“Thượng Huyền Thập Nhị Genku, dạo này ngươi có điều tra ra được gì từ tên Bán Quỷ Diện và thông tin về hoa bỉ ngạn xanh không?”
Muzan lạnh nhạt hỏi, ánh mắt đã rời khỏi chín tên hạ huyền để chăm chú một căn phòng đang nằm trong góc kia.
“... Có thưa ngài.”
Tiếng nói trong căn phòng ấy không đáp lại ngay, chỉ trầm ngâm một lát như đang suy nghĩ điều gì đó xong mới trả lời. Không biết hình dáng của Thượng Huyền Nhị ra sao nhưng khi nghe giọng y thì thấy còn rất trẻ, có thể dựa vào đó để đoán được y là một thanh niên khá trẻ tuổi.
Nghe được điều này, Muzan cảm thấy khá hài lòng và mỉm cười. - Không hổ danh là đầu não đáng được ta coi trọng.
“Báo cáo đi.”
“Thuộc hạ điều tra ra được một thứ khá thú vị khi khám xét qua ba nơi tử trận của ba tên hạ huyền. Điều thứ nhất mà thuộc hạ phát hiện ra đầu tiên, đấy là mọi thiệt hại gây ra ở mỗi nơi đó hoàn toàn là do vết tích của Huyết Quỷ Thuật thuộc về người của chúng ta, điều này nói rõ kẻ địch chưa từng tung đòn khi đó mà chỉ tránh đi hàng loạt Huyết Quỷ Thuật đang tung loạn xạ về phía hắn.”
“Điều thứ hai, đó là cái chết của ba hạ huyền diễn ra chỉ trong một đòn của đối phương, có nghĩa là tên này sở hữu thực lực ngang hoặc mạnh hơn đám Trụ Cột rất nhiều để có thể kết liễu chúng trong một chiêu duy nhất mà không đắn đo suy nghĩ.”
“Điều thứ ba mà chính ngài cũng nhận thấy trước khi Hạ Huyền Tam bị giết chết, đó là kẻ địch sở hữu Hơi Thở của Nước với giác quan nhạy bén và thể chất mạnh đến kinh người.”
“Huống chi Hạ Huyền Tam còn không phải là một tên dễ giết như vậy, Huyết Quỷ Thuật của hắn là dạng ám sát trong bóng tối và tấn công tầm xa, từng suýt giết chết một tên cựu Trụ Cột.”
“Vậy nên thuộc hạ xin được đưa ra kết luận. Bán Quỷ Diện không phải là Trụ Cột, nếu đã là Trụ Cột thì hắn cũng chẳng cần phải giấu diện mạo của mình đi sau lớp mặt nạ làm gì, bởi đó là việc làm thừa thãi. Có khi hắn thậm chí còn chẳng phải là con người nên mới phải làm như vậy…”
“Ngài có đồng ý với kết luận này của thuộc hạ hay không, đại nhân Muzan?”
Nghe được trong giọng nói của Thượng Huyền Thập Nhị có mấy phần tự tin, Muzan tỏ ra hài lòng và gật đầu, sau đó nhìn về phía chín tên hạ huyền.
“Tốt, vậy còn vấn đề về hoa bỉ ngạn xanh?”
Thượng Huyền Thập Nhị chần chừ một lát mới đáp:
“Về bỉ ngạn xanh thì thuộc hạ cũng phát hiện ra một chút thông tin, nhưng xin ngài thứ lỗi, trước tiên thuộc hạ sẽ đưa ra cách giải quyết kẻ địch bí ẩn kia trước rồi mới đến vấn đề bỉ ngạn xanh được không?”
“Hả?!”
Những thượng huyền khác khi nghe được điều này đều vô cùng kinh ngạc.
“Được, ngươi nói.”
Muzan nghe được bỉ ngạn xanh đã có chút thông tin, trong lòng liền vui vẻ.
“Trước tiên, thuộc hạ có một sáng kiến này không biết ngài có muốn nghe hay không?”
“Được, cứ nói.”
“Thuộc hạ nghĩ sai lầm của các hạ huyền khá lớn, nhưng cũng có thể bù đắp lại bằng hai cách sau đây.”
“Cách thứ nhất, ngài cho mỗi người bọn chúng thêm máu để gia tăng chiến lực rồi sau đó tính kế tên Bán Quỷ Diện đưa vào tròng và hợp sức giết hắn.”
“Cách thứ hai mà lại tiết kiệm số máu của ngài hơn… đó là loại bỏ sáu tên còn lại trong hạ huyền và truyền số máu đó cho ba tên đáng tin cậy hơn.”
“Vậy nên… chọn cách nào là tùy ở ngài.” Thượng Huyền Thập Nhị đưa ra ý kiến của y, trong giọng nói còn có ý tứ châm trọc đối những tên hạ huyền kia.
Nghe xong, Muzan mới nhếch lên một nụ cười tàn độc bên khóe miệng, ánh mắt chứa đầy vẻ khinh miệt nhìn về phía chín hạ huyền.
“Ý kiến của ngươi cũng được, vậy thì… cách hai ta nghĩ sẽ tốt hơn nhiều đấy.”
Như một tiếng sét đánh ngang tai, sắc mặt của sáu tên hạ huyền sau khi nghe lời này của gã đều trở nên kinh hoảng tột độ.
Bọn chúng biết sáu kẻ mà Thượng Huyền Thập Nhị nhắc đến… không ai khác chính là sáu tên đang run lẩy bẩy ngay lúc này. Trong đó lại không có Hạ Huyền Nhất Yagen, Hạ Huyền Nhị Enmu và Hạ Huyền Lục Rui bị nhắc đến.
Cảm nhận được áp lực đè nặng lên cơ thể, Hạ Huyền Thập Nhị; Hạ Huyền Thập Nhất và Hạ Huyền Thập biết rằng bản thân không thể thoát chết, ngay lập tức đứng phắt dậy và bỏ chạy thật nhanh.
KHÔNG! TA KHÔNG MUỐN CHẾT!!! - Sự sợ hãi bao trùm cả ba tên hạ huyền, khiến trong tâm trí chúng chỉ văng vẳng vài tiếng gào thét.
“Hừ.”
Muzan vừa cười lạnh một tiếng thì một âm thanh êm tai như tiếng đàn phát ra từ bên trong căn phòng của Thượng Huyền Thập, nó vang lên lần lượt ba lần.
“Tăng tăng tăng…”
Chỉ thấy ba tên hạ huyền vừa bỏ chạy đã bằng một cách thần kỳ nào đó xuất hiện trước mắt Muzan.
Cả ba đều ngẩn người, sau đó lộ ra thần sắc hoảng hốt.
“Không thể nào!”
“Xin tha mạng…”
Lời còn chưa nói hết thì một cái miệng khổng lồ đã nuốt trọn cả ba vào trong bụng.
Từng tia máu đỏ bắn ra từ kẽ răng của nó, trông như một cái cối xay thịt đang nghiền người thành một mớ tạp nham.
Sắc mặt của những kẻ còn lại lộ ra vẻ tuyệt vọng, bên tai chúng không ngừng truyền đến tiếng nhai nhóp nhép cùng mùi máu tanh gay mũi từ cái miệng thịt khổng lồ trước mắt. Cảm giác giống như một vực sâu tối đen không thấy đáy sắp thôn phệ bọn chúng tới nơi vậy.
Không, ta phải đứng lên và bỏ chạy… nhưng điều đó chẳng phải cũng vô ích sao?! - Nỗi sợ hãi khi đứng giữa ranh giới của cái chết và sự sống đã hóa thành bóng ma tâm lý, khiến cơ thể đang run lên cầm cập của những tên còn lại hóa thành trở ngại trong ý nghĩ bỏ chạy của bản thân chúng.
Hạ Huyền Cửu và Hạ Huyền Bát vội vã dập đầu cùng một lúc, không dám ngẩng dậy.
“Xin ngài hãy cho thuộc hạ một cơ hội cuối cùng, ta hứa sẽ…”
“Cơ hội? Những kẻ thất bại như các ngươi đã có quá nhiều cơ hội rồi, nhưng lại không biết tận dụng nó để mang lại lợi ích cho ta, thế nên sự tồn tại của các ngươi đã quá là dư thừa.” Muzan chặn họng của hai tên, cười gằn một tiếng.
Nói xong, cánh tay trong ống tay áo của gã liền mọc ra hai cái đuôi to lớn, trên đỉnh tự xé ra những cái miệng nhỏ chứa đầy gai nhọn như hàm răng của dã thú.
Chúng điên cuồng há ra cái miệng nhớp nhúa bắn về phía hai hạ huyền đang ngồi bất động trên sàn gỗ.
“Phụt… soạt…”
Cả hai trong nháy mắt bị xâu xé thành từng mảnh trong sự tận cùng của nỗi đau thể xác. Máu tươi tràn ra khắp nền gỗ, cùng với mùi sắt của máu bốc lên nồng nặc khiến cho nơi đây trông chẳng khác nào một cái lò sát sinh.
“Ai ai Genku-san… Ngài Muzan có vẻ hơi quá tay rồi đó nha, ta nhìn mà còn thấy tàn nhẫn đâu?” Một tiếng nói khẽ phát ra từ căn phòng của Thượng Huyền Tam.
“Lời của ngươi cho dù nhỏ đến đâu cũng vẫn rơi vào tai ngài Muzan đấy, nếu không muốn chết thì ngươi nên câm cái miệng lại đi, tên khốn Douma.” Thượng Huyền Tứ Akaza đáp lại bằng một lời khinh bỉ.
“Ây… chẳng phải đệ tử của ngươi vẫn có cơ hội sống rất cao…”
Tiếng lưỡi kiếm chậm rãi đi ra khỏi vỏ phát ra từ căn phòng của Thượng Huyền Nhị - Kokushibou, làm cho lời nói nửa chừng của Thượng Huyền Tam cũng phải nuốt lại vào cổ họng.
Đúng lúc này, tiếng gào của tên nào đó vọng lại từ nơi đang diễn ra tràng giết chóc kinh khủng kia.
“Ta mạnh hơn hắn mà?! Tại sao lại là người bị loại bỏ chứ??? Hắn cũng kém hơn ta hai cái cấp bậc trong hạ huyền thì làm gì có quyền được sống!”
“Thằng khốn yếu ớt như mày sao có thể được sống? Mà tao lại…”
Trên sàn gỗ, Hạ Huyền Tứ đang liên tục nhằm vào Hạ Huyền Lục bằng lời nhục mạ.
Khi chuẩn bị phun ra câu thứ hai thì một lực lượng nào đó như bàn tay vô hình đã bóp chặt yết hầu, khiến y không thể nói thành tiếng.
Hạ Huyền Tứ sợ hãi ngước lên nhìn.
Y thấy vị Chúa quỷ cao cao tại thượng đó vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt để nhìn mình, bàn tay gã thì hơi bóp lại như đang nắm thứ gì đó nhưng lại không rõ.
“Ngươi có quyền to tiếng ở đây sao? Chết.”
Lời nói cùng với động tác nắm lại bàn tay của gã như một chiếc búa phán định cho cái chết của Hạ Huyền Tứ, khiến y triệt để rơi vào đáy tuyệt vọng.
Chỉ thấy cái đầu của y bị nổ thành một màn sương đỏ, bắn lên khuôn mặt căng thẳng của hai thành viên hạ huyền còn đang quỳ trên vũng máu nhầy nhụa.
Một cái miệng máu nhào tới nuốt chửng luôn cái xác không đầu kia rồi nhai ngấu nghiến
Sau khi xơi tái xong sáu hạ huyền thì bốn cái đuôi thịt lập tức đâm đầu vào nhau, dung hợp và hóa thành một cái bao tử sống. Cơ thể của những hạ huyền kia đã bị nghiền ra thành bãi bùn máu ở trong đó.
“Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng…” Muzan lạnh nhạt nói, sau đó nhấc lên hai ống tay áo.
“Các ngươi sẽ có một năm để làm quen với thứ sức mạnh mới này, sau đó hãy đi tìm và giết tên kiếm sĩ Bán Quỷ Diện kia cho ta, tuyệt đối… không được thất bại!”
Ba cái đuôi nhỏ chỉ bằng kích thước của rắn con bỗng nhiên chui ra từ trong bao tử sống và lao vọt về phía trước, găm một nhát vào cổ của ba hạ huyền rồi truyền vào cơ họ thứ gì đó…
Chỉ thấy xung quanh vết thương trên cổ mỗi người có rất nhiều mạch máu màu đen nổi lên.
“Graaaaaaaa!!!”
Hạ Huyền Ngũ Rui và Hạ Huyền Nhị Enmu chịu không được nỗi thống khổ khi phải nhận một lượng máu lớn như vậy, lập tức lăn ra đất kêu gào trong vẻ mặt đau đớn đang chảy đầy mồ hôi hột.
Khác biệt duy nhất chính là người còn lại đang thẳng lưng quỳ một chân - Hạ Huyền Nhất Yagen.
Bằng vào sự cứng cỏi của cả tinh thần lẫn thể xác ở bản thân mà mọi nỗi đau y phải nhận đã bị nhấn chìm sạch sành sanh.
“Tốt.” Một tiếng tán thưởng phát ra từ căn phòng Thượng Huyền Nhất - người đã im hơi lặng tiếng suốt từ đầu đến cuối.
Muzan nghe được một câu này, khóe miệng mới nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
“Ngươi cảm thấy thế nào về chiến lực của ba tên này trong tương lai, Yoriichi?”
“Ta không có ý kiến gì, thưa Chúa quỷ.” Thượng Huyền Nhất khẽ đáp.
Nghe vậy, Muzan mới mất đi hứng thú và nhìn lại ba thân ảnh phía dưới.
Rất dễ để nhận thấy được trong câu hỏi vừa rồi của gã ẩn chứa vài phần khiêm nhường.
Nhưng đặt vào trong mắt các thượng huyền khác thì chỉ thấy đó là điều hiển nhiên, thậm chí đến chúng còn phải e sợ vài phần chứ huống chi Muzan.
Bởi vì… chính tên này đã từng là một cơn ác mộng đối với loài quỷ vào thời điểm 550 năm về trước.
“Tiếp theo đến phần hoa bỉ ngạn xanh rồi chứ? Genku.” Muzan liếc đôi đồng tử đỏ ngầu về hướng căn phòng nằm xa xa phía trước.
“Vâng, thuộc hạ đã có phát hiện về loại hoa này…” Phía sau căn phòng đó, một nụ cười quỷ quái dần lộ ra.