vô biên chảy trong người, Akaza kiềm không được vẻ phấn khích.
Gã lập tức tỏ ra biết ơn, quỳ một chân xuống trước mắt Seigi.
“Cảm ơn phần quà bồi thường này của đại nhân, không biết ngài có thể cho ta xin vài giọt mang…”
“Kia nghĩ cũng đừng nghĩ, máu của ta không phải một lời có thể là được, nếu muốn thì trở về nói với Muzan biết chuyện này.”
“Hắn tự sẽ có cách đến gặp ta nói chuyện, dù sao ta với hắn từng thân như anh em ruột thịt, vì chỉ lý do kia mới chặt đứt tình nghĩa từ đó.”
“Sẽ rất tốt nếu ngươi làm cầu nối cho chúng ta.”
Nghe được lời này của Seigi nói ra một cách thản nhiên như không để trong lòng, Akaza có chút giật mình.
Gã không ngờ ý định sâu kín của bản thân lại bị Seigi nói ra như vậy, nhưng suy xét kỹ mới thấy chuyện này cũng không có gì đáng ngờ.
Biết đâu thật giống như Seigi đã nói, hắn sống cùng thời đại với ngài Muzan, thậm chí là thân như anh em ruột thịt nên một vài sự tình có thể xem là qua loa.
Tựa như Akaza nghĩ Seigi chắc hẳn sẽ biết gã đem sự tình này nói cho Chúa quỷ biết, nhưng do hai người đã quen nhau từ trước, dù cho hai bên đã không còn liên lạc.
Nhưng biết đâu tình cảm chắc chắn vẫn còn đó?!
Không muốn đắc tội Seigi đồng thời cũng muốn lập công, Akaza đã suy tính kỹ càng hết mức khi quay trở về Vô Hạn Thành.
Chỉ cần được hai kẻ này xem trọng, tương lai của gã biết đâu sẽ mở rộng trước mắt!!!
“Vậy còn đám kiếm sĩ của Sát Quỷ Đoàn…” Akaza cẩn thận hỏi.
“Để đó ta xử lý, dù sao thịt của chúng cũng ngon hơn so với người bình thường nhiều.”
Seigi lộ ra ánh mắt khát máu.
Akaza thấy thế liền biết hắn không phải là kẻ hiền lành gì, gã có chút thương hại đối với năm kẻ kia.
“Mau chóng trở về đi, dù sao ta cũng muốn nhìn thấy người anh em của mình càng sớm càng tốt.”
Seigi không còn lời để nói, liền mở ra một khe hở tại kết giới rồi đuổi Akaza đi.
Sau khi Akaza rời đi không lâu, Gyutaro vội vã chạy đến trước mặt Seigi, kinh ngạc hỏi một câu.
“Ng-ngài… ngài thật sự từng là anh em kết nghĩa với ngài Muzan?”
Daki lẽo đẽo theo sau cũng dùng ánh mắt hiếu kỳ để nghe ngóng.
“Không, ta hận đến bây giờ muốn lột xương rút gân hắn còn không được đây.”
Seigi lạnh nhạt lắc đầu.
Thấy biểu tình của hắn lúc này so với ban nãy có mâu thuẫn rất lớn, Gyutaro nhận ra điều gì, hoảng hốt nhe cặp răng cưa, chấn kinh một tiếng.
“Chẳng lẽ ngài lừa hắn để Muzan đi đến…”
“Thật ra không cần hắn phải vác xác đến a, rất nhanh ta sẽ tìm đến hắn.”
Vừa rồi một màn nói chuyện kia, tất cả là do Seigi bịa đặt ra để lừa Akaza một phen, ai ngờ gã lại dễ cả tin như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, vì lời hắn nói ra không có một điểm vô lý.
Kết thúc sự tình lần này, Seigi thu lại kết giới.
Kết giới vừa thu về, trong tầm mắt Seigi liền xuất hiện duy nhất một hình bóng nhỏ nhắn cách đó không xa.
Đó là một thiếu nữ, nàng thân cao một mét năm, mặc trên mình trang phục Sát Quỷ Đoàn cùng với haori họa tiết hình cánh bướm, sẽ rất đẹp nếu nó còn mới nhưng giờ đây trông nó đã rách rưới và lấm lem bụi bẩn đi phần nào.
Đối với thiếu nữ này, Seigi ôm trong lòng một sự áy náy chỉ vì năm đó đã không giữ lời hứa.
“Sau khi ta rời đi, hai người hãy đưa cô gái đó về núi cho ta, có một việc ta cần gặp cô ta.”
“Nhớ kỹ, cô ấy là người rất quan trọng đối với ta, vậy nên hai người phải bảo đảm cho cô ta an toàn, cũng đừng tiết lộ gì về thân phận của ta.”
Hết lời, Seigi trực tiếp vỗ lấy cặp cánh đỏ sẫm rời đi.
Cũng tại thời điểm này, Shinobu nhận ra ánh mắt của hắn mà nhìn lại, trong lòng không khỏi dâng lên một sự nghi ngờ.