Sau khi nghe điều kiện từ Seigi, Thượng huyền lục Gyutaro và Thượng huyền thập Daki lập tức rơi vào im lặng.
Hai người không hề nghĩ Seigi sẽ bỏ qua cho mình, càng ngạc nhiên hơn khi hắn muốn thu họ về dưới trướng.
Nhưng vì trước mắt đã mở ra một con đường sống, Gyutaro sẽ không để vuột mất nó.
“Nếu đúng như lời cậu nói thì ta xin đồng ý.”
Gyutaro cố nén kích động, nói.
“Nhưng anh hai...”
Nghe vậy, Daki tỏ ra lo lắng.
“Không sao, nếu như cậu ấy đã có ý định thu phục chúng ta thì đương nhiên cũng có năng lực bảo hộ chúng ta khỏi Chúa quỷ.”
Biết là Daki sợ Muzan phát giác ra chuyện này mà đem họ giết chết trong một ý nghĩ, thế là Gyutaro nói cho nàng lý do để dựa dẫm vào.
Chẳng phải Seigi còn đang đứng trước mắt họ đây sao?
Có thủ đoạn điều khiển sinh tử của địch nhân chỉ bằng ý niệm, hiển nhiên cũng sẽ có thủ đoạn bảo toàn tính mạng cho họ.
“Ồ?”
Seigi lộ ra vẻ nghiền ngẫm, có chút tán thưởng đối với tư duy của Gyutaro.
Không như nhiều nhân vật phản diện khác, một khi vì sĩ diện hay thứ nào đó khác mà cự tuyệt yêu cầu của nhân vật chính.
Kết cục kia cũng không cần phải nói.
Daki nghe xong thì im lặng.
Tại hoàn cảnh này đặt ở trước mắt, nàng biết Gyutaro đương nhiên sẽ không vì mặt mũi hay sự trung thành đối với Chúa quỷ mà đánh mất cơ hội sống lần này của mình và y.
Tuy không rõ ràng mục đích thu phục lần này của Seigi là gì, nhưng không còn lựa chọn nào tốt hơn, Daki đành lặng lẳng nghe theo ý quyết của Gyutaro.
“Ta… cũng đồng ý thần phục ngài.”
Nếu không có anh trai, nàng cũng sẽ không quật khởi được sóng gió gì.
Một lát sau.
Seigi bình tĩnh nhìn hai Thượng huyền đang quỳ gối trước mắt, cảm nhận được chân tâm thật ý của họ qua nô ấn, hắn mới nhàn nhạt gật đầu.
“Không sai, chỉ cần quy phục trước ta, đừng nói là Chúa quỷ, xem như cả thế giới muốn giết các ngươi cũng phải nhìn sắc mặt của ta.”
Nghe được khẩu khí này của Seigi, Gyutaro và Daki nhịn không được rùng mình, không hiểu sao trong nội tâm dâng lên một cỗ kính phục.
Từ lúc xuất sinh đến nay, chưa ai từng nói như vậy với họ cả.
Đã thế còn phải nhận thế gian dè bỉu, lạnh nhạt và sự chèn ép.
Đừng nói là Chúa quỷ, hai người đương nhiên hiểu rõ bản thân đối với gã chỉ giống như quân cờ, không được việc thì sẽ trừng phạt, còn có tác dụng lớn thì sẽ được trọng dụng.
Đối với một quân cờ.
Muzan đương nhiên sẽ không để ý sống chết của chúng.
Câu nói này của Seigi đơn giản là động đến nội tâm yếu ớt của Gyutaro và Daki.
Seigi khẽ động ý niệm, nô ấn thấm nhuần trong huyết mạch của hai Thượng huyền lập tức có cảm ứng.
Chợt Gyutaro và Daki được một đoàn năng lượng mát mẻ xuất hiện ở nội thể, sau đó truyền đi khắp toàn thân, mang đến sự thoải mái vô tận.
Vẻ ngoài của họ lập tức có biến hóa.
Vết sẹo trên gương mặt của Gyutaro mọc ra một lớp da mới. Màu sắc đen sạm trên da thịt chuyển thành màu trắng nhạt, thân thể gầy gò của y dần trở có da có thịt.
“Đây là…”
Gyutaro ngạc nhiên khi cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể.
Y nhìn sang em gái mình, chỉ thấy dấu ấn hình bông hoa trên mặt Daki dần phai mờ, chữ số đại diện cho xếp hàng của Thượng huyền cũng biến mất.
Thay vào đó, một dấu ấn màu đỏ hình hoa bỉ ngạn thay thế ở vị trí má trái của nàng. Đôi mắt màu xanh nõn chuối sáng như ngọc thạch, sâu trong đáy mắt là đồng tử miêu nhãn.
Gương mặt của Daki vốn đã kiều diễm như yêu nữ, nay dung hợp thêm một ít máu của tà thần tộc, lại phụ thêm một vẻ yêu mị ở khí chất và cặp mắt.
Về phía Gyutaro, chính y cũng không nhận ra bản thân mình thay đổi ra sao.
Biết y nảy sinh tò mò, Seigi thản nhiên chỉ về một phía.
“Đằng kia có chiếc gương.”
Gyutaro mang theo sự hiếu kỳ tiến về phía chiếc gương.
“Là thật sao?…”
Nhìn chăm chú người thanh niên lạ lẫm trong gương, ánh mắt Gyutaro hiện lên sự khó tin.
Vì người thanh niên trong chiếc gương này chính là Gyutaro, y sỡ hữu nước da trắng nhạt, nếu nói là giống con người thì hẳn là đúng. Không chỉ có từng đó, từ ngũ quan cho đến thân hình của y lúc này so với bộ dáng xấu xí khi trước hoàn hảo hơn rất nhiều!
Gương mặt ưa nhìn. Cơ thể có bắp thịt, mặc dù không có đường nét rõ ràng như Seigi nhưng vẫn tính là tạm được.
Gyutaro lộ ra vẻ xúc động, lập tức quỳ xuống trước mắt Seigi.
Hiện tại y mới hiểu cuộc sống mới trong lời Seigi nói ra sao.
"Cảm ơn cậu... không, cảm ơn chủ nhân!"
"Daki! Còn không mau quỳ xuống tạ ơn ngài ấy?!"
Thấy Gyutaro nhìn về phía mình quát lớn, Daki có chút sợ hãi. Nàng biết tính cách quật cường của anh ruột mình, nên chưa bao giờ thấy y lộ ra biểu tình như vậy bao giờ.
Đến mức quỳ ở trước mặt Chúa quỷ Muzan, Gyutaro cũng chỉ miễn cưỡng tuân theo mà thôi.
Daki không suy nghĩ nhiều, theo ánh mắt của Gyutaro, nàng vội vàng bước đến trước mặt Seigi.
Dù nàng còn có khúc mắc ở trong lòng, nhưng nhận ra người thanh niên trước mắt không tính làm khó dễ cho anh em nàng, Daki lập tức cung kính khom người.
Ngay khi Gyutaro và Daki bày tỏ sự chân thành bằng cách dập đầu, một đoàn khí thể màu đỏ sẫm đột nhiên bao quanh cả hai, nhẹ nhàng nâng người họ lên.
"Bớt mấy điểm phức tạp lại."
Seigi thần thái ổn định nói, đưa lưng về phía Daki và Gyutaro.
"Hai người chỉ cần chứng minh sự chân thành bằng hành động trong tương lai là được."
"Mà đừng gọi ta là chủ nhân, ta không thích."
Nghe vậy, sâu trong ánh mắt của Gyutaro và Daki càng hiện rõ lên vẻ kính ý, trong lòng thầm cảm thán.
Bản thân họ không nghĩ nhân vật mà mình sắp tuỳ tùng lại có khí độ lớn như vậy. Chẳng những thế, tâm tính trầm tĩnh, thần thái điềm đạm và thực lực kinh người như vậy lại hội tụ ở một người thanh niên trẻ tuổi.
Thật khó có thể tin!
Đem một kẻ sống hơn nghìn năm lúc nào cũng treo sự kiêu ngạo ở trên đầu so sánh quả thực là khác biệt vô cùng lớn!
Gyutaro cảm thấy bản thân lựa chọn thần phục với Seigi là không sai, đến mức Daki...
Bỏ qua thời điểm bị tra tấn đau đến chết đi sống lại như vừa rồi, sau khi nàng bị Seigi đánh xuống nô ấn, mọi thù oán của Daki đối với hắn trước đó đều biến mất. Thay vào đó là một loại cảm xúc kính phục đến chân tâm thật ý, kèm theo một loại phức tạp khi nhìn về phía Seigi.
Chỉ thấy ánh mắt yêu mị của nàng chăm chăm nhìn ở một góc dung nhan xuất trần của Seigi.
Trông thật đẹp mắt!
Daki đánh giá dung nhan của Seigi vô cùng cao. So với những nam nhân nàng gặp qua trước đây, hắn chính là người sở hữu gương mặt tuyệt mỹ nhất.
Cảm nhận được hai loại ý nghĩ tán thưởng về bản thân, Seigi từ chối cho ý kiến.
Hắn thế nhưng vừa hành hạ anh em nhà này một trận tàn nhẫn nên không dám nhận cái gì kính trọng hay khen ngợi từ hai người.
Tâm lý của Seigi không bất thường như vậy a.
Hắn trầm mặc một lát, mới nói.
"Đem tất cả những gì hai người biết về vị trí của Muzan, liên quan tất tần tật đến hắn đều kể hết cho ta."
Nghe xong, gương mặt tuấn tú của Gyutaro hiện rõ vẻ cuồng hỉ, y lập tức kể hết những gì mà bản thân biết.
Seigi yên lặng nghe từ đầu đến hết.
Daki ngoan ngoãn ngồi ở một bên quan sát hai người, nàng thầm nghĩ nếu Muzan biết được anh trai mình đem hết tất cả bí mật của gã nói ra.
Không biết biểu tình khi đó của gã sẽ thế nào...