Đến trưa, sau khi đợi Makomo phục hồi hoàn toàn sức khỏe và tỉnh lại, cả bốn người cùng xách đồ đạc rời khỏi căn nhà và đi đến ngôi làng cách đó không xa dưới chân núi.
Seigi nhớ có một quán ăn hủ tíu khá ngon ở gần nhà Iguri nên dẫn họ đi ăn.
Ăn xong, Seigi ghi ra những thực phẩm cần mua lên một tờ giấy để ba người dựa vào đó mà tìm.
Với số tiền mà hắn kiếm được từ việc giết quỷ, tuy chưa đến mức giàu có nhưng đủ để sống một cuộc đời thoải mái. Nên việc chi li tính toán từng chút một là vấn đề có cũng được, mà không có cũng chả sao.
Trong lúc chờ ba người đi mua đồ, Seigi mới ghé vào một cửa tiệm buôn bán mặt nạ lễ hội ở gần đó.
Bước đến chỗ một ông lão ngồi trong quầy, chỉ thấy ông loay hoay gọt từng nét trên chiếc mặt nạ cáo.
Seigi lấy từ trong áo ra một chiếc mặt nạ có nửa khuôn mặt hình răng quỷ Asura, đặt ra trước mặt ông lão.
“Cháu lại muốn chỉnh gì nữa à, Seigi?” Ông ta chỉ nhìn liếc thoáng qua gương mặt của hắn rồi lại tiếp tục chăm chú điêu khắc chiếc mặt nạ cáo.
Seigi thản nhiên đáp: “Vâng, chiếc mặt nạ này đã hơi sờn rồi nên cháu muốn ông tô đậm thêm màu đen bên phần má cho cháu ạ.”
“Ừm, nhưng ta chắc là cháu sẽ không cần chiếc mặt nạ cũ này nữa đâu.”
“Dạ?”
Seigi đang không hiểu thì thấy ông lão đặt xuống chiếc mặt nạ cáo cùng con dao khắc, sau đó cúi người xuống để lục lọi thứ gì đó trong tủ.
Chỉ thấy ông đặt ra trước mắt Seigi một cái mặt nạ miệng quỷ Asura giống y hệt cái của hắn, hơi khác là nó được khắc kỹ càng và lộ ra sự sắc bén hơn của hắn rất nhiều.
“Đây là…”
“Quỷ Nha Asura, được rèn từ chất liệu sắt. Thay vì dùng chiếc mặt nạ gỗ này thì cháu nên đổi sang dùng loại này đi, nó bền và nhẹ hơn khá nhiều.”
“Vâng.” Seigi cầm lên Quỷ Nha Asura và ngắm nghía.
“Hết bao nhiêu ạ?”
“Bao nhiêu cái gì? Ta cho nên cầm lấy đi.” Ông lão trừng mắt hắn và phủi tay, thuận miệng nói.
Seigi trầm ngâm một lát, sau đó cúi người nói lời cảm ơn rồi rời khỏi tiệm bán mặt nạ.
Ông lão nhìn chăm chú bóng lưng Seigi dần khuất khỏi tầm mắt mới nở ra nụ cười hiền hậu.
Năm năm trước nhà lão gặp một vụ hỏa hoạn rất lớn, nhưng lại may mắn thoát được một mạng là nhờ có một cậu thiếu niên ít tuổi khi đó đã xả thân lao vào đống lửa, mang lão ra bên ngoài.
Mà cậu thiếu niên đó không ai khác chính là Seigi.
Ân huệ lão còn nợ hắn trả cả đời cũng không hết chứ nói gì vài cái đồng bạc, thế nên lão mới không nhận tiền của hắn.
…
Seigi trở lại nơi tập chung mà nhóm Sabito kia đang đứng đợi, sau đó cùng nhau rời khỏi ngôi làng để lên đường đi đến tổng bộ của Sát Quỷ Đoàn.
Trên đường đi, Sabito thuận miệng hỏi Seigi.
“Bao lâu mới đến nơi?”
“Trước tôi đi cùng thầy Urokodaki là nửa ngày, đó là sử dụng hơi thở toàn phần liên tục thì mới nhanh như vậy. Còn không thì hơn một ngày…”
“Nếu thế thì chúng ta nên tìm nơi nghỉ ngơi khi mặt trời sắp xuống núi ấy, cậu có ý kiến gì không, Seigi?”
“Có, tôi nhớ vào hai năm trước khi đi qua một nơi. Nơi đó có một hộ dân sinh sống ở đó nên chúng ta sẽ đến đấy để tá túc một đêm vậy.” Seigi trầm ngâm rồi nói.
Sabito đồng tình gật đầu.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoắt cái ánh mặt trời đã lặn đi đâu mất tăm và thay thế một vầng trăng tròn treo giữa bầu trời.
Con đường giữa cánh đồng hoang vào buổi tối trông thật cô quạnh, đủ loại âm thanh của côn trùng và động vật nhỏ khác liên tục thay phiên nhau phát ra.
Lúc này, nhóm người Seigi đang di chuyển trên một con đường khá gập ghềnh.
“Nhìn kìa, phía kia có nhà dân!” Sabito vui mừng chỉ về phía xa, nơi có một căn nhà nằm trong khu vườn khá lớn.
“Đúng là nó.” Seigi gật đầu, căn nhà đó hắn đã gặp qua hai lần vào hai năm trước.
Bốn người nhanh chóng chạy về phía căn nhà, chẳng bao lâu họ đã đi đến trước cánh cửa.
Xuyên qua tấm vải mỏng được bọc trong khung cửa, chỉ thấy bên trong không có một tí ánh sáng nào của đèn dầu.
Buổi tối mà không thắp đèn sao? - Seigi cảm thấy hơi kỳ lạ.
Đáng lẽ ra nên thắp đèn vào buổi tối mới hợp lý, vì nếu không có ánh sáng thì con người sinh hoạt kiểu gì?
Sabito chậm rãi gõ vào cánh cửa ba cái.
“Cộc cộc cộc…”
Ban đầu không có ai đáp lại, nhưng khi Sabito định gõ lần thứ tư thì cánh cửa vang lên một tiếng mở chốt ở bên trong.
Tiếng ken két phát ra dưới chân cửa khi bị kéo sang một bên.
Sau cánh cửa, một người đàn ông trung niên đứng thù lù ở bên trong. Gã mặc bộ Yukata đen.
Mái tóc rũ rượi và loạn bù xù chẳng khác gì tổ quạ. Gương mặt thì hốc hác và xanh xao như người ốm. Đặc biệt là đôi mắt đỏ lừ lừ và hốc mắt sưng tấy trông rất đáng thương.
“Các cậu là… ?” Gã nhíu mày hỏi, trông rất không thoải mái khi thấy nhóm người thiếu niên trước mắt, nhất là thanh kiếm đang treo bên hông của mỗi người.
“Anh có thể…” Sabito đang định nói thì bị Seigi cướp mất lời.
“Chúng tôi là người qua đường ấy mà, vì con đường lên thành phố quá xa nên chúng tôi muốn ngủ nhờ lại nhà anh một đêm, mong anh thương tình giúp đỡ, hết bao nhiêu tiền chúng tôi sẽ gửi lại cho anh.” Seigi hơi cúi người xuống để tỏ ra thiện ý.
Người đàn ông kia có chút lưỡng lự, nhưng nghĩ đến điều gì lại khiến gã thay đổi sắc mặt, lập tức trở nên vui vẻ.
“Được được, gọi tôi là Azaiki. Mời cô cậu đi vào trong nhà đã rồi nói chuyện.”
Nghe vậy, đám người Seigi không một chút nghi ngờ, từng người lần lượt bước vào trong căn nhà đó.
Trước khi người đàn ông kéo lại cánh cửa, gã thò đầu ra bên ngoài để quan sát xung quanh, thấy không có ai mới kéo lại cánh cửa.
“Anh vừa nhìn gì vậy?” Khóe miệng Seigi hơi nhếch lên nụ cười nhạt, phía sau cũng có ba người đang dùng ánh mắt nghi ngờ theo dõi gã.
“À-à tôi lo lắng xung quanh có kẻ trộm nào không để đề phòng ấy mà, mời các cô cậu đi theo tôi.” Người đàn ông hơi chút thất thố, sau đó giành vị trí đầu tiên để dẫn bốn người vào bên trong.
Azaiki lại không biết rằng đằng sau mình có hai thiếu niên đang âm thầm nói chuyện với nhau về hành động hết sức kỳ lạ hồi nãy của gã.
“Seigi, cậu có cảm thấy người này có gì kỳ quái không?” Sabito khẽ hỏi, vì hai người đi ở hàng cuối cùng ngay đằng sau Giyuu và Makomo nên không sợ bị nghe thấy.
Seigi hơi gật đầu, thản nhiên đáp: “Cứ để xem gã làm gì, đêm các cậu chỉ việc an tâm ngủ là được. Việc còn lại thì để tôi lo.”
“Cậu phát hiện ra cái gì à?” Sabito ngạc nhiên nhìn lại Seigi, thấy hắn không trả lời, y mới thôi.
Một lát sau.
“Mời cô cậu ngồi tạm trong phòng khách vậy. Để tôi đi sắp xếp lại phòng, mà cô cậu muốn dùng mấy phòng nhỉ?” Azaiki dẫn bốn người đứng trước một gian phòng khách.
“Cho chúng tôi một phòng thôi.” Seigi thuận miệng đáp.
“Được, vậy chờ tôi. Mà… các cô cậu muốn dùng bữa không?” Azaiki hơi ấp úng hỏi.
“Không, cảm ơn.” Seigi thẳng thừng từ chối, đôi mắt hắn khẽ liếc nhìn qua gương mặt hốc hác như thằng nghiện của người đàn ông.
Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Seigi khiến gã có hơi giật mình, lập tức xoay người rời đi.
Nhưng lại không ai thấy được biểu cảm trên gương mặt gã sau khi xoay người đã trở nên lạnh lùng với nụ cười nham hiểm trên môi.