“Em làm được đến vậy là tốt lắm rồi… Makomo.”
Thấy Makomo đột nhiên đổ người về phía sau. Seigi nhanh chóng lướt đến bên cạnh nàng và kịp thời đỡ một tay.
Cảm nhận được vòng tay săn chắc và bờ ngực vững vàng ôm trọn thân thể, sắc mặt của Makomo lộ ra vẻ xanh xao như người bệnh, yếu ớt nói.
“Anh Seigi… em mệt quá… cảm giác như cả người em bị liệt vậy.”
“Ừ, chiêu vừa rồi có thể nói là em đã thành công rồi đấy. Tuy nhiên nó lại hao tổn rất nhiều sức mạnh cơ bắp, dẫn đến các nhóm cơ của em không quen vận động mạnh nên mới bị tê liệt như thế. Nghỉ ngơi vài giờ và kết hợp với hơi thở sẽ rút ngắn thời gian hồi phục của em lại đấy, thử đi.”
“Vâng…”
Seigi điềm đạm trả lời, nhẹ nhàng vỗ về và an ủi cô. Trông giống như người anh trầm ổn, ôn hòa làm chỗ tựa cho cô em yếu đuối và hồn nhiên vậy.
Chưa bao giờ Makomo cảm thấy toàn thân đau nhức như thế này cả, nhất là hai cánh tay nàng đang liên tục run lẩy bẩy vì cơn đau. Nghe lời Seigi, đôi mắt lim dim của nàng chậm rãi đóng lại.
Thấy Makomo đã chìm vào giấc ngủ, Seigi mới thở dài, nhẹ nhàng bế nàng về căn nhà gỗ.
Hắn không biết bản thân dạy cho nàng chiêu thức có phải là lựa chọn đúng đắn hay không.
Bởi thứ này chính là con dao hai lưỡi đối với một thiếu nữ bình thường như nàng.
Nói đúng hơn là không phù hợp với thể trạng của Makomo.
Vì hắn biết lợi thế của nàng chính là tốc độ, sự chuẩn xác, còn sức mạnh và thể lực thì lại kém khá nhiều.
Thời gian Seigi bắt đầu sáng tạo ra kiếm khí là vào năm mười ba tuổi, khi đó hắn mới chỉ đánh ra một đạo kiếm khí trong tầm đánh không quá năm mét mà thôi.
Dần dần tầm bay của kiếm khí cũng được hắn cải thiện và hoàn mỹ hơn khá nhiều.
Những lần thành công đó đều nhờ vào dòng máu Tà Thần chảy trong người hắn, khi đó sức mạnh cơ bản của Seigi không chênh lệch với Thập Nhị Hạ Huyền là bao, còn thể lực thì vĩnh viễn chẳng bao giờ cạn.
Chính vì điều đó mà hắn mới có thể thành thạo được chiêu thức mang tên Kiếm khí.
Seigi đoán trong tương lai không xa, Makomo sẽ cải thiện được vấn đề về thể lực và sức mạnh. Nhưng nàng có thuần thục được Kiếm khí hay không vẫn còn là một ẩn số…
Liên quan đến chuyện này, thời gian trước đó hắn cũng đã nghĩ tới một vấn đề.
Liệu bản thân có nên chia sẻ “nó” cho các Trụ Cột khác để nâng cao chiến lực của Sát Quỷ Đoàn hay không.
Hắn đã băn khoăn về chuyện đó hơn một tuần.
Như đã nói, chiêu thức Kiếm khí cần hai yếu tố quan trọng và không thể thiếu.
Đó là sức mạnh cơ bắp vượt trội và thể lực bền bỉ, một khi đã sử dụng liên tục thì cơ thể tuyệt đối không được rơi vào trạng thái sức cùng lực kiệt.
Bởi khi đó… chỉ có thể nằm chờ kẻ khác đến lấy mạng.
Và một điều quan trọng hơn…
Hắn không ngờ vị diện Kimetsu no Yaiba lại xảy ra một thay đổi cực lớn.
Nó dường như có sự khác biệt so với cốt truyện mà kiếp trước Seigi từng xem qua.
Trong nội dung bộ phim ở kiếp trước.
Những kẻ đắc lực phục vụ dưới trướng Muzan, thay vì mang danh hiệu Thập Nhị Nguyệt Quỷ, nếu không tính đến sáu tên Hạ Huyền gà mờ kia thì cốt truyện trong thế giới này lại có đến tận mười hai con quỷ Thượng Huyền.
Đã thế còn có một Boss chính và phụ.
Trong khi đấy thực lực của Trụ Cột lại lép vế hơn quá nhiều nếu so với đám Thượng Huyền.
Chưa kể còn sáu con quỷ mà Seigi vẫn chưa biết thân phận ra sao, quả thật làm khó hắn rồi…
Chính lý do đó đã khiến hắn luôn mang trong mình sự cảnh giác khi đi ra bên ngoài, không ngừng khổ luyện và sáng tạo ra chiêu thức mới.
Phòng trường hợp nam chính trong bộ phim này không đi xuống núi bán than vào cái ngày định mệnh ấy…
Nếu Kamado Tanjiro bị giết thì hắn quả thực không dám nghĩ đến tình cảnh trong sáu năm tới sẽ như thế nào.
Hắn không tự cho mình là có thể chiến với năm thượng huyền cùng một lúc mà sống sót trở về.
Vậy nên Seigi dự định sẽ sắp xếp thời gian để gặp mặt nhân vật mang hào quang nhân vật chính này sớm nhất có thể.
Đề phòng chuyện nào đó ngoài ý muốn bất ngờ xảy ra, đến khi đó một mình hắn rất khó đảm bảo được tính mạng của các cô gái trong hậu cung của mình.
Suy cho cùng, sự an toàn của các nàng chính là điều mà hắn lo lắng nhất.
…
Thấy Seigi bế Makomo trở về, gặp nàng đang nằm trong lồng ngực hắn với trạng thái mệt mỏi thì tưởng xảy ra chuyện không hay.
Sabito vội vàng bật dậy. Y mang vẻ mặt nghiêm trọng chạy đến.
Vì lo lắng mà Giyuu cũng theo ở phía sau.
“Xảy ra chuyện gì?!”
Seigi thản nhiên lắc đầu và giải thích.
“Con bé sử dụng một hơi thở do tôi tự sáng tạo ra, nhưng không ngờ cơ thể của nó không thể chịu đựng được loại hơi thở này nên tạm thời chỉ bị kiệt sức mà thôi. Không có vấn đề gì.”
“Ầy, thế thì tốt rồi, làm tôi…” Chợt nhận ra điều gì, cả Sabito và Giyuu đều kinh ngạc nhìn lại Seigi.
“Cậu tự sáng tạo ra hơi thở của riêng mình?!”
Nhìn vẻ mặt khác thường của hai người khiến hắn cảm thấy hơi chột dạ.
“Có thể xem như vậy đi…” Hắn đáp cho qua loa, sau đó bế Makomo vào trong gian phòng và nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Sabito cảm thấy khá bất ngờ đối với người bạn từ thời ấu thơ này, lẳng lặng bước đến phía sau Seigi, nhẹ giọng nói.
“Chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”
“Được.” Seigi gật đầu.
“Khi nào thì khởi hành?” Sabito hỏi.
“Có lẽ là thay đổi một chút, tầm trưa chúng ta sẽ đi xuống ngôi làng gần đây để ăn lót dạ, sau đó mua sắm một vài thực phẩm để đi đường ăn. Vậy nên phiền cậu chút nữa lo về vấn đề đồ đạc hộ tôi nhé.” Seigi nói với vẻ mặt trầm ngâm.
“Oke.”
“Cậu học từ đó ở đâu?” Seigi đưa mắt nhìn lại thiếu niên đang giơ lên ngón cái với mình.
Sabito mới nở nụ cười, vỗ nhẹ vai hắn.
“Ngày xưa chẳng phải cậu thỉnh thoảng nói từ này kèm theo động tác đó với chúng tớ còn gì? Lần này tớ chỉ bắt trước lại thôi mà…”
“Tùy cậu.” Seigi thuận miệng nói, sau đó mới hỏi.
“Hiện tại hai cậu muốn xem hơi thở tự sáng tạo của tôi à?”
“Đúng vậy…” Sabito và Giyuu gật đầu.
Seigi trầm ngâm vài giây, sau đó mới đứng dậy đi ra bên ngoài.
Hai thiếu niên kia thấy vậy cũng đứng dậy lẽo đẽo đi theo.
Một lát sau…
Seigi là người đầu tiên đẩy cánh cửa vào nhà, còn hai thiếu niên vẫn kia thì thấp thỏm theo sau.
Thần sắc của họ đã có sự thay đổi lớn, rõ ràng nhất là trước khi đi thì biểu cảm của hai người chỉ có tò mò và thích thú, còn sau khi chứng kiến một kiếm vừa rồi của hắn liền đã thay đổi.
Cậu ta có còn là con người không vậy? - Ánh mắt nhìn chăm chú bóng lưng Seigi đã mang vài sự khó tin, bên trong còn một ít vẻ sùng bái.
Y quả thực không tin vào mắt mình cảnh tượng lúc nãy.
Khi Seigi rút ra một kiếm chém vào không khí khiến cho ba gốc cây to gần đó đã nối đuôi nhau bị chặt đứt.
Điều này trước đây y chưa từng nhìn thấy thầy Urokodaki làm qua, thậm chí còn chẳng được nhắc đến.
Nếu người ngoài chỉ nghe qua lời kể thì sẽ thấy nó vô cùng phi lý, vì từ trước đến nay chưa có một kiếm sĩ tài năng nào làm được cả.
Nhưng cho đến khi tận mắt nhìn thấy, dù không muốn tin… họ cũng sẽ bắt buộc phải tin.
Y hơi cảm thấy tiếc nuối khi Hơi Thở của Không Gian mà Seigi sáng tạo ra mới chỉ có hai thức.
Thức thứ nhất là Nhất Liệp Không, còn thức thứ hai là Liên Liệp Không.
“Tầm trưa chúng ta sẽ bắt đầu khởi hành. Các cậu cũng chuẩn bị sắp xếp đồ đạc đi, chúng ta dự định sẽ ở nhà Ubuyashiki vài ngày liền đấy.” Giọng nói thản nhiên từ Seigi vô tình làm hai thiếu niên tỉnh ngộ.
“Được.” Cả Sabito và Giyuu cùng đáp.