Chương 6: Thập Nhị Thượng Huyền, Thập Nhị Hạ Huyền

Ở một nơi rộng lớn mà tứ phương tám hướng đều mọc lên rất nhiều những kiến trúc xếp chồng chéo lên nhau, từng căn phòng mập mờ ánh đèn dầu với mùi hương kỳ lạ khiến cho người ngây ngất.

Nó được mệnh danh là Pháo Đài Vô Cực, nơi mà Chúa quỷ Kibutsuji Muzan triệu tập các thuộc hạ phục vụ dưới trướng gã.

Mà những tên bình thường có thực lực tầm trung chỉ nắm được danh hiệu Thập Nhị Hạ Huyền.

Còn những kẻ sở hữu năng lực mạnh mẽ và suất sắc nhất thì được chính vị Chúa quỷ ban cho danh hiệu Thập Nhị Thượng Huyền.

Mỗi người trong bọn chúng có khả năng giết chết một Trụ Cột của Sát Quỷ Đoàn rất dễ dàng - một việc mà Thập Nhị Huyền Quỷ rất khó để làm được, hầu như là chưa từng…

Cho đến thời điểm hiện tại, dưới trướng gã còn hai mươi mốt thành viên chủ lực. Trong đó có mười hai kẻ của Thập Nhị Thượng Huyền và chín kẻ còn lại của Thập Nhị Hạ Huyền.

Tại vị trí trung tâm của Pháo Đài Vô Cực.

Qua mười hai căn phòng xuất hiện ở các vị trí không giống nhau, nơi có những thân ảnh kỳ bí hiện qua mỗi lớp tường bằng vải dưới ánh đèn dầu màu vàng.

Trên một mặt sàn gỗ khá rộng được đặt tại chính giữa nơi mà mười hai căn phòng đó vây quanh, có chín người đang quỳ gối ở đó với những thần sắc và biểu cảm khác nhau.

Đa số toàn kẻ sợ hãi, lo lắng và mất bình tĩnh.

Chỉ có ba kẻ còn lại là vẫn giữ nguyên nét bình thản trên gương mặt, nhưng thực chất bên trong nội tâm của chúng cũng không phải là không có sự hồi hộp.

Người gây ra những cảm xúc tiêu cực này đến từ chính người thanh niên có dáng vẻ lịch thiệp đang đứng ở phía trước.

Gã khoác một chiếc áo lễ phục màu đen ở bên ngoài và sơ mi dài tay đen lót bên trong, kèm với quần âu trắng. Cổ áo được thắt lại một chiếc cà vạt trắng, cộng thêm trên đầu đội một chiếc mũ phớt trắng trông rất xa hoa.

Chỉ là gương mặt của gã hiện tại đang rất lạnh lùng, khiến ai nhìn vào cũng đều vô cùng lo sợ và thấp thỏm. Bởi không kẻ nào có thể vờ như không thấy cơn tức giận của Chúa quỷ đang lộ rõ trong đôi mắt.

“Ta hỏi lại lần cuối cùng, các ngươi… tại sao lại yếu và vô dụng đến vậy?”

Giọng nói khàn và lạnh như băng chậm rãi truyền vào trong tai của chín kẻ kia, khiến từng hơi thở của chúng vô cùng khó khăn giống như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt lồng ngực vậy.

“Thuộc hạ bất tài vô dụng, xin ngài hãy trách phạt.” Một giọng nói chậm rãi mang vài nét bình tĩnh vang lên, làm cho tám kẻ kia nhìn lại với vẻ kinh ngạc.

Ánh mắt lạnh lẽo màu đỏ tươi của Muzan chuyển về phía một thân ảnh mặc võ phục đang quỳ ở ngay trước mắt, khẽ nhíu mày.

“Hạ Huyền Nhất sao? Ngươi… biết mình bất tài vô dụng ở điểm nào sao?” Gã lạnh lùng hỏi một câu.

Hạ Huyền Nhất, một người thanh niên có làn da tái nhợt với bộ đầu trọc lốc và vài dấu ấn màu đen trên khuôn mặt.

“Thuộc hạ vẫn chưa tìm ra được hoa bỉ ngạn xanh, đã thế còn không thể giết chết tên Âm Trụ của bọn Sát Quỷ Đoàn, chỉ với hai tội này… để thuộc đã khó thoát khỏi cái chết. Cho nên, mời Chúa quỷ hạ nhẹ tay đối với thuộc hạ trước khi chết.” Y quỳ rạp xuống đất, nói với vẻ cầu xin.

“Ồ, ngươi nói đúng. Chỉ với hai tội đó đã để người rất khó thoát khỏi cái chết rồi, nhưng… vẫn có một ngoại lệ.”

Trên khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà dị, Muzan khẽ liếc về phía một thân ảnh đang ngồi trong căn phòng đằng xa.

“Hắn là đệ tử của ngươi sao, Thượng Huyền Tứ Akaza?”

“Dạ đúng, thưa ngài. Hắn tên là Yagen, thuộc hạ đã tìm thấy hắn ở một ngôi làng nhỏ vào bảy mươi năm về trước, khi đó có một con quỷ đã đi đến và tàn sát hơn nửa dân làng, duy nhất chỉ có hắn là người ở lại để cầm chân cho bọn chúng chạy thoát.” Giọng nói có phần bình thản phát ra trong căn phòng, nhưng lại ẩn chứa rất nhiều kính sợ đối với vị Chúa quỷ kia.

“Rồi… điều gì khiến người hóa hắn thành quỷ?” Muzan lại chuyển đôi mắt về phía Yagen, chăm chú nhìn bằng một vẻ lạnh nhạt.

Bị ánh mắt của gã theo dõi mà vẻ mặt của người thanh niên tên Yagen vẫn bình tĩnh vô cùng, giống như đón chờ y không phải là cái chết… mà chính là một sự giải thoát vậy.

Những kẻ còn lại trong Thập Nhị Hạ Huyền đều tỏ ra sợ sệt, chỉ riêng Hạ Huyền Nhị Enmu và Hạ Huyền Lục Rui vẫn giữ nguyên thần sắc bình tĩnh.

“Tố chất và ý chí của hắn không một người bình thường nào có thể chạm đến thưa ngài, đặc biệt là võ thuật của hắn không tầm thường. Chỉ với tay không mà gần như đánh ngang tay với một con quỷ cấp thấp lúc gần kiệt sức, điều đó rất đáng để thuộc hạ xem trọng.” Giọng nói từ bóng người kia khó nén sự kích động.

“Ừm, khá thú vị…” Muzan nhếch mép, sau đó đảo mắt qua tám kẻ khác nhưng lại chỉ dừng trước hai thân ảnh, lạnh nhạt hỏi.

“Còn hai người các ngươi thì sao, Rui, Enmu?”

Nét mặt xanh xao của người thanh niên mặc áo khoác dài đen tên là Enmu bỗng hiện lên vẻ thích thú, y chỉ mỉm cười và đáp lại với tấm lòng đầy thành kính.

“Được chết dưới tay của Chúa quỷ là một điều may mắn mà ta muốn cũng không bao giờ có được, chẳng ngờ được đến ngày hôm nay lại nhận được sự may mắn này. Ta nguyện để ngài kết thúc sinh mạng này thưa Chúa quỷ.”

Nghe được điều này của y khiến cho sắc mặt của sáu kẻ kia trông rất khó nhìn, còn Muzan thì chỉ cười nhạt một tiếng sau đó nhìn về phía người thanh niên còn lại.

Người này mặc bộ yukata màu trắng có họa tiết đơn giản, là một thiếu niên trông còn rất trẻ với mái tóc dài màu trắng quặp vào phía trong trông như năm đầu móng vuốt sắc lẹm. Y có làn da màu xanh nhạt, đôi mắt to và một bên bị khắc lên con chữ số sáu.

Y chỉ im lặng và nhìn chăm chăm xuống nền đất, vẻ mặt không hiện lên một tí cảm xúc.

Nhưng y nào có biết những suy nghĩ và cảm xúc bên trong nội tâm của mình đều không thể giấu khỏi ánh mắt Muzan đâu?

Thấy được suy nghĩ thật sự bên trong nội tâm của Rui, gã lại mỉm cười thêm một lần nữa và không tiếp tục để ý.

“Còn sáu người các ngươi thì sao, có suy nghĩ gì?” Muzan từ từ liếc mắt nhìn qua những kẻ khác.

Sáu tên còn lại mới giật mình, cảm xúc của chúng đột nhiên chuyển biến giống như sắp với được một cọng cỏ cứu mạng, liên tục dập đầu bằng vẻ kính sợ và thốt lên.

“Thuộc hạ đáng tội chết trăm lần, mong Chúa quỷ trách phạt!”

“Thuộc hạ đáng tội chết vạn lần, cầu mong Chúa quỷ mạnh tay trừng phạt thích đáng!!!”

“Còn thuộc hạ đáng chết trăm vạn lầ…”

“CÂM!” Sắc mặt Muzan đã trở nên lạnh lùng, nghiến răng nói.

Tên kia đang định nói hùa theo một câu nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã phải ngậm lại, hít vào một ngụm khí lạnh.

Trông thấy bộ dạng thảm hại của sáu tên kia, lập tức có rất nhiều tiếng cười khinh miệt và xem thường văng vẳng từ những cái bóng ẩn bên trong căn phòng ấy.

“Phế vật thật sự!”

“Thật là một lũ thảm hại, nên chết hết đi cho rồi.”

“Hừ, chúng sống được đến bây giờ chẳng phải là quá may mắn rồi hay sao? Ngươi nói đúng! Chúng nên biến mất đi cho đỡ chật đất.”

“Ha ha ha, ta không có ý kiến… à đâu, ta nên đồng ý với ý kiến của Thượng Huyền Thập Nhất xinh đẹp mới phải.”

“Các ngươi nói đủ chưa? Nếu không muốn làm phật lòng ngài Kibutsuji thì nên ngậm mồm lại.” Một câu nói mỉa mai phát ra tại căn phòng nằm ở trong góc cuối cùng mà ít ai để ý, đó là nơi mà Thượng Huyền Thập Nhị đang tại.

Chỉ là… khi lời nói của y vừa mới vang lên, lập tức dập tắt mọi tiếng cười phát ra từ năm căn phòng kia.

Tuy có tức giận nhưng lại không một ai dám phản bác, bởi vì bọn chúng biết kẻ nằm hạng chót trong Thập Nhị Thượng Huyền này là một người rất được Chúa quỷ xem trọng.

Chẳng những tuổi thọ lâu hơn những thượng huyền khác, trong đó có cả Thượng Huyền Nhất và Thượng Huyền Nhị. Mà Huyết Quỷ Thuật của y tuy không lợi hại nhưng lại sở hữu một tác dụng vô cùng lớn, chính nó là thứ gây nên Kibutsuji Muzan coi trọng.