“Là hắn ta.” Nhận ra đây chính là người đàn ông - chủ của ngôi nhà này, Seigi lật lại tấm ảnh để kiểm tra xem có dấu vết gì lạ. Nhưng hắn hoàn toàn chẳng tìm ra được manh mối nào.
Nhận ra điều gì phang phảng trong mùi thơm quanh phòng, hắn mới phát giác hỏi ba người kia.
“Các cậu có cảm giác mệt mỏi không?”
“Oáppp… Đi nửa ngày mà lại không mệt thì chắc chỉ có cậu.” Sabito ngáp ngắn ngáp dài, đáp.
“Mà công nhận buồn ngủ thật, thôi tớ đi ngủ trước đây.” Y trải ra tấm chăn mà mình mang theo để nằm.
“Ừ, tớ cũng thế…” Giyuu đồng tình, y trực tiếp nằm thẳng xuống sàn, gối đầu bằng chiếc túi nhỏ.
Seigi nghe vậy, mới nhìn về phía Makomo thì thấy nàng cũng nhìn lại hắn.
“Em không mệt sao?”
“Có ạ.” Makomo đáp, chỉ thấy sắc mặt của nàng đã có chút uể oải.
“Vậy chuẩn bị nghỉ ngơi đi thôi.” Hắn mỉm cười, nói.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Seigi, Makomo đứng dậy với vẻ ngượng nghịu và bước đến chỗ hắn.
“Anh cho em nằm bên cạnh anh nhé.” Cô nàng thỏ thẻ nói.
Suy nghĩ vài giây, Seigi mới thở dài.
“Ừ.”
“Yah.” Makomo vui vẻ lên nói một tiếng, lập tức tranh thủ gối đầu vào đùi của Seigi, khiến hắn chẳng biết phải làm sao…
Một lúc sau, ngoài Seigi ra thì ba người kia đã hoàn toàn rơi vào giấc ngủ say.
Do đi một quãng đường dài từ buổi trưa đến tận tối, dù ba người có rèn luyện sức khỏe nhiều đến mấy thì cơ thể cũng sẽ trở nên mệt mỏi khi phải hoạt động từng ấy thời gian.
Nhưng… để khiến một kiếm sĩ diệt quỷ mệt đến nỗi lăn ra ngủ ngay thì đây là trường hợp lần đầu tiên Seigi gặp.
Không, là Huyết Quỷ Thuật kỳ lạ đầu tiên mà hắn gặp.
Seigi nhìn chăm chú cây nến được đặt giữa bàn, sau đó quan sát sắc mặt của ba người kia.
Thấy họ đã say giấc, Seigi cũng mỉm cười rồi tựa lưng vào tường. Bàn tay hắn khẽ vuốt tóc của cô nàng bé nhỏ đang gối trên đùi, đôi mắt chậm rãi nhắm lại…
...
Thời gian trôi qua cho đến nửa đêm, dưới ánh trăng trắng xóa đang bị những đám mây mờ ảo che khuất. Những tiếng hú kinh hồn khiếp vía vang vọng trong khu rừng như một lời cảnh báo cho tai ương nào đó sắp ập đến.
Tại một gian phòng nhỏ.
Một bóng người màu đen đang cặm cụi lấy thứ gì đó ở trong tủ. Chỉ thấy trên tay gã cầm một con dao lưỡi liềm dính máu.
Gã chậm rãi đứng dậy, cầm trên tay con dao sắc lẹm với ngọn đèn dầu bước ra khỏi gian phòng.
Từng bước chân của gã gây nên âm thanh rất nhỏ, nhưng vào ban đêm thanh khuya vắng lặng như thế này thì nó lại rất rõ ràng.
“Cọt kẹt…”
Thân hình gầy gò của gã xuất hiện trước một gian phòng, thấy bên trong đã không còn ánh sáng của nến và động tĩnh.
Chậm rãi kéo cánh cửa sang một bên, trước mắt gã là một gian phòng tối đen như mực. Nhưng nhờ có ngọn đèn dầu trên tay mà nó mới hiện ra được mọi thứ ở bên trong.
Không ngờ gian phòng này lại chính là phòng ngủ mà bốn người Seigi đang nghỉ ngơi. Chỉ thấy bọn họ lúc này đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Ngọn nến trên bàn đã cháy sạch. Mùi hương bay ra từ nó không biết đã biến mất từ bao giờ.
Azaiki lạnh lùng bước vào, thấy một thân hình nhỏ nhắn đang nằm trên gối của thiếu niên tựa bên tường. Trong đôi mắt Azaiki bất chợt hiện lên vẻ tà dâm.
Gã tiến về phía thiếu nữ với ý định muốn lăng nhục nàng ngay tại đây một phen rồi mới tính giết chết đám người này sau.
Đó mới chính là mục đích của gã lúc này!
Ha ha ha, nay được một đêm sung sướng rồi! - Sau khi đặt con dao xuống, ngay khi bàn tay Azaiki đã gần chạm vào bầu ngực nhỏ của thiếu nữ.
“Răng rắc…”
Một tiếng giòn giã của xương cốt vị nghiền nát vang lên.
Cảm nhận đầu cổ tay truyền đến cảm giác tê liệt, Azaiki hốt hoảng làm rơi ngọn đèn dầu xuống dưới đất, liên tục lui về phái sau và thét dài một tiếng dọa người.
Nhưng kỳ lạ là không có ai nằm trong gian phòng này thức dậy cả, giống như họ đã chìm vào giấc mộng ngàn thu vậy…
“Aaaaaaaaaahhh!!!” Gã lộ ra vẻ sợ hãi, ôm lấy một nửa đầu cánh tay đã bị xoắn thành một mớ thịt nát.
Máu tươi chảy ròng ròng xuống mặt sàn cùng với vài mảnh vụn nhỏ như miếng xương.
Từng giọt mồ hôi không ngừng tuôn ra trên gương mặt kinh hoàng của Azaiki. Cái cảm giác tê liệt kia dần thay thế bằng sự đau đớn đến khó tả truyền đến thần kinh.
Ánh mắt gã run rẩy nhìn về phía trước.
Dưới ánh đèn dầu mờ mờ ảo ảo đang nằm lăn lốc trên mặt sàn kia, chỉ thấy bóng người vừa ngồi đó đang đỡ đầu thiếu nữ dậy và nhẹ nhàng đặt xuống một tấm vải. Từng động tác nâng niu và cẩn thận giống như sợ làm thiếu nữ thức giấc vậy.
Tâm trí Azaiki lập tức rối loạn thành một bầy tạp nham.
Bóng người kia chậm rãi đứng dậy và bước về phía gã.
“Không… không… không thể nào!!! Mày còn tỉnh?! Nhưng mà… tao đã thấy mày ngồi trong đây lâu rồi cơ mà?! Tại sao bọn nó chưa tỉnh mà mày lại tỉnh!!!”
Azaiki không ngừng lui về phía sau với nét mặt trắng bệch, cánh tay phải của gã vẽ ra một vạch máu dài trên sàn.
Gương mặt lạnh lùng của thiếu niên lúc này đã in sâu vào trong tâm trí gã. Ánh mắt hắn đã chất chứa rất nhiều sát ý tích tụ như muốn lao vào ăn sống gã đến chết.
Nhưng hắn vẫn luôn giữ vẻ thản nhiên đó ở ngoài mặt, khiến cho thần sắc của hắn càng thêm lãnh huyết và tàn nhẫn.
“Điều gì làm mày muốn đưa bọn tao vào chỗ chết?” Thiếu niên lạnh lùng hỏi.
Vì tìm một đường sống trong chỗ chết mà Azaiki không hề bận tâm đến những điều khác, gã hoảng loạn trả lời.
“T-tao… tôi chỉ nghe theo lệnh của ba con quỷ mà thôi, hoàn toàn không có ý định muốn giết cô cậu,... hoàn toàn không dám đưa cô cậu vào chỗ chết mà.”
Chứng kiến thiếu niên chỉ trong một cái nháy mắt đã bẻ nát cánh tay mình, gã sợ lòng thành kính không đủ mà bị vặn cổ tương tự như vậy, lập tức dập đầu liên tục xuống sàn.
Thấy thiếu niên không đáp, gã lại càng thấy hoảng.
“Tôi nói sự thật… sự thật nên làm ơn tha cho tôi một mạng.”
“Ừm, nói đi.”
Như tìm thấy hi vọng sống từ thiếu niên, gã cũng tin tưởng người này vẫn chưa biết mục đích thật sự của mình vừa rồi đối với thiếu nữ, vội vã nói.
“Hơn một tuần trước… gia đình tôi bị ba con quỷ lao vào nhà, nhưng không hiểu sao chúng lại tha cho tôi một mạng mà lại bắt vợ và con của tôi đi. Tôi lúc đó cũng dùng hết sức để cứu vợ con mình trở lại… nhưng lại không được.”
“Ba con quỷ đó đặt cho tôi điều kiện, chỉ cần tôi nộp đủ hai mươi mạng người trong mười đêm thì chúng sẽ đem vợ con trả lại cho tôi… lúc đó tôi không còn cách nào khác mà đành phải đồng ý…”
Kỳ lạ là thiếu niên nghe đến đây nhưng mặt vẫn không biến sắc, chỉ chặn miệng gã.
“Vậy mày giết được bao nhiêu người rồi?”
“Không! Tôi không… t-tôi đã đem mười người cho chúng nó rồi.” Nhìn ánh mắt của thiếu niên đã trở nên lạnh lẽo, gã bất giác nói.
Thiếu niên nhếch miệng.
“Tính đến lần này, bọn tao là người thứ mười bốn đúng không?”
“Dạ không…” Chưa để cho Azaiki kịp biện minh, một bàn tay đã bóp lấy cổ gã và nhấc lên.
“Ặcccc… m-à-yyyy!” Gã trợn mắt nhìn thiếu niên.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng xách gã như bóp một con gà, rời khỏi phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
“Nói cho tao nốt một câu cuối rồi tao thả mày sống…” thiếu niên hướng ánh mắt về phía cánh cửa nằm cuối căn nhà.
“Nó là phòng chứa xương cốt của các nạn nhân đúng không?”
Thấy gã im lặng, thiếu niên mới nghiến răng.
Một tiếng răng rắc vang lên.
Cái cổ của Azaiki trong nháy mắt bị thiếu niên bẻ gãy, gã chết với ánh mắt trợn trừng trong cái đầu lệch nằm trên tay hắn.
Seigi vứt cái xác sang một bên.
Chỉ thấy một làn khói đen thoát ra từ cái xác của Azaiki và bay về phía Seigi, chui toàn bộ vào người hắn rồi biến mất.
Chúng chính là tà tính của Azaiki. Sau khi gã chết thì chúng mới chính thức trở thành một nguồn năng lượng bồi bổ cho Seigi, có tên là Tà lực.
Nhưng đa phần đều là dục vọng và hèn nhát chiếm đa số trong tà tính của tên này, hắn cảm nhận được rất rõ điều đó…
Không bằng một con súc sinh. - Seigi lạnh lùng liếc cái xác rồi quay người trở về gian phòng ngủ.
Từ đầu đến cuối, Seigi chưa bao giờ tin cái chuyện gã không giết người, chính con dao dính máu kia là minh chứng cho mọi lời bào chữa của gã đều trở thành nói dối. Đến vợ con gã... hắn còn không tin gã dám cứu họ với bộ dạng thảm hại đầy vẻ tham sống như vừa rồi.
Đối với con người, hắn vẫn có một chút thương tình nếu kẻ đó còn cứu được... Nhưng đối với những loại người khốn nạn, sống không bằng một con chó như vậy thì nên thẳng tay giết mà không suy nghĩ nhiều.
Cái gọi là loại bỏ cặn bã dưới đáy của xã hội không một chút nhân tình chính là như vậy.
Khi giết một con người, hắn sẽ cảm thấy không nỡ vì chính kẻ mà hắn giết còn một chút nhân tính.
Nhưng khi giết một con súc vật, hay bóp chết một con côn trùng bẩn thỉu... hắn có xem nó như con người không?
Câu trả lời đương nhiên là không.
...
Nhìn ba người vẫn đang nằm ngủ trong căn phòng, Seigi mới bước về phía Makomo rồi cầm lên chiếc đèn dầu cùng với con dao dính máu rơi gần chỗ nàng.
Hắn sợ chiếc đèn dầu sẽ vỡ ra rồi cháy và gây ra nguy hiểm cho ba người nên mới quay lại đây.
Còn ba người kia thì vẫn an toàn… chỉ là họ bị rơi vào một giấc ngủ sâu mà thôi, chính Seigi tự tay kiểm tra mạch đập trên cổ mỗi người nên mới biết rõ như vậy.
Với lượng Huyết Quỷ Thuật ít ỏi trong mùi hương của cây nến như thế này thì tầm sáng mai mọi người sẽ tỉnh sớm. - Seigi chăm chú nhìn gương mặt hạnh phúc của Makomo một lát, rồi mới đứng dậy bước ra bên ngoài.
Hiện tại, hắn muốn tiện tay thu nốt ba cái bình chứa Tà lực di động sắp ship tới cho mình.