Chương 8: Obanai Iguri

Cách chân núi Sagiri không xa có một ngôi làng nhỏ, xung quanh nó mọc lên rất nhiều gốc cây tử đằng theo hình vòng.

Nghe nói từ thời xa xưa, con người nơi đây đã trồng các gốc cây tử đằng này để xua đuổi những con quỷ khát máu chuyên lăm le đột nhập mỗi khi đêm về. Vì thế ngôi làng này đã trường tồn suốt ba trăm năm mà không hề xảy ra chuyện gì liên quan đến lời đồn về quỷ quái.

Xuyên qua cánh cổng của làng là một con đường rộng rãi có tấp nập người dân qua lại. Ở phía hai bên, từng ngôi nhà gỗ nhỏ mang vẻ ngoài cổ điển được dựng lên san sát nhau.

Người thì bày hàng ra bán ngay trước cửa nhà, người thì đẩy quầy hàng bên ven đường, ai cũng hô to gọi nhỏ, tiếng ầm ĩ hòa vào với dòng người nhốn nháo nơi đây trông thật sống động…

Giữa dòng người tấp nập, một thiếu niên có dáng vẻ điềm đạm đang chậm rãi lách qua từng vị trí một.

Sau khi thành công thoát ly được đám người chen chúc, hắn bước đến chỗ một cặp đôi năm nữ đang bán hàng ngay phía đối diện.

“Bán cho em bảy cái bánh bao to có nhân.” Thiếu niên cầm ra bảy đồng tiền trên tay và đưa đến trước người bán hàng rong.

“Cậu là… Seigi!” Thanh niên bán hàng rong thốt lên một câu với vẻ mừng rỡ.

Thiếu nữ bên cạnh thấy vậy thì ngạc nhiên nhìn lại người thiếu niên đang đứng trước mắt.

Ôi! - Nét đẹp trên gương mặt của người này làm cô đờ người ra hai giây, xong mới thầm than một tiếng.

Seigi không để ý đến sắc mặt của thiếu nữ, chỉ nhìn người thanh niên bên cạnh rồi mỉm cười một cách từ tốn và nói.

“Lâu không gặp anh, Deki. Đã hai năm trôi qua rồi, anh vẫn còn khỏe chứ?”

“Khỏe khỏe, nhờ có cậu ngày đó mà tôi sống được hạnh phúc đến tận bây giờ đấy. Đây! Giới thiệu với cậu, cô gái này là vợ tôi. Là người sống gần đây.” Thanh niên sảng khoái cười một tiếng, sau đó giới thiệu thiếu nữ đứng bên cạnh mình cho Seigi.

“Chào em, chị tên là Sarako.” Thiếu nữ mỉm cười, gật đầu nhìn Seigi.

Hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại bằng một cái gật đầu.

“Mà… cậu tính mua bánh bao cho người nhà à?” Deki vội vã hỏi.

“Vâng.” Seigi đáp.

“Được, để tôi lấy bánh bao thơm ngon và nóng hổi nhất cho cậu, ây…” người thanh niên cầm lấy bảy đồng tiền trên bàn và nhét lại vào tay Seigi, nghiêm túc nói.

“Cầm lại số tiền này đi, làm vậy là mất tình cảm của tôi với cậu đấy!”

“Không thể như vậy được, gia đình anh còn cần tiền lo cho vợ con nữa…”

“Như vậy lại càng không, tôi đã quyết rồi nên cậu đừng khách khí làm gì, mạng tôi so với mấy cái bánh bao này có đáng là bao… nếu ngày hôm đó không có cậu thì chắc tôi cũng chẳng đứng đây với vợ mình được rồi. Vậy nên hãy để tôi làm điều gì đó giúp cậu đi, nhé.”

Người thanh niên làm vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn chăm chú Seigi và nói.

“Haizz, vâng vậy phải cảm ơn anh rồi.” Hắn thở dài, không còn cách nào khác nên đành phải tiếp nhận ý tốt của đối phương, cất đi bảy đồng bạc vào trong túi.

Cầm lấy bảy gói bánh bao, Seigi tạm biệt đôi vợ chồng trẻ rồi rời đi.

Hắn cũng chưa trở về núi Sagiri ngay mà ghé vào tiệm bán hoa một lúc.

“Anh Deki, cậu ta chính là người đã cứu anh khỏi con quỷ vào hai năm trước ư?” Sarako nhìn chăm chú bóng lưng của Seigi.

“Không… cậu ấy chính là sứ giả được phái tới để bảo hộ anh…” Trong giọng nói Deki lộ rõ vẻ sùng bái.

Nhớ lại thời điểm hai năm về trước, khi y ôm vết thương trên ngực với vẻ mặt kinh khủng nhìn “cái chết” đang cận kề bước về phía mình.

Tưởng chừng như lúc đó là ngày dỗ của y, nhưng may mắn thay khi ấy một thân ảnh màu đen mang trên nửa khuôn mặt chiếc mặt nạ răng quỷ xuất hiện và đưa tiễn con quỷ đó trong một nhát kiếm.

Chẳng những vậy, người đó còn băng bó vết thương và đưa y trở về ngôi làng này.

Trước khi hắn rời đi, y đã cảm động đến mức tha thiết muốn được nhìn thấy diện mạo thật sự đằng sau chiếc mặt nạ răng quỷ đó…

-OoO-

Seigi bước đến một căn nhà gỗ khá lớn nằm sâu bên trong ngôi làng, gõ vào cánh cửa hai tiếng cộc cộc.

Một lát sau cánh cửa gỗ mở ra.

Một thiếu nữ thò ra khuôn mặt ưa nhìn để quan sát hắn.

“A! Chào công tử Seigi! Mời ngài vào nhà, hiện tại tiểu thư Iguri đang nằm nghỉ bên trong ạ.” Cô vui vẻ hô lên một tiếng, sau đó mở toang cánh cửa.

“Không cần phải làm phiền đến cô ấy đâu. Hai người mang đồ ăn sáng vào mà lót dạ đi, cầm luôn số tiền này để chi tiêu trong một tuần luôn này.”

Seigi mỉm cười từ tốn, đưa hai gói bánh bao và một túi tiền cho thiếu nữ cầm.

“Dạo này tôi có nhiều việc phải làm nên chưa có thời gian đến thăm hai người được, khi nào xong việc thì tôi sẽ thường xuyên đến hơn. Vậy nhé, tôi về...”

Thiếu nữ thấy Seigi định quay lưng rời đi thì vội vàng ngăn lại trước người, làm ra vẻ mặt khổ sở và nói.

“Ơ công tử, cô Iguri luôn trông ngóng cậu đến thăm đâu, vì vậy mà cổ mới thức trắng cả đêm đấy? Rồi bây giờ mệt mỏi đến mức nằm liệt giường luôn kia kìa, lúc này mà ngài về thẳng luôn thì sợ là…”

Cũng hơn một tuần rồi mình cũng chưa gặp mặt cô ta lần nào, thôi vậy, chút nữa sử dụng thân pháp để về núi cũng vẫn kịp. - Vì Seigi muốn mang đồ ăn sáng về cho người thân của mình nên mới định rời đi ngay, ai ngờ cô nàng Iguri kia lại ngu ngốc đến mức đó.

Si tình đến mức mất ngủ để thân thể rơi vào trạng thái suy nhược…

Nghĩ lại thì cũng dễ hiểu, vì con số tỉ lệ phần trăm của Obanai Iguri chính là mức độ tình cảm của nàng ta dành cho hắn.

Hơn ba năm trước, chính hắn đã cứu nàng thoát khỏi tay của một con Quỷ Xà trong gia tộc Obanai, thậm chí còn cố tình thay nàng chịu một vết thương khá nghiêm trọng khi giết chết nó.

Vì điều đó mà thiếu nữ này liền nảy sinh cảm tình với hắn, dần dần… loại tình cảm này đã ở một mức độ khá cao.

Rõ ràng nhất khi chỉ số tình cảm của nàng cao đến 90%, điều đó đồng nghĩa với việc Iguri đã thật sự yêu hắn.

Quả thực không uổng phí bao nhiêu năm tính toán của hắn.

Nhưng nếu con số đó mà giảm đi thì khả năng phần thưởng nhiệm vụ sẽ không cánh mà bay trước mắt, vậy nên Seigi không thể để cảm tình của Iguri giảm đi chỉ vì vài lý do cỏn con này được.

Vả lại chỉ kém đúng một giai đoạn cuối cùng để lấy thêm 10% còn lại từ nàng…

Không thể có suy nghĩ không chín chắn như vậy được. - Hơi gẩy nhẹ cái mũi bằng đầu ngón tay, Seigi liền bước vào căn nhà gỗ.

“Phiền cô đóng cửa hộ tôi.”

“Vâng.”

Hắn bước về hướng gian phòng nhỏ nằm ở cuối căn nhà, nhẹ nhàng treo bó hoa lan ở một cái lọ nhỏ trên tường, hắn rút ra một bông rồi mới chậm rãi đẩy vào cánh cửa gỗ.

Thứ đầu tiên mà hắn thấy chính là một thiếu nữ nhỏ nhắn đang ngồi bên mép giường.

Nàng mặc một chiếc đầm dài màu trắng, bên ngoài khoác một haori kẻ sọc đen trắng. Không biết có phải là do trang phục quá nhỏ hay không mà đường cong trên cơ thể nhỏ nhắn của nàng lại bị phô bày qua lớp vải mỏng, trông quyến rũ cực kỳ.

Nhưng đối với một người đã nhìn thấy không ít mỹ nữ như Seigi ở kiếp trước thì sức hút này cũng không nhiều lắm, nhưng hắn muốn nhìn thêm vài lần vì điều đó rất bổ cho mắt.

Bên cạnh mái tóc dài suôn mượt màu đen trông như thác nước rủ xuống tấm lưng nhỏ, còn có một bé rắn con nằm vắt trên vai nhắm mắt, chắc hẳn là đang ngủ. Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên thì nó mới nhỏm đầu dậy, quan sát kẻ tới là ai.

Thấy Seigi, con rắn nhỏ liên tục phun ra nuốt vào cái lưỡi bé tí tẹo rồi quay về phía thiếu nữ làm nũng như muốn nói:

“Người mà cô chủ chờ đã đến rồi kìa! Ơ, Sao không chịu quay ra nhìn mặt người ta đâu?”

Bắt gặp Iguri im lặng.

Dỗi à? - Seigi mới thở dài, đi đến mép giường và ngồi ngay bên cạnh thiếu nữ.

Nhìn khuôn mặt của nàng đang quay sang phía bên trái, hiển nhiên là vì chuyện nào đó giận dỗi mà không muốn nhìn thấy hắn.

Ài, phụ nữ luôn khó hiểu như vậy sao? - Thầm than một câu, Seigi mới nhẹ giọng nói.

“Số lượng quỷ dạo này đột nhiên tăng lên một cách chóng mặt, kèm theo đó là rất nhiều vụ án mạng xảy ra trên khắp cả nước, nên cậu biết đấy… làm một kiếm sĩ diệt quỷ như tôi không thể trơ mắt ra mà ngồi nhìn bọn chúng lộng hành được.”

“Có những lần phải chạm trán với một con quỷ cực mạnh mà tôi suýt phải đánh đổi rất nhiều thứ…”

“Cái gì?! Cậu có bị thương ở đâu không?”

Tưởng như để ngoài tai mọi lời nói của Seigi, nhưng khi nghe được đến đây thì thiếu nữ mới vội vàng quay đầu nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng.

Nhưng khi thấy hắn chẳng có vẻ gì là đau khổ như lời nói, nàng có chút bực bội, đang định rút tay lại thì bị một bàn tay thô to giữ chặt.

“Seigi, cậu… ?”

Đôi mắt hai mí to tròn của Iguri hiện lên vẻ long lanh trông cực kỳ động lòng người, hai hàng lông mi dài và cong cong nhìn rất e lệ. Đặc biệt là mắt phải màu vàng hổ phách, còn mắt trái có màu xanh lam như viên ngọc, chúng tạo thêm điểm nhấn trên cặp mắt của nàng.

Nhưng nửa khuôn mặt bên dưới của Iguri lại bị che đi bằng mấy dải băng trắng, điều này vô tình làm giảm đi sự quyến rũ của nàng rõ rệt.

Nhưng Seigi nào có để ý đến vấn đề cỏn con này, hắn nắm chặt bàn tay của Iguri trong lòng bàn tay.

Nhưng lúc này hắn đã không còn cảm nhận được làn da mịn màng trong lòng bàn tay của Iguri nữa, thay vào đó là vết chai sạn và trầy xước rất nhiều, hắn hơi nhíu mày.

“Cô đã… luyện kiếm trong thời gian tôi không có mặt ở đây sao?”

“C-cái này…” Bị nói trúng tim đen khiến cho Iguri không biết phải trả lời ra sao, lúc này mới bí quá hóa loạn trí.

“Chỉ tại tôi muốn trở thành kiếm sĩ diệt quỷ để bảo vệ những người vô tội, nên…”

“Lý do chỉ có vậy thôi á?” Seigi mỉm cười nhìn Iguri, khiến nàng không thể không nói ra lý do thực sự.

“Để được chiến đấu bên cạnh cậu, nên tôi mới phải luyện tập đấy, giờ cậu có biết thì cũng không ngăn cản được tôi đâu, vậy nên…”

Iguri chưa kịp hiểu chuyện gì thì bị bàn tay của Seigi giữ chặt.

“Cậu định làm gì… !”

Chỉ trong nháy mắt Seigi đã vén lên mái tóc của Iguri, làm lộ ra bờ trán trắng hồng của nàng. Hắn lập tức hôn nhẹ lên đó một cái, khiến cho cả người thiếu nữ đột nhiên trở nên nóng ran.

“Seigi…”

Iguri mặt đỏ tía tai có chút si mê đến ngây ngốc nhìn hắn.

“Nụ hôn đó là lời cảm ơn của tôi dành cho cô, và cũng là món quà mà người con gái như cô đáng được nhận vì sự cố gắng đó trong suốt một tuần qua.”

Seigi nhẹ nhàng bế Iguri vào lòng và ôm trầm cô vào ngực, vừa vuốt mái tóc vừa thủ thỉ những lời đường mật khiến cho cơ thể của thiếu nữ nóng lên như muốn tan chảy và hòa làm một với hắn.

Quả là cách hay để xử lý một Tsundere chính hiệu. - Seigi tự tin cho bản thân một cái khen

On! - Mở ra bảng trạng thái, thấy tỉ lệ phần trăm của Obanai Iguri đã tăng lên 95%, xong hắn mới hài lòng tắt đi.

Chỉ cần đạt đến 100% thì hắn sẽ nhận được số điểm kia, vậy nên… hắn quyết định sử dụng những lời lẽ ngon ngọt để kích thích thêm chỉ số cảm tình của cô nàng.

Một lát sau.

Thế mà không tăng? - Seigi hơi thất vọng khi thấy tỉ lệ tình cảm không thay đổi, vẫn dừng lại ở mức 95%.

Lúc này, thiếu nữ nằm trong ngực hắn hơi ngọ nguậy và rên lên một tiếng.

“Ư… Seigi à… em muốn…”

Bấy giờ hắn mới để ý đến trạng thái không đúng cùng với cách xưng hô của nàng.

Đôi mắt long lanh chớp lên từng ngấn nước bên khóe mi khiến người khác phải mềm lòng.

Ngược lại, gương mặt ửng hồng và hơi thở dồn dập phát ra tiếng rên khe khẽ làm cho con dã thú trong lòng người khó mà giữ nổi bình tĩnh.

Tuy thân thể của nàng nhỏ gọn nhưng lại sở hữu từng đường cong mỹ miều trông vô cùng gợi cảm ẩn sau lớp vải mỏng, thỉnh thoảng lại cọ sát vào người giống như một mỹ nhân xà đang khêu gợi dục vọng của nam nhân.

Đối với Iguri mà nói, việc nàng muốn làm nhất lúc này đó cởi ra lớp quần áo mỏng trên người và thịt dính thịt với Seigi.

“Hiện tại vẫn chưa phải lúc đâu, Iguri…” Seigi dứt khoát từ chối lời mời gọi này của thiếu nữ, không… nói đúng ra hắn mới là người khơi mào ra chuyện này đầu tiên nên chính hắn phải là kẻ kết thúc.

“Hơ?!” Iguri tỏ ra sững sờ, liền ngước lên nhìn hắn.

Nhưng chưa kịp để Iguri phản ứng thì Seigi đã bồi thêm một nụ hôn lên trán, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.

“Anh chợt nhớ ra mình có một nhiệm vụ cần làm, vậy nên hôm nay chỉ đến đây thôi nhé, chút nữa em nhớ ăn sáng cùng với Yure đi.”

“Còn bông hoa này tặng cho em, chỉ cần nhìn vào đó là em sẽ thấy điều kỳ diệu đó, vậy nhé… bye.”

“Bye? Mà chờ đã…”

Ánh mắt Seigi nhu hòa như nước, trực nhìn vào đôi mắt sắp khóc của Iguri và ôn tồn nói. Sau đó hắn đứng dậy rời đi trước vẻ mặt ngây ngốc của nàng.

“Nhanh vậy?!”

Thiếu nữ canh cửa thấy Seigi vừa ra khỏi phòng đã cầm đi bó hoa, lập tức đánh giá từ trên xuống dưới.

“Cô vào an ủi hộ tôi Iguri nhé, giờ tôi có việc bận rồi, hôm khác lại đến thăm hai người.”

Nhìn ánh mắt kỳ lạ của Yure, Seigi có chút ngờ ngợ, nhưng vì không có thời gian nên hắn mới không để tâm đến, vừa dứt lời đã nhanh chóng rời đi.

“Vâng, chào công tử.”

Hai bàn tay liên tục vẫy vẫy thân ảnh dần biến mất trong dòng người, lúc này Yure chợt nhớ tới tiểu thư, cô lập tức đóng lại cánh cổng rồi mới dám chạy vào phòng của Iguri.

“Tiểu thư, như thế nào rồi?”

“Hửm?” Iguri nghi hoặc nhìn Yure.

“Hai người đã ấy ấy nhau chưa?”

“C-cô không hỏi được vấn đề nào khác hơn ư…”

Iguri u oán nhìn Yure, sau đó giận đến nỗi thở hổn hển nằm vật xuống giường và đắp chăn kín mít, để lại cho cô nàng kia một nan đề khó giải.