Chương 9: Kiếm khí

Khoảng cách từ ngôi làng lên đến đỉnh núi Sagiri rơi vào ba dặm, người bình thường muốn chạy lên nơi đó phải mất gần một giờ.

Còn đối với Seigi thì chỉ mất gần mười phút đồng hồ, rất nhanh hắn đã về gần đến căn nhà gỗ của mình.

Chợt thính giác bắt được âm thanh nào đó quanh quẩn gần đây, vì Seigi có giác quan tốt hơn người thường rất nhiều, dù là âm thanh chặt củi cách xa năm trăm mét thì hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng.

Nhưng lần này không phải là trường hợp chặt củi, mà là âm thanh va chạm của thanh kiếm đánh vang lên cách đây ba trăm mét.

Chắc hẳn là ba người kia vẫn còn đang luyện kiếm, có lẽ cũng sắp nghỉ rồi. - Seigi thầm đoán, sau đó đẩy cánh cửa và bước vào.

Diện tích bên trong tuy khá nhỏ nhưng lại có thể chứa được năm đến sáu người ở, mọi thứ đều được làm từ gỗ nên mang lại một cảm giác thân thuộc khiến người khác vô cùng thoải mái.

Seigi xỏ đôi dép trong nhà và bước tới chiếc bàn gỗ nhỏ nằm ở cuối phòng, hắn đặt ba gói bánh trên mặt bàn.

Bên trong căn nhà này ngoài ba người kia với hắn hiện tại đang ở ra thì chẳng còn ai khác, thầy Urokodaki thì đi làm nhiệm vụ nên rất ít khi trở về.

Thế nên mọi việc trong cái nhà này hầu như đều do hắn và Makomo lo từ đầu tới chân, từ việc ăn uống cho đến sinh hoạt. Còn hai người kia chỉ việc chăm chỉ luyện kiếm mỗi ngày để nâng cao trình độ là quá ổn rồi…

Thầy Urokodaki trước khi đi cũng trao cho hắn quyền làm chủ trong căn nhà này, có thể nói là anh cả lớn của gia đình mang trách nhiệm dạy dỗ những đứa em nhỏ khác.

Nhờ vào cái đống trách nhiệm đó mà mỗi ngày hắn phải phụ trách huấn luyện và thử nghiệm kỹ năng thực chiến của bọn họ, tuyệt đối không có ngày nghỉ…

Ngoại trừ một điều kiện, đó là người nào làm rách áo của hắn thì sẽ được nghỉ tập ngày hôm sau.

Như sáng nay, cả Giyuu lẫn Sabito đều có ý định muốn phục kích để chém rách áo hắn nhưng… đời nào có giống như trong mơ.

Còn Makomo thì là nữ giới, tuổi nhỏ nên luyện tập khắc khổ quá cũng chẳng tốt nên hắn mới không chèn ép nàng.

Seigi rời khỏi căn nhà gỗ, trên tay cầm hai gói bánh và một bó hoa lan hồng.

Hắn đi về phía nam, cách căn nhà gỗ chục mét có một bia mộ được dựng nên ở đó.

Đây chính là ngôi mộ của mẹ ruột Seigi kiếp này, tên thật của nàng vẫn như cũ đọng lại trong tâm trí hắn khi mới lọt lòng.

Mẹ Yurina. - Ánh mắt Seigi lộ ra vẻ nhu hòa cùng với nụ cười từ tốn trên môi.

Seigi lấy ra một cái khăn từ trong túi quần, lau sạch sẽ tấm bia đá.

“Mẹ à, nay con lại đến thăm mẹ rồi đây. Nay hai mẹ con mình ăn một món khá ngon mà trước giờ chưa được ăn nhé, đây gọi là bánh bao nhân thịt mẹ ạ…”

Sau đó Seigi đem bó hoa lan hồng và một gói bánh đặt ở trước tấm bia, cái bánh còn lại thì cho chính hắn ăn.

Một lúc sau, Seigi quỳ gối và vái ba lạy trước tấm bia, rồi cầm gói bánh được đặt tại đó lên và đứng dậy.

Seigi đi đến một gốc cây lớn gần đó, quan sát trên cành cây cao thì vẫn thấy một tổ sóc còn ở trên đó.

Hắn liền lấy ra bánh bao trong gói rồi nhảy lên một đoạn khá cao để đặt lên trên đấy, sau đó mới trở về căn nhà gỗ.

Sóc mẹ ngửi được mùi thức ăn thoang thoảng gần đây, lập tức chạy về phía bánh bao, theo dõi quanh đây thì thấy một bóng lưng quen thuộc đang rời đi.

“Chít chít…”

Cảm ơn. - Sóc mẹ nhanh chóng mang cái bánh bao về tổ để chia cho những đứa con của mình.

-OoO-

Seigi về tới căn nhà gỗ, vừa mở cửa thì thấy ba thiếu niên nam nữ đang quây quần bên nhau.

Sabito giơ ra một chiếc ngón cái về phía hắn.

“Ồ Seigi, bánh bao mà cậu mua ăn khá là ngon đấy.”

“Đúng vậy.” thanh niên mặt đụt gật gật.

Makomo thì nhìn hắn bằng vẻ ôn nhu.

Seigi cũng mỉm cười từ tốn nhìn lại ba người, đột nhiên nhớ ra vấn đề gì, nghiêm túc nói.

“Các cậu nghỉ ngơi đi, tí nữa chúng ta sẽ đi đến Gia tộc Ubuyashiki để gặp mặt thủ lĩnh của Sát Quỷ Đoàn. Cả em cũng phải đi đấy, Makomo.”

“Hả!?”

“?”

Thấy vẻ mặt kinh ngạc và nghi hoặc của ba người, Seigi biết tiếp theo là họ sẽ gặng hỏi về vấn đề này, liền giải thích.

“Hôm qua, lúc các cậu tập luyện thì con quạ của thầy Urokodaki bay đến báo cho tôi là tộc trưởng Ubuyashiki - thủ lĩnh Sát Quỷ Đoàn mời tôi đến để bàn việc đại sự.”

“Vậy thì liên quan gì đến chúng tớ?”

Sabito vẫn khó hiểu, Giyuu cũng đồng tình với câu hỏi này, còn Makomo thì im lặng nghe tiếp.

“Cho các cậu đi là ý của tôi, vậy nên có hai lựa chọn. Một là các cậu đi cùng tôi đến đó, hai là ở nhà tập luyện đến tối vì nhiệm vụ thất bại hôm nay, nào chọn đi.”

“Tớ đi! Lâu lâu cũng phải đi ra ngoài một chút cho sảng khoái chứ nhỉ. Đúng không, Giyuu?”

“Đúng đúng, đi ra ngoài để học thêm về kiếm thuật nữa, ở nhà nhiều cũng không tốt.”

Seigi vừa dứt lời thì hai thanh niên kia đã vội vàng nói.

Hắn nhìn về phía Makomo.

“Em cũng đi.” Cô bé đáp.

“Ừ.” Hắn gật đầu, sau đó xoay người bước ra bên ngoài căn nhà.

Nhìn từng tán lá khô đang rơi rụng trước mắt bởi những cơn gió mát nhẹ.

Kiếm khí. - Seigi rút kiếm bằng một tốc độ mà mắt thường không thể bắt kịp, chém ra một nhát kiếm.

Phía trước đột nhiên bắn ra một lưỡi kiếm trong suốt và bẻ cong không khí.

Bốn chiếc lá khô đang rơi lả lướt cách vị trí Seigi mười mét trong nháy mắt bị kiếm khí chém đứt đôi.

Chỉ khi lưỡi kiếm vô hình khắc sâu một vết chém dài trên thân cây thì nó mới biến mất.

Mười hai mét, tốt hơn lần trước khá nhiều rồi. - Mỉm cười với vẻ hài lòng, đây chính là Kiếm khí - một trong những năng lực có tên là Sáng Tạo của hắn.

Seigi vừa tra lưỡi kiếm vào bao thì một giọng nói lanh lảnh như chim hót thốt lên phía sau hắn.

“Woa! Đó là hơi thở gì vậy, anh Seigi?!”

Makomo nhanh chân chạy đến bên cạnh Seigi, trên gương mặt hồn nhiên của thiếu nữ mang vài phần kinh ngạc và khó tin nhìn hắn.

Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nhìn thấy hơi thở nào khác ngoài Hởi Thở của Nước, nên khi chứng kiến Seigi tung ra chiêu thức Kiếm khí kia thì vô cùng thích thú muốn được tìm hiểu.

“Đây không phải là một loại hơi thở, thứ đó chỉ là một chiêu thức thuộc về người biết chăm chỉ và cần cù luyện kiếm thôi.”

Seigi mỉm cười từ tốn.

“Không phải là hơi thở? Chỉ là một chiêu thức…”

Makomo nghi hoặc, nhưng trên nét mặt lại hiện lên vẻ tò mò.

“Cũng có thể gọi nó là Hơi Thở của Không Gian, vậy em có muốn học không? Anh sẽ dạy cho.”

“Ưm, em muốn.”

Makomo chỉ chờ mỗi câu nói này của hắn, gật đầu lia lịa với gương mặt hồn nhiên nhìn nàng trông vô cùng đáng yêu.

“Được…”

Seigi nhẹ giọng đáp.

Chẳng rõ là Makomo có học được hay không, nhưng Seigi nghĩ khả năng để nàng chém ra kiếm khí rất là thấp.

Vì sao ư?

Phải biết là chiêu thức Kiếm khí của hắn lấy sức mạnh cơ bắp và hít thở làm trung tâm, chứ không như kiếm ý hay kiếm tâm gì đó trong mấy bộ tiểu thuyết tiên hiệp mà Seigi từng đọc.

Hơi Thở của Không Gian là cái tên hắn thuận miệng bịa ra mà thôi, và nó không có thật.

Cái quan trọng chính là sức mạnh cơ bắp thuần túy của hắn đã vượt xa một Trụ Cột khi sử dụng hơi thở, hay thậm chí là những Thượng Huyền có sức mạnh trung bình dưới trướng Chúa quỷ Muzan.

Như đã biết thì hắn không phải người, đúng ra là một kẻ sở hữu dòng máu Tà Thần đội lốt người.

Nhờ khả năng hấp thụ tà lực của tộc Tà Thần mang lại, sau khi hắn ròng rã giết tám mươi tư con quỷ trong năm năm thì lượng sức mạnh thể chất tăng lên rất rõ rệt.

Vì thế mà Seigi là kiếm sĩ diệt quỷ duy nhất có khả năng sử dụng chiêu thức Kiếm khí, ngoài hắn ra thì chưa một ai làm được cho đến tận bây giờ, chính hắn đã hỏi thầy Urokodaki về điều này.

Trở lại với “người anh cả” Seigi và “cô em gái” Makomo.

Lúc này hắn đang hướng dẫn nàng cách để chém ra một đường kiếm khí.

Tuy Seigi đoán trước khả năng thành công để đánh ra một chiêu kiếm khí của Makomo không lớn lắm, nhưng không vì thế mà hắn mặc kệ nàng.

Vì sống với nhau từ nhỏ nên Seigi không quá ngạc nhiên khi cô bé mười ba tuổi này tiếp thu kiến thức rất tốt.

“Em thử sử dụng hơi thở kết hợp với sức mạnh cơ thể để bổ một kiếm về phía trước cho anh xem, nhớ là chỉ dùng hơi thở và không sử dụng mười thức của nó.”

“Vâng.”

Seigi nắn chỉnh lại cơ thể nhỏ nhắn của Makomo sao cho hợp lý, phòng trường hợp cơ bắp của nàng gặp chấn thương khi vận dụng toàn bộ sức mạnh dẫn đến thân thể bị quá tải.

“Được rồi đấy, nhớ kỹ những điều anh vừa nói nhé.”

“Vâng.”

“Bắt đầu đi.”

Hắn đứng khoanh tay nhìn chăm chú từng động tác của Makomo.

Nàng hít vào một hơi thật sâu. Từng luồng khí trong suốt và đậm đặc đi qua mũi, miệng và chạy xuống phổi của Makomo, tạo thành vòng xoáy nhỏ giúp đẩy nhanh quá trình trao đổi Oxi ở trong máu của nàng.

Thanh kiếm trên tay cảm ứng được nguồn sức mạnh mềm mại và nhẹ nhàng từ cơ thể Makomo, lập tức kích phát một luồng năng lượng xanh lam bọc quanh lưỡi kiếm.

Từng giải năng lượng uyển chuyển như dòng thủy lưu chảy trên đá, uốn lượn như tấm lụa mỏng tinh khiết quấn quanh thân kiếm.

“Hơi Thở của Nước: Kiếm Khí!”

Makomo bổ mạnh một lưỡi kiếm về phía trước, nhát kiếm mang theo luồng năng lượng uyển chuyển của nước bỗng dưng cuồn cuộn như cơn sóng mạnh mẽ bùng nổ.

“Xoẹt!”

Một đường kiếm màu xanh lam có chút mờ ảo bắn ra từ lưỡi kiếm của Makomo và phi thẳng về phía trước, nhưng khi vừa bay chưa đến một mét thì đã bị tan rã ngay trong không khí.

Không thể tin được… - Seigi chăm chú theo dõi Makomo không chớp mắt, trong lòng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đường kiếm mờ ảo vừa rồi.

Không sai! Đó chính là kiếm khí.

Một chiêu thức duy nhất do chính Seigi tự tạo ra bằng ký ức của kiếp trước. Chính hắn cũng không ngờ ngoài bản thân còn có người có thể đánh ra một đạo kiếm khí.

Tuy nó chỉ bay được hơn nửa mét, nhưng điều đó đã chứng tỏ Makomo có thiên phú rất lớn. Huống gì đây mới chỉ là lần đầu tiên của nàng.