Chương 12: Chỉ xem như em gái

Trong gian phòng khách, dưới ánh đèn dầu mập mờ làm lộ ra góc tường chằng chịt mạng nhện. Vật dụng thì đóng bụi như lâu ngày chưa vệ sinh. Còn cánh cửa phòng thì phát ra âm thanh ken két mỗi khi kéo ra kéo vào.

Thỉnh thoảng còn có làn gió lạnh từ đâu đó xộc thẳng vào gáy nhóm người Seigi, khiến họ rất khó chịu. Bên trong thoang thoảng mùi ẩm mốc bay vào mũi. Trông chẳng khác gì một gian phòng u ám trong căn nhà hoang lâu năm vậy.

Sabito nhíu mày.

“Nơi đây mấy ngày chưa được vệ sinh rồi?”

“Chắc hẳn một tuần đi?” Giyuu đánh giá xung quanh.

“Thế nào, Seigi? Nơi này tớ thấy không ổn đâu.”

Nhìn qua gian phòng khách tồi tàn ở trước mắt, Seigi trầm ngâm một lát rồi nói.

“Bây giờ chúng ta mà đi thì sẽ chẳng còn chỗ nào để ngủ cả. Bên ngoài thì khá nguy hiểm cũng chẳng thể ngủ được, bởi gần khu vực này có một khu rừng khá nhiều quỷ. Tạm thời cứ ngủ tạm ở đây đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hắn cảm thấy có ai đó nắm chặt tay mình, quay lại thì mới thấy cô nàng nhỏ nhắn Makomo đang run lên cầm cập cầm tay hắn.

Seigi thấy vậy, khẽ vuốt đầu để an ủi cô nàng. Sống với nhau từ bé nên hắn cũng biết thứ mà Makomo sợ chính là ma chứ không phải quỷ, chính điều này mới khiến hắn có chút buồn cười nhưng lại cố nhịn.

Bởi khi còn nhỏ, hắn là người luôn kể chuyện ma cho nàng nghe. Mà những câu chuyện ma hắn hay kể thường liên quan đến căn nhà hoang và tồi tàn khá nhiều.

Vậy nên khi nhìn thấy gian phòng u ám này rất dễ để Makomo liên tưởng đến những câu chuyện ma rùng rợn đó.

“Không sao đâu, đã có anh ở đây rồi.”

“Vâng.” Makomo gật đầu. Nhìn thiếu niên đáng tin cậy đang đứng trước mắt cũng khiến cho nàng lấy lại được một phần nào đó tự tin, dáng người nhỏ nhắn đã không còn run rẩy như vừa rồi.

Dựa theo tình hình vừa rồi mà Seigi đã nói, Sabito và Giyuu cũng chấp nhận ngủ ở đây một đêm.

Mặc dù có hơi bẩn và tồi tàn, nhưng thà ngủ trong nhà có cảm giác an toàn còn hơn ngủ ngoài nơi hoang dã luôn phải trong tư thái cảnh giác. - Ai cũng có một suy nghĩ này trong đầu để tạo cho bản thân một lý do vừa lòng với hoàn cảnh.

Cả bốn người cùng sắp xếp đồ đạc nằm gọn trong góc phòng, sau đó ngồi buôn chuyện và ăn uống để giết thời gian trong khi chờ người đàn ông kia chuẩn bị phòng cho họ.

Riêng chỉ có Seigi là không ăn và ngồi im lặng.

Người ngồi sát hắn nhất là Makomo. Thấy thần sắc của hắn như có điều gì đó đang suy nghĩ, nàng khẽ hỏi.

“Có chuyện gì sao, anh Seigi?”

“Anh chỉ đang suy nghĩ vài chuyện trong tương lai thôi ấy mà.”

“Là chuyện gì ạ.”

Nhìn gương mặt xinh xắn có vài phần hồn nhiên của Makomo, Seigi mới mỉm cười.

“Chuyện là anh nên lấy vợ khi nào là hợp lý…”

Nghe xong, tuy biết hắn nói đùa nhưng vẫn khiến cho Makomo đỏ cả mặt.

Có lần nàng cũng tưởng tượng ra cái cảnh bản thân được anh Seigi yêu thương như một người vợ khi lớn lên, sau đó sống cùng nhau tới đầu bạc răng long và an hưởng tuổi giả đến hết đời.

Vì điều đó, nên khi nghe xong câu nói của Seigi mới làm cho nàng ngượng nghịu đến vậy. Mọi sự sợ hãi do gian phòng này mang đến cũng vì thế mà biến mất sạch.

Makomo quay lại nhìn Sabito và Giyuu, thấy hai người vẫn chăm chú nói chuyện phiếm. Nàng mới nhích sát lại bên cạnh Seigi, khe khẽ nói.

“C-có… có thể đợi em bốn năm nữa được không, anh Seigi?”

Thấy vẻ mặt Seigi lộ vẻ khó hiểu. Nàng mới nhỏ giọng nhắc lại.

“A-anh có thể đợi em bốn năm nữa rồi mới lấy vợ được không?”

“Tại sao?” Seigi nghi hoặc nhìn nàng.

Đồ ngốc này… - Thấy Seigi không hiểu ý mình, Makomo bị cụt hứng liền quay đầu về một phía khác. Giấc mộng được Seigi ôm vào lòng ở đêm đám cưới ngay lập tức biến mất trong tâm trí nàng.

Cô nhóc này bị làm sao rồi? - Seigi có chút khó hiểu.

Quả thực Seigi không biết trong lời nói của nàng sẽ là dụng ý kia, bởi vì hắn chỉ xem Makomo như một người em gái ruột của mình. Chứ không phải là loại người lợi dụng suy nghĩ non nớt của nàng để khi lớn lên làm ra loại chuyện đổ đốn đó…

Seigi không tiếp tục để ý đến Makomo nữa. Hắn trở lại điều mà mình đang suy nghĩ. - Mùi mốc xen lẫn với một chút máu…

Do khứu giác của Seigi nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều nên mới ngửi ra được loại mùi có hương vị như sắt đặc trưng này. Hiện tại thì hắn đã kết luận.

Căn nhà này từng có người chết và tên gia chủ kỳ lạ kia có liên quan đến chuyện này… - Seigi lộ ra vẻ thản nhiên nhìn về hướng cánh cửa ra vào.

Hừ, cuối cùng cũng chuẩn bị xong sao? - Trong suy nghĩ Seigi đột nhiên hiện lên sự sát ý, đôi mắt thoáng hiện qua một tia lạnh lẽo.

Hắn muốn xem xem tên này còn chiêu trò gì để tiện tay xử lý luôn về sau một thể.

Lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân có hơi chậm chạp.

“Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, mời cô cậu đi theo tôi.” Giọng nói của người đàn ông phát ra đằng sau cánh cửa.

“Làm phiền anh rồi.” Seigi từ tốn đáp lại gã.

Sau đó cả bốn người nhanh chóng xách đồ đạc đi theo Azaiki để chuyển sang phòng ngủ.

Tuy trong hành lang chỉ có duy nhất hai cái đèn dầu từ đầu đến cuối, nhưng cũng đủ sáng để họ đi lại mà không bị vấp ngã. Chỉ là… nó hơi u ám với gam màu đen của bóng tối, vàng của ánh lửa mà thôi.

Khi chưa đến nơi, Sabito mới hỏi gã: “Sao nhà anh lại tồi tàn như vậy? Một mình anh không tự dọn và sửa sang được à?”

Azaiki lắc đầu, nói: “Sức khỏe của tôi đã không còn khỏe như trước nữa, nên mấy việc đó thà đừng làm còn hơn…”

Rõ ràng là đồ lười. - Sabito và Giyuu thầm đánh giá người đàn ông một câu.

Gã dẫn bốn người Seigi đến gian phòng nằm cuối căn nhà, cách phòng khách hai phòng.

Tuy không có ánh sáng, nhưng Seigi vẫn có thể thấy được một cánh cửa cũ kĩ đặt ở cuối hành lang, cách gian phòng ngủ mà bọn họ đang đứng sáu mét. Seigi mới vờ hỏi.

“Cánh cửa đó là gì vậy?”

“À… đó chỉ là nhà kho chứa đồ mà thôi…” Azaiki cố tỏ ra trấn định và nói. Nhưng trong lòng gã lại vô cùng kinh ngạc khi thiếu niên này có thể nhìn thấy cánh cửa kia ở trong bóng tối.

“Vậy à.” Đáp lại một câu nửa vời, khóe miệng Seigi hơi nhếch lên.

“Phòng ngủ đã được tôi dọn dẹp gọn gàng rồi, nó cũng khá rộng nữa nên ngủ bốn người thoải mái. Nếu mấy người không còn việc gì thì thôi đi nghỉ ngơi đây.”

“Cảm ơn.” Ba người lên tiếng cảm ơn người đàn ông, chỉ có Seigi là im lặng.

Chỉ thấy gã vẫn đi thẳng mà không hề đáp lại.

“Chúng ta vào thôi.” Seigi kéo nhẹ cánh cửa sang một bên, tiếng kêu ken két cũng không còn vang lên giống như cánh cửa gian phòng khách kia nữa.

Bất chợt một hương thơm kỳ lạ trong phòng ngủ xông thẳng lên mũi họ, khiến cho tinh thần của mỗi người có chút khoan khoái và lâng lâng.

Trước mắt bốn người lúc này là một gian phòng rất thưa thớt, chỉ có duy nhất một cái bàn uống trà được đặt chính giữa phòng. Mọi đồ vật ở đây đều khá sạch sẽ, từ ngăn tủ quần áo cho đến kệ đựng sách.

Đặc biệt là trên mặt bàn có một ngọn nến lớn đang cháy lên nghi ngút, nó liên tục bốc lên luồng khí màu xám ở đầu ngọn lửa và biến mất trong không khí. Chính hương thơm kỳ lạ kia bắt nguồn từ ngọn nến này.

Sự ấm cúng trong gian phòng ngủ khiến cho ba người Sabito, Giyuu và Makomo cảm thấy một sự thoải mái chạy dọc trong cơ thể.

“Ồ, phòng này nhìn tốt hơn phòng khi nãy thật. Tớ nghĩ là có khi anh ta dành dụm số tiền tích kiệm để tập trung sửa sang mấy gian phòng ngủ ấy.” Sabito đánh giá phòng ngủ.

Thấy Sabito không còn để ý đến mấy hành động kỳ quặc của người chủ nhà kia khi nãy, Seigi chỉ thản nhiên đáp.

“Có lẽ vậy.”

Bốn người nhanh chóng cất gọn đồ đạc của mình vào một góc. Trong khi ba người kia đang sắp xếp lại đồ trong túi, còn hắn thì lại kiểm tra qua gian phòng.

Seigi thấy thoáng qua trong kệ tủ có một tờ giấy hơi cũ nát, hắn mới nghi hoặc bước đến, thò tay vào để lấy ra xem.

Cuối cùng hắn mới nhận ra đây không phải là một tờ giấy, mà là một tấm ảnh đen trắng hơi mờ. Trong đó có một cặp vợ chồng trẻ và một đứa con gái với nụ cười tươi trông rất hạnh phúc.

Mà người chồng trong ảnh lại khá quen thuộc đối với Seigi.