Nhận thấy bản thân hấp dẫn rất nhiều sự chú ý, nét mặt của Seigi vẫn một vẻ lạnh nhạt, dường như không bận tâm đến những đôi mắt như lửa nóng kia.
Tại thời đại xem nhan trị để đối xử này, gương mặt của hắn xác thực có thể khiến cho một nghìn nữ nhân từ mọi nơi chạy đến tranh nhau sủng ái, chớ đừng nói là bao quát trong Kỹ Viện Trấn.
Gọi là kiếm tiền bằng mặt cũng không sai, nhưng Seigi không rảnh để đi chú ý vấn đề này.
Hắn đang tìm kiếm nơi nào đó trong dãy tầng lâu xa hoa, chợt có một đôi tay nhỏ ôm lấy cánh tay hắn, còn bồi thêm một cặp núi chập chùng dán vào.
“Mồ, cậu nhóc này đang đi tìm kiếm chị phải không?”
“Không thì đi với chị đi, chị sẽ cho cậu một đêm khó quên nhé…”
Giọng nói êm ả có phần mị hoặc ghé đến tai của Seigi, thậm chí còn đi kèm theo một hơi thở thơm ngát như hoa lan.
Các thiếu nữ và mỹ phụ thấy con mồi hảo hạng bị một nữ nhân khác tiếp cận trước, liền ôm tiếc nuối và lắc đầu.
Không phải là các nàng muốn nhường, mà nữ nhân đã tiếp cận nam thanh niên kia chính là hàng thượng phẩm, thuộc vào loại xinh đẹp có thừa mà quyến rũ có đủ. Bất luận là dung nhan hay khí chất, các nàng không thể so sánh.
Nếu có thì chỉ bị thua thiệt một chút.
Seigi quay đầu, bình tĩnh nhìn lại, thấy người ôm cánh tay mình là một mỹ phụ, trên gương mặt trang điểm hơi nhẹ nhưng lại càng thêm xinh đẹp, đặc biệt là bộ kimono trễ ngực của cô có điểm hơi lồ lộ.
Đối với nam nhân khác đến nói thì vị mỹ phụ xinh đẹp, bốc lửa như vậy đương nhiên sẽ khiến cho thằng em không chịu được mà thất thủ.
Nhưng rất tiếc, Seigi đã thấy qua nữ nhân xinh đẹp không ít, đáng nói là Mitsuri gần giống với loại hình nữ nhân no đủ tựa như vị mỹ phụ này, nhưng là đẹp hơn.
Có thể nói là cực phẩm trong cực phẩm.
Seigi lắc đầu, nói.
“Hiện tại tôi không có hứng thú, cho nên bỏ tay ra đi.”
Mỹ phụ nghe vậy, chợt ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên,
Nàng vậy mà bị một chàng trai trẻ tuổi từ chối qua đêm, phải biết năm nay nàng mới ở độ tuổi ba mươi, nhan sắc có thể được xem như gần với Oiran nhất.
Nam nhân muốn ngủ với nàng nhiều không đếm xuể, vậy mà người thanh niên trông vẻ bề ngoài nhìn chưa đến mười chín tuổi này lại từ chối.
Nếu là giả bộ thì nàng sẽ nhận ra ngay, nhưng quan sát một hồi mới thấy sự bình tĩnh của hắn không một chút dao động.
Điều đó ngược lại khiến cho nàng vô cùng hứng thú muốn tìm hiểu dài ngắn của nam thanh niên này.
“Cậu chắc là không có hứng thú? Nếu là ở bên trong chị đâu? Chắc là hứng thú đi…”
Mỹ phụ lại chớp mắt đưa tình, giọng nói mang vài ý làm nũng tựa như muốn hóa lỏng mọi nam nhân.
Ngay khi mỹ phụ nghĩ chàng trai ở trước mắt này sẽ bị phá vỡ phòng tuyến lúc, một loại áp lực nhưng vô hình đè lên cơ thể mềm mại của nàng, giọng nói lãnh đạm như ma âm truyền đến bên tai.
“Tôi nói, hiện tại không có hứng thú, cho nên bỏ tay.”
Mỹ phụ chợt cảm thấy nghẹt thở, bị ánh mắt miêu nhãn màu xanh dương nhìn chằm chằm, một loại lạnh sống lưng chạy đến khiến cho nàng buông tay.
Seigi thấy vậy, chậm rãi thu lại khí tức.
Vị mỹ phụ kia thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn, trên dung nhan chợt có vài ý kiêng dè.
Nghĩ đến lý do bị Seigi từ chối, mỹ phụ cũng chỉ cảm thán ở trong lòng.
Luận nhan sắc với tài nghệ đánh đàn, có lẽ nàng còn thua vài vị Oiran đi…
Ngay lúc hắn quay lưng rời đi thì một thanh âm mị ý có phần ủy khuất từ vị mỹ phụ truyền đến.
“Nếu cậu không vừa mắt chị đây… chẳng lẽ muốn đi tìm Oiran, nhìn cậu hình như mới tới mấy chỗ như thế này đi, nếu vậy không bằng chị đây dẫn đường cho cậu vậy.”
Seigi dừng bước, quay lại nhìn vị mỹ phụ.
Nghĩ đến mục tiêu mà bản thân đang tìm là một Oiran, không bằng Seigi nhường cho vị mỹ phụ này dẫn đường cho đỡ bất tiện, bởi vì Oiran là chỉ các kỹ nữ hạng sang nên có nhiều lắm.
Mà mỗi người đều có cho mình một tòa lầu riêng, thế nên người mới đến muốn tìm là rất khó.
Vị mỹ phụ kia tưởng Seigi chê nhan sắc của nàng, chân chính để ý chính là Oiran.
Mà quan hệ của nàng với một số Oiran cũng tốt, cho nên muốn được lợi ích một chút từ một người trong số đó, cộng thêm dung mạo và khí chất bất phàm của Seigi, biết đâu hắn là một công tử của gia tộc nhà giàu nào đó.
May mắn kết lên quan hệ cũng không tệ.
“Vậy cô biết nữ Oiran nào tên Warabihime không?”
Nghe được câu hỏi của Seigi, ánh mắt của mỹ phụ lóe qua một tia ghen tị.
Biết được lý do hắn từ chối lời mời của mình về sau, trong lòng nàng không hiểu sao có loại vô lực, nhưng rất nhanh lấy lại được vẻ phong tình quyến rũ, nàng cố nặn ra nụ cười.
“A! Thì ra là đến tìm cô nàng ấy, bảo sao cậu không để ý đến chị đây là phải rồi.”
“Nếu chưa biết chỗ ở của cô ta thì đi theo chị đây đi, nhưng phí dẫn đường là không nhỏ a…”
Mỹ phụ còn chưa dứt lời, một xấp tiền giấy đã xỏ xuyên qua khe ngực của nàng.
“Đ-đây…”
“Đủ chứ?”
Mỹ phụ thấy dáng vẻ không đáng bận tâm của Seigi sau khi vung một số tiền lớn như vậy, trong lòng thầm than một câu.
Đây tuyệt đối là con cháu của đại phú hào!
Nàng gật đầu lia lịa, sau đó dẫn Seigi đi tìm tòa lầu các của vị Oiran kia.
Trên đường đi, mỹ phụ tán gẫu với hắn vài câu, tuy trước đó chịu loại áp lực vô hình kia đè ép, nhưng tiền bạc đều sẽ hóa giải hết mọi nghi vấn lúc đó cho nên vị mỹ phụ này rất phóng khoáng không để ý đến.
Seigi đồng thời nghe được một vị Oiran có tên là Warabihime liên quan đến một vài tin đồn không tốt.
Kể như vài vụ án mạng xảy ra quanh nơi ở của nàng chẳng hạn.
Nghe đến thông tin này, Seigi liền gật đầu, bởi đây đúng là mục tiêu mà hắn đang tìm đến.
Rất nhanh, vị mỹ phụ kia đã dẫn Seigi đến nơi ở của Warabihime.
Trước mắt hắn lúc này là một khu nhà lầu rất lớn, so với các nhà lầu bên cạnh có nhiều điểm cao cấp hơn.
Danh phận kỹ nữ nhưng mang một chữ Oiran đương nhiên sẽ nhận được nhiều sủng ái hơn những người khác, chưa nói Warabihime đã tồn tại ở Kỹ Viện Trấn trên bốn mươi năm có thừa, nên địa vị của nàng có thể xem như hàng nhất hoặc nhì.
"Chị đây hết trách nhiệm, chúc cậu em vui vẻ nha!"
Không để ý đến vị mỹ phụ kia rời đi, Seigi nhanh chóng đi đến căn lầu cao cấp phía trước.
...
Trong gian phòng nhỏ, một thiếu nữ yểu điệu ngồi trước bàn trang điểm. Chỉ thấy trên mặt gương phản chiếu lại một dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, nét đẹp hiếm thấy có thể so sánh như tuyệt sắc vưu vật.
Phấn trang điểm đối với nàng mà nói như dệt hoa trên vải gấm, nên có thể thấy trên gương mặt đẹp như thiên thần của nàng không có một tí bột phấn nào phụ trang,
Nếu có thì nó cũng không cách nào làm tăng thêm vẻ đẹp cho nàng, bởi vì nhan sắc của thiếu nữ đã vượt quá vẻ đẹp ở mức cho phép.
Mắt ngọc mày ngài, mũi cao môi nhỏ, phối hợp cùng với khuôn mặt thon gọn quả thực ăn nhau đến mười phần.
Nàng mặc trên mình bộ kimono trễ vai, để hở xương quai xanh trắng tinh như ngọc, phần ngực bị che lấp bởi vải áo, nhưng lại vô pháp giấu đi độ nở nang của nó.
Nàng chính là Warabihime chứ không phải ai khác, nhưng còn một thân phận nữa mà chỉ có Muzan và các Thượng huyền khác biết đến, đó là Daki.
Bốn mươi năm thời gian đối với quỷ mà nói chỉ như vài năm của con người, vậy nên dung nhan của Daki vẫn được bảo trì tại thời điểm nàng biến thành quỷ, khi đó nàng mới mười sáu tuổi.
Lúc này, bên ngoài phòng truyền đến giọng nói kính cẩn của một cô gái còn rất trẻ.
"Thưa tiểu thư Warabihime, có một vị công tử muốn gặp cô ạ."
"Bảo với hắn là ta không muốn gặp."
Daki chỉ lộ ra vẻ lạnh lùng, trực tiếp ném một câu từ chối.
"Vâng, thưa tiểu thư."
Nghe thấy tiếng bước chân của nữ đầy tớ dần biến mất, Daki mới thu lại vẻ lạnh lùng, yên tĩnh ngồi đắm chìm trong sắc đẹp của mình trên mặt gương.
Đối với nam nhân, nàng quả thực không có một chút cảm xúc nào. Chỉ riêng Chúa quỷ và anh trai của nàng là Gyutaro, Daki có vài phần tôn kính và sùng bái.
"Ngài Muzan vẫn chưa thể tìm ra phương pháp đi lại dưới ánh nắng mặt trời mặc dù đã có Bỉ Ngạn Xanh tới tay, không biết ngày ấy có tính toán gì đâu."
Daki tự mình lẩm bẩm trước gương.
"Quả nhiên là vậy."
Một giọng nói thản nhiên từ cửa sổ truyền vào, Daki giật mình nhìn lại thì thấy một thân ảnh màu đen lạ lẫm đang ngồi bên cửa sổ.
"Ngươi là..."
Daki có chút nghi ngờ muốn hỏi, nhưng nhìn thấy bên hông của thân ảnh kia vậy mà có song kiếm, nàng liền nhận ra thân phận của kẻ này, sau đó không kiêng kỵ gì mà sử dụng sát chiêu.
Mười giải lụa vải phân biệt ở mọi ngóc ngách xuất hiện, chúng nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức công kích về phía thân ảnh bên khung cửa sổ.
Đối với kẻ lạ mặt này, Daki tự nhiên biết đối phương chính là kiếm sĩ thuộc Sát Quỷ Đoàn, phát hiện ra trên người hắn không có một tia khí tức nào để lộ, hiển nhiên không phải hạng nhân vật có thể gây uy hiếp đến cho nàng, nên Daki tự cho rằng thực lực của kẻ này so với Trụ cột thấp hơn rất nhiều đi.
Nhưng một giây tiếp theo liền đánh tan đi nhận định của Daki.
Ngay khi thân ảnh kia sắp bị đâm nát bởi những dải lụa vải, đột nhiên có một vài tia máu đỏ xuất hiện quanh thân hắn rồi biến mất.
Mười dài lụa vải lập tức bị xé tan tành.
Cảm giác nguy hiểm đột nhiên không một lời báo trước ập đến, khiến cho Daki rùng mình.
Cũng vào lúc này, một cái chân bất ngờ đá vỡ tấm gương, nhắm thẳng vào ngực của nàng mà đá tới.
Bị trúng một cước này khiến cho Daki lộ ra vẻ mặt đau đớn, nàng nhịn không được nôn ra một ngụm máu đen, thân hình mềm mại theo lực quán tính bay về phía sau, xuyên thủng qua năm bức tường mới ngã xuống mặt đất.
Chưa kịp để nàng tiêu hoá tình hình lúc này, một cước thình lình từ trên xuất hiện, nhắm thẳng vào ót của nàng mà dẫm xuống.