"Hai người đang nói gì đó?"
Một giọng nói nhàn nhạt chợt vang lên phía sau Gyutaro và Daki, hai người quay lại nhìn thì thấy một người thanh niên phong thần tuấn lãng mặc hắc y bước đến.
Người này chính là thân ảnh mặc hắc y ngồi xếp bằng trong hang động, không ai khác chính là Seigi. Trước đó hắn đã để Daki và Gyutaro canh gác ở bên ngoài, còn bản thân thì vào trong hang động để tu luyện Cực Thể Quyển.
Mất đến gần một tháng nay mới kết thúc.
Biết Seigi hỏi đến vấn đề gì, khóe môi Gyutaro nở nụ cười mới đáp.
"Ha ha, tôi với em ấy chỉ đang nghĩ giúp ngài một vài việc thôi ấy mà."
"Ồ? Có thể nói cho ta nghe được không?"
Thấy vẻ mặt hiếu kỳ của hắn, Gyutaro có chút chột dạ, còn suy nghĩ của Daki thì rối bời.
Y không biết liệu có nên nói ra sự tình kia hay không, vì trước đó bản thân chỉ dám nghĩ đến mà thôi.
Gặp Gyutaro có chút lưỡng lự, Seigi trầm ngâm một lát mới xua tay.
"Nếu anh đã không muốn nói thì thôi vậy, ta cũng không cưỡng ép."
"Kia... haizzz, thật ra vẫn chưa đến lúc thích hợp để tôi nói với ngài về chuyện đó."
Thấy hắn không tiếp tục chất vấn, Gyutaro thở phào một hơi, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Y tự cho Seigi là người rộng lượng, đối với mấy chuyện nhỏ nhặt không để ở trong mắt, càng là người có khí độ lớn như đã từng trải qua muôn vàn đắng cay.
Nhưng Gyutaro nào có biết, nhờ nô ấn mà Seigi mới cảm nhận được ý nghĩ của y đối với hắn không có chỗ bất lợi.
Tuy hắn không thể đọc được suy nghĩ của người bị đánh lên nô ấn, nhưng lại cảm nhận được cảm xúc và ý niệm của kẻ đó.
Tựa như người nào có mưu kế hãm hại hắn, nô ấn sẽ lập tức ngăn ngừa kẻ đó bằng cách tự áp chế rồi mới báo hiệu cho Seigi biết.
Hiển nhiên là Seigi bỏ qua vấn đề vừa rồi do ý niệm của Gyutaro và Daki đối với hắn không có chỗ xấu.
Nếu là ngược lại, Seigi đương nhiên sẽ xử lý hai người ngay tại đây để tránh tai họa về sau.
"Giyu và đám sói chắc đã đi đến đó rồi."
Trước đó Seigi đã nhờ Giyu đi cùng với ba Dạ Quỷ Lang chạy đến Làng Thợ Rèn để trông chừng, hiển nhiên là lúc này họ đã đến nơi.
Lý do vì sao Seigi lại cử người đến đó, vì hắn nhớ rất rõ địa điểm Làng Thợ Rèn là một trong những diễn biến chính có trong cốt truyện của Kimetsu No Yaiba.
Hắn lo lắng Muzan sẽ phái một vài tên Thượng huyền tới bất ngờ, mà bản thân cũng vướng phải vài việc nên sẽ không rảnh tay, như thế thì Trụ cột sẽ không thể viện trợ kịp và hơi khó giải quyết.
Vậy nên để Giyu và Dạ Quỷ Lang, hai nhân vật có khả năng đối đầu với Thượng huyền cấp cao đi đến canh chừng chính là lựa chọn tốt nhất.
“Trong khoảng thời gian này, hai người không có một mực canh chừng ở nơi này, ngược lại là đi giết không ít quỷ ở quanh đây nhỉ.”
Cảm nhận được tà lực và huyết lực trong cơ thể có chỗ tăng lên, Seigi nhàn nhạt nhìn hai anh em nhà Gyutaro.
Không nghĩ ra tại sao hắn lại đoán ra được việc này, chỉ thấy Gyutaro khom người chắp tay, đối với Seigi lộ ra vẻ kính ý.
“Không giấu gì ngài, vì lo lắng tai mắt của mấy con quỷ hạ đẳng dưới núi chạy lên quấy rồi nên tôi đã tự ý đi xuống tìm giết vài tên.”
“Còn Daki thì vẫn một mực thủ hộ ở ngoài cửa hang.”
Sợ hắn nổi giận vì bản thân tự ý làm việc, Gyutaro không có gì giấu diếm mà nói ra.
Nhưng khi y nhìn lướt qua trên gương mặt tuấn mỹ của Seigi, Gyutaro lại không thể nhìn ra một chút vẻ bất mãn hay ghét bỏ nào từ hắn.
Điều này Gyutaro cũng không lấy làm lạ.
Phải biết y chưa từng nhìn thấy Seigi bộc lộ ra vẻ tức giận bao giờ, đến nỗi nụ cười của hắn…
Y cũng chưa từng gặp qua.
“Haizzz.”
Seigi thở dài một hơi, sau đó cau mày nói.
“Anh làm ta thật thất vọng…”
Lúc này mới bất mãn a. - Gyutaro trong lòng kêu khổ, vẫn là im lặng để chuẩn bị nghe một tràng giáo huấn của hắn.
Daki ở một bên không thể làm gì, nàng chỉ biết đứng cạnh anh trai mình để chia sẻ gánh nặng.
Dù sao Seigi cũng sẽ không nói nặng lời, Daki có hiểu hắn đôi chút về tính cách.
“Số lượng quỷ mà anh giết quá ít, lần sau nếu anh có đi săn thì hãy giết cho ta một nghìn đầu ấy, chứ mười tên như này không đủ.”
Nghe được lời này của Seigi, Gyutaro và Daki lập tức sững sờ.
Không nghĩ tới Seigi còn khuyến khích Gyutaro giết quỷ càng nhiều càng tốt, ngược lại là đối với vấn đề không tuân theo mệnh lệnh của y lại chẳng để ý chút nào.
Gyutaro chắp tay nói.
“Cái này… tôi đã rõ thưa ngài.”
Seigi gật đầu, sau đó đưa cho mỗi người một giọt máu.
“Hai người tranh thủ thời gian luyện hóa nó đi, sắp tới ta có việc không tiện nhúng tay, vì vậy mà hai người sẽ thay ta đi làm.”
Gyutaro và Daki lộ ra vẻ cảm kích, mỗi người cầm lấy một cái lọ nhỏ bằng đầu ngón tay có chứa máu của hắn, đi về phía hang động để luyện hóa.
Seigi thu lại ánh mắt ở trên người họ, xoay người hướng về phía chân núi bước đi.
Lý do tại sao hắn lại không nổi giận đối với Gyutaro về sự tình kia.
Đương nhiên là có nguyên nhân cả.
Có một điều mà Seigi không tiết lộ cho đám người đã uống máu của hắn biết, đó là bản thân hắn có thể hấp thụ tà tính và huyết nhục của những kẻ bị giết bởi người khắc nô ấn.
Nói một cách dễ hiểu, hắn có thể gián tiếp hấp thụ toàn bộ tà tính và huyết nhục của kẻ đã chết bằng nô ấn thông qua người của mình.
Xem như Giyu, Dạ Quỷ Lang, Gyutaro, Daki và Tamayo chính là cái bồn chứa kinh nghiệm của Seigi.
Chỉ cần bọn họ không ngừng giết quỷ, thực lực của hắn cũng sẽ phát triển theo.
Tiếng còi inh ỏi vang lên, thu hút tầm mắt của Seigi.
Dưới chân núi có một đường hầm, mà đường hầm này có đường ray thông qua tận phía bên kia.
Chỉ thấy một đoàn tàu từ bên trong lao ra, chắc hẳn thời kỳ ngày nay của nước Nhật mới bước giai đoạn cơ khí nên vẻ ngoài của nó còn khá cổ điển nếu so với thế kỷ 20.
Hàng trăm cái bánh xe lăn đều trên đường ray. Không bao lâu nó đã xa vượt quá khỏi tầm nhìn của Seigi, mang theo tiếng còi inh ỏi dần biến mất.
Đứng trên sườn núi nhìn về phía đoàn tàu ở phía xa, Seigi có một loại tâm tình phức tạp khi nhớ về những ngày tháng trước khi chuyển sinh vào trong trò chơi.
Lý do vì sao Seigi lại chọn nơi này để dừng chân tại một tháng trước?
Đừng nói là muốn hồi ức hay đại loại như vậy, hắn không phải là loại người dựa vào quá khứ mà sống.
“Quạc quạc quạc.”
Lúc này có một con quạ từ trên trời đáp xuống, đậu vào vai Seigi. Cái mỏ của nó phát ra tiếng nói the thé của con người.
“Vô trụ, Murata chuyển lời đến cho ngài.”
“Shinobu và Kyojuro, cùng với ba đám nhóc sẽ bước lên một chuyến tàu vào tối nay. Trừ cái đó ra, mọi thứ ở Sát Quỷ Đoàn đều ổn.”
Hết lời, con quạ chăm chú nhìn Seigi.
Nó chính là con quạ truyền tin của Seigi khi còn ở Sát Quỷ Đoàn. Về sau, ngay cả khi hắn rời đi nơi đó, bản thân vẫn rất cần tai mắt ở Sát Quỷ Đoàn để nắm bắt tình hình trong lòng bàn tay.
Vì thế mà Seigi đã âm thầm tìm đến kiếm sĩ Murata, một người không có năng lực gì trong việc giết quỷ nhưng lại sở hữu số mệnh dài như con gián.
Sau khi trao đổi một vài thứ cần thiết, Murata đã đồng ý thực hiện đúng lời hứa của mình với Seigi, đó là giữ bí mật về hắn và báo lại những thông tin quan trọng mà hắn cần ở Sát Quỷ Đoàn.
Đổi lại y được một số tiền lớn, so với khoản lương mỗi tháng của bản thân nhiều không chỉ gấp hai lần.
Thật tốt khi những người trong Sát Quỷ Đoàn không phát giác ra được điểm nào.
Mà con quạ này cũng vô cùng hữu dụng, biết cách lẩn tránh tai mắt của những con quạ khác để đi báo tin, cũng thông thạo đường lối như một cái máy định vị vậy.
Seigi rất hài lòng về năng suất làm việc của nó.
Vừa rồi hắn cũng không cảm nhận được một tia tà khí nào của loài quỷ trên con tàu, chứng tỏ con quỷ Enmu hay một con quỷ nào đó khác chưa từng ở trên con tàu này.
Hoặc có thể bọn chúng đã xóa đi toàn bộ dấu vết, khiến hắn không cách nào cảm nhận được mùi quỷ qua cự ly xa như thế này.
Chợt một ý nghĩ nảy ra trong đầu, hắn cắn rách đầu ngón tay sau đó đưa về phía con quạ.
Chỉ thấy con quạ nghi hoặc nhìn đầu ngón tay của hắn, thấy chảy ra một giọt máu nhỏ, nó lập tức bị hấp dẫn mà dí mỏ vào rồi nuốt xuống.
Con quạ bị khí huyết trong giọt máu chấn động đến rung não, lập tức chao đảo mà ngã từ trên vai Seigi xuống dưới đất. Thân nó hơi run run, rồi sau đó co giật mãnh liệt.
Seigi lạnh nhạt rời mắt khỏi con quạ.
Một giọt máu này của hắn đã bị chính bản thân áp chế hơn một nửa, giúp cho con quạ này có thể dễ dàng luyện hóa, vậy nên nó không có gì nguy hiểm dù cho đang sùi bọt đầy ở mỏ như thế kia.
Được một lúc, thân thể nhỏ bé của con quạ cũng trở nên bất động. Đột nhiên nó mở ra một bên mắt có tròng đỏ như máu, sâu bên trong là đồng tử hình miêu nhãn.
Con quạ lóc cóc ngồi dậy, không để ý đến người thanh niên đang ngồi bên cạnh, nó lập tức vỗ cánh bay đi.
Về phía Seigi, chỉ thấy một bên mắt của hắn cũng đã đóng lại.
Mà lúc này, qua một bên mắt của con quạ, vậy mà hắn có thể nhìn thấy được mọi cảnh vật bao la ở phía dưới đất liền, thậm chí đến cả bờ biển phía xa cũng có thể nhìn đến.