Để tránh gây thiệt hại cho người dân ở xung quanh, cái gọi là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết là điều không thể tránh khỏi.
Vì vậy mà Seigi lập tức bùng nổ khí tức của bản thân, một loại năng lượng nặng nề lấy hắn làm trung tâm theo đó lan tràn ra xung quanh trong đường kính dưới nghìn mét, khiến cho nhiều người dân ở quanh đó không hiểu tại sao lại sinh ra cảm giác hốt hoảng rồi bỏ chạy.
Lúc này chỉ có kẻ điên không não mới chạy đến.
Gyutaro cảm nhận được loại khí tức khủng bố bao trùm lên cơ thể, cộng thêm bản thân đang bị Seigi liên tục đánh cho thổ huyết, khiến cho hình ảnh của hắn trong mắt y giờ đây như một tôn ma đầu ác sát.
Nhưng Gyutaro đâu biết Seigi đơn giản là muốn hành y một lúc, chỉ với một phần mười sức mạnh đã đủ dồn y vào mạt lộ, nếu hắn sử xuất thêm hai phần thì hạ tràng của Gyutaro có thể nói là chết không thấy xác.
Ngay tại lúc Gyutaro cực khổ chèo chống, chỉ thấy cách đó không xa, Daki đang run rẩy, nép vào một góc.
Vẻ ngoài của nàng hiện tại so với mỹ danh kỹ nữ Oiran có thể nói là vô cùng thê thảm, mái tóc bạch kim bị bùn đất dính bết lại, thân thể bụi bẩn lấm lem, đặc biệt là khí chất cao quý kia đã không thấy, thay vào đó là vẻ kinh hãi.
Tựa như sợ Seigi chú ý đến sự tồn tại của mình, nàng đâu dám hó hé ra nửa lời.
- Anh hai vậy mà chật vật như thế?!
Nhìn cảnh tưởng đang diễn ra, Daki khó có thể tin vào mắt mình.
Anh của nàng là Thượng huyền lục giết qua không ít các Trụ cột đương đại, hiện tại là con quỷ mạnh thứ sáu trong Thập Nhị Huyền Quỷ.
Vậy mà lại bị kẻ lạ mặt kia đánh đến mức không có sức hoàn thủ, đây là cỡ nào chấn động!
Nếu là Trụ cột của Sát Quỷ Đoàn thì cũng không thể sở hữu thân thể cứng rắn đến tình trạng kia được.
Nghĩ đến thân phận của Seigi, cả nàng và Gyutaro đều vô pháp đoán ra.
Trở lại phía bên kia.
Trên cơ thể Gyutaro đâu đâu cũng có vết rách và thiếu sót. Tuy năng lực hồi phục phát huy đến mức tối đa, nhưng những nắm đấm của Seigi lại dồn dập như thuỷ triều dâng, nên các vết thương khó có thể lành lại hoàn toàn nếu cứ bị đánh như vậy.
Seigi điều động huyết lực dung nhập vào cánh tay, sau đó tung ra một đấm.
Một đấm này tuy chỉ ẩn chứa năng lượng huyết lực, nhưng đã đủ để mang cho Gyutaro áp bách rất lớn.
Gyutaro vội vàng đánh ra hai đạo huyết liêm để chống đỡ.
Một quyền của Seigi va chạm với hai đạo huyết mang của Gyutato, lập tức sinh ra một vụ nổ lớn rung chuyển cả căn lầu.
Bên trong đám khói đen kịt, một thân ảnh bay ngược ra ngoài sau đó vất vả đáp xuống, chính là Gyutaro chứ không còn ai khác.
Nhìn chằm chằm bóng đen cao lớn từ trong đám khói bước đến, nét mặt Gyutaro không giấu được vẻ hoảng sợ, thân thể chịu không nổi cường lực của một quyền kia nên xuất hiện vô số vết nứt.
Y không nghĩ một quả đấm thường thường không nổi hào quang gì toả ra vậy mà ẩn chứa uy lực kinh khủng như vậy.
So với kẻ mang danh hiệu Thượng huyền tứ kia, một kẻ cũng sử dụng sức mạnh của nắm đấm để chiến đấu, nhưng y cảm thấy tên này mạnh hơn quá nhiều.
Lúc này, Seigi trở người tiếp cận y, liên tục tung ra những đòn đánh bằng hai quả đấm trần.
Dù Gyutaro có kiêng kỵ nhưng cũng không muốn chịu chết, lại giương lên song liềm chống đỡ từng quyền của Seigi đánh tới.
Dù có hai thanh liềm cầm trong tay, chưa bao giờ Gyutaro cảm thấy nó vô dụng như lúc này cả.
Trước đây nó đã lấy không biết bao nhiêu là mạng người, nhưng hiện tại nó lại được dùng để đỡ từng cú đấm nặng đô của Seigi, mà nhục nhất chính là vẻ ngoài của hắn trông cứ ung dung và bình tĩnh như không dùng sức vậy.
Lúc này Gyutaro chỉ muốn chửi rủa một thoáng sau đó bỏ chạy, không muốn tiếp tục dây dưa với ác ma này nữa.
Nguyên nhân níu giữ Gyutaro lại là vì em gái của y, việc bỏ nó chạy lấy người là không thể nào, cũng không cách nào để cả hai cùng trốn thoát, ai bảo tên ác ma này nắm giữ tốc độ vô cùng lợi hại đâu?
Khực!
Gyutaro bị một quyền của Seigi đấm vào mặt, tiếng xương gãy vang lên rôm rốp, thân thể y trực tiếp bắn mạnh về phía sau, ghim sâu vào trong mặt tường, tạm thời mất đi ý thức.
Chỉ thấy ngũ quan trên gương mặt của Gyutaro lúc này đã mất đi hình dạng, có thể nói là méo mó hay vặn vẹo đều cảm thấy hợp lý.
"Không! Anh hai!"
Daki thấy thế, không thể làm gì khác hơn ngoài hét lớn một cách bất lực, thân thể mềm mại của nàng run lên dữ dội, nếu có thể làm gì đó thì chạy là cách duy nhất mà nàng có thể làm vào lúc này.
Nhưng đến anh trai đều không bỏ nàng để chạy, lấy gì để nàng nhẫn tâm bỏ lại y đâu?
Không thể nghĩ hai trong số Thượng huyền quỷ dưới trướng Chúa quỷ lại có ngày tàn tạ đến mức độ này, nhưng suy cho cùng, loại cảm xúc sợ hãi tột độ hiện tại của hai người có thể xem như là cái giá phải trả cho những sinh mệnh đã nằm xuống trong quá khứ.
Nhưng nó vẫn chưa đủ.
Seigi cảm thấy chưa thoả mãn!
Những gì mà sư phụ và đồng bạn của hắn phải chịu chưa là gì so với chúng, vì thế mà Seigi muốn tiếp tục giày vò Gyutaro và Daki đến chết đi sống lại.
Seigi tự nhận mình không phải là người quân tử, nhưng là kẻ có thù tất báo, có ơn sẽ trả.
Seigi chỉ trao cho người thân bên cạnh lòng tốt và sự trân trọng, nhưng đối với kẻ thù, hắn sẽ không nương từ mà trở thành một kẻ tàn ác trong mắt chúng.
Hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn Daki, sau đó một chỉ búng ra, một tia máu trực tiếp bắn tới, ghim thẳng vào trán nàng.
Daki đang chuẩn bị thông tri cho Chúa quỷ, bị tia máu xuyên qua trán kèm theo một loại cảm giác đau nhói như khoét sọ, nàng chỉ có thể trừng mắt, run rẩy mở miệng.
"N-ngươi... đã làm gì ta?"
"Không quan trọng, chỉ cần biết là hai người các ngươi sắp chết."
"Chẳng lẽ liền chịu chết đơn giản như vậy à? Một con tiện nhân vô dụng như ngươi ngoài ngồi đó kêu gào ra thì còn làm được gì khác?"
Lời nói thản nhiên của Seigi như một gáo nước lạnh giội thẳng lên đầu Daki.
Bị một câu nói đâm tâm như vậy, nàng mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại đã không còn nằm trong phạm vi của một Thượng huyền có thể giải quyết.
Sớm biết như vậy, nàng liền thông tri cho Chúa quỷ biết để có cách đối phó.
Bây giờ...
Chỉ sợ chờ Chúa quỷ đến, hai người họ cũng đã hoá thành đống tro bụi.
Nhưng Daki liền nắm chắc điều gì, nàng liên tục cười lạnh thành tiếng, sau đó độc ác nhìn chăm chú Seigi.
- Bọn ta nếu có chết, cũng muốn để ngươi phải trả một cái giá đắt!
Ngay khi Daki muốn âm thầm thông tri đến Chúa quỷ, chợt có một loại lực lượng nào đó không rõ ngăn cản, khiến nàng vô pháp truyền đi tín hiệu.
Thấy vẻ mặt ngốc trệ của Daki, Seigi đương nhiên đoán được ra vấn đề, nên trước đó mới đánh một tia máu thâm nhập vào trong cơ thể nàng.
"Chỉ sợ Muzan đến cũng không cứu được các ngươi đâu."
Seigi nhàn nhạt nói.
"Ngươi... ngươi biết?!"
Daki nghe vậy, tối sầm mặt mũi.
"Bây giờ sinh tử của các ngươi là nằm trong tay ta, cớ sao các ngươi nghĩ gì mà ta lại không biết?"
"Lại còn muốn ta trả giá đắt, nực cười."
Nói xong, Seigi điều động một thoáng huyết lực qua ý niệm.
Cũng vào lúc này cơ thể của Daki đột nhiên run lên, một cơn đau rát kịch liệt truyền đi khắp toàn thân khiến sắc mặt nàng lộ ra vẻ thống khổ.
"Aaaaaahhh... ng-ngươi đã... làm gì!!!"
Cơn đau như bị hàng chục mũi kiếm khoét xương, nóng rát tựa như ngọn lửa hừng hực thiêu rụi, đó là những gì Daki nhận lấy vào lúc này.
Nàng không ngừng nôn ra máu tươi, bên trong còn có thể thấy một ít nội tạng trắng ởn cùng với vụn xương lẫn lộn.
Daki liền rơi vào tình cảnh muốn chết cũng không được, muốn sống cũng không xong.
Vết thương dù nghiêm trọng đến đâu, đối với một Thượng huyền quỷ như nàng thì nó không đáng lo ngại vì đã có khả năng hồi phục tức thời, nhưng lại vô pháp xoá đi cảm giác đau đớn truyền đến từ dây thần kinh.
Cuối cùng là chịu không nổi cơn đau giày vò, nàng vô lực ngã xuống mặt đất, thở hấp hối, tình trạng có thể nói là vô cùng tồi tệ.
Sau khi Gyutaro hồi phục lại hai quả nhãn cầu, điều đầu tiên đập vào mắt y chính là bộ dạng thê thảm của Daki.
"Mày! Ghaaaaaa!!!"
Seigi không có bất kỳ lời nào để nói, dường như chẳng để ý tới sự phẫn nộ của Gyutaro, trực tiếp điều động nô ấn đã khắc ở ngực y từ trước.
"Cái này... hự khục... mày đang giở thủ đoạn gì!?"
Gyutaro cảm nhận được một loại cảm giác nóng rát đang dần rõ rệt hơn ở sâu trong nội tạng, sau đó nhìn về phía Seigi.
Chỉ thấy hắn bình thản đứng đó nhìn mình.
Gyutaro muốn nói gì, nhưng lại bị dây thần kinh khoá chặt miệng lưỡi, hạ trạng của y có thể nói không khác gì Daki là mấy.
Tận mắt nhìn từ đầu đến cuối nhưng Seigi không có nửa điểm thương hại, đối mặt với địch nhân, hắn tự nhiên muốn hoá thân thành một kẻ tàn nhẫn.
Đã là mỹ nhân mà lại là kẻ thù của hắn, đừng tưởng hắn sẽ thương hương tiếc ngọc.
Cái gọi là địch nhân chính là địch nhân, không thể đối xử nhân nhượng, không chẳng biết bị cắn trả lúc nào không hay.
Cũng nên nhớ những người mà chúng đã giết và ăn thịt không ít, vậy nên trừng phạt từng ấy điểm không là gì đối với chúng.
Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Seigi đang định chấm dứt sinh mệnh của cặp song sinh này, chợt Gyutaro mở ra miệng chứa đầy máu, thều thào nói.
"Làm ơn... giết ta đi..."
"Nhưng ta xin cậu... dù không biết cậu và Sát Quỷ Đoàn có quan hệ gì..."
"Nếu ta bị cậu giết chết... đó chính là báo ứng của ta... ta cũng sẽ không thù hận..."
"Chỉ là Daki... con bé ấy thực chất chỉ mới mười sáu tuổi... nếu năm đó bọn ta không bị những kẻ kia hại chết..."
Gyutaro kể ra cố sự hơn một trăm năm trước, lý do bản thân và Daki biến thành quỷ. Y không nghĩ Seigi có lắng nghe mình nói hay không, nhưng bản thân vẫn cố níu kéo lại một con đường sống dành cho người em gái.
Dù sao y không muốn đứa em của mình phải chịu khổ thêm nữa.
Lặng yên nghe toàn bộ câu chuyện của Thượng huyền lục, ánh mắt Seigi lộ ra vẻ đạm mạc, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Nếu kể về hoàn cảnh của Gyutaro và Daki trước khi hoá quỷ, quả thực Seigi có chút thương hại.
Quá khứ của hai người này thực hư ra sao đương nhiên hắn là cũng hiểu rõ một phần.
Nó bi ai, đáng thương...
Nhưng cũng có phần đáng ghét.
Dù sao quỷ chính là bộ mặt tối, đại diện cho sự khao khát của con người khi còn sống, hoặc đôi khi chúng được vun đắp từ chính bi kịch mà thành hình.
"Anh hai... nếu có chết... em cũng sẽ đi cùng với anh... đừng bỏ em..."
Thanh âm nỉ non phát ra từ miệng máu của Daki, mái tóc đen mượt của nàng giờ đây trông thật bù xù, gương mặt trắng tinh như ngọc đã lấm lem bụi đất và vết máu, thân thể nhiều chỗ rách nát cũng chưa có hồi phục hoàn toàn, nhưng quan trọng là đôi mắt tự tin, kiêu ngạo trước đó đã không thấy, giờ đã một vẻ vô hồn vô cảm như sắp mất đi ý thức.
Bộ dáng của Daki lúc này đâu còn được xưng tụng là mỹ nhân của Kỹ Viện Trấn.
Vậy mà nàng vẫn không đem tính mệnh của bản thân mình xem là trọng yếu.
Sau khi đấu tranh nội tâm xong, ánh mắt Seigi hiếm khi lộ ra vẻ phức tạp và giãy dụa, nhưng chỉ trong thời gian ngắn lại trở về bình tĩnh như lúc ban đầu.
Nhãn cầu của Gyutaro đã bị nổ nát nên không hề nhận ra sự thay đổi này.
"Các ngươi có hai lựa chọn."
Seigi bình tĩnh nói.
Hắn đã suy nghĩ rất kỹ đến vấn đề này, âu cũng là để trái tim của bản thân lại cảm nhận được một ít cái gọi là nhân tính.
"Một là khuất phục trước ta, sống vì mệnh lệnh của ta, ta sẽ bảo vệ các ngươi, để các ngươi sống một cuộc sống ý nghĩa hơn hiện tại."
"Hai, cái kia không nói cũng biết."
"Chọn đi..."
Lời nói Seigi vừa dứt, một loại hào quang kỳ dị chợt loé qua trong đôi mắt vô thần của Daki.
Riêng Gyutaro thì run rẩy, dùng đôi mắt vừa lành lại để ngước lên nhìn về phía Seigi, trong đó có một loại rung động nói không nên lời.
Đã có lúc y muốn quên đi quá khứ, triệt để từ bỏ nhân tính và hoá thành quỷ, khi đó sẽ không phải e dè những kẻ cậy mạnh hiếp yếu kia, cũng sẽ không phải chịu những lời lẽ cay nghiệt đó nữa.
Nhưng đâu ai biết rằng...
Gyutaro và Daki cũng muốn có một cuộc sống hạng phúc như người bình thường chứ.