Trải qua một quãng thời gian, Seigi cùng với Giyu đi khắp phía nam Nhật Bản, một phần là để diệt quỷ, còn mục đích chính là tìm vị trí của Vô Hạn Thành.
Vô Hạn Thành chính là căn cứ duy nhất của Chúa quỷ Muzan và thuộc hạ dưới trướng gã, trong đó có một Thượng huyền sở hữu năng lực đưa mục tiêu cách nghìn dặm vào trong hoặc ra ngoài tùy ý bằng Huyết Quỷ Thuật.
Chỉ cần Seigi tìm đến vị trí của nó, khi đó hắn sẽ lập ra kế hoạch để đối phó với lũ quỷ.
Trong một khu rừng nào đó nằm ở phía Tây, lúc này đang diễn ra một hồi giết chóc giữa năm thân ảnh với một bầy quỷ.
Phốc!
Tiện tay nhấc lên một quyền oanh nát thân thể của một con quỷ, Seigi lại tung ra vài quyền về phía một đám quỷ đang lao đến.
Tà lực cùng với huyết lực bị thôi động cùng một chỗ, cộng thêm hô hấp toàn phần, lập tức có bốn năm đạo quyền khí màu máu ngưng tụ giữa không trung bắn mạnh về phía trước, đem mười bốn con quỷ đánh thành một bãi thịt nát rơi trên mặt đất.
Ở gần đó, một thân ảnh ẩn hiện như bóng ma, mang theo lưỡi kiếm phát ra hào quang màu lam nhạt của biển, nhẹ nhàng lấy đầu mười con quỷ trong một nhát chém.
Còn kinh khủng hơn thế khi mười mấy con quỷ bị ba con sói to lớn lao đến xé thành từng mảnh, không kịp có thời gian hồi phục.
Đám quỷ còn sống khác thấy một màn này thì sững sờ, một con quỷ trong số đó nhận ra ánh mắt lãnh đạm của Seigi lướt tới, kinh hoàng hô lên một tiếng.
“Chúng không phải là con người?!”
“Chạy! Chạy mau!!! Chúng ta bị bẫy rồi!!!”
Thấy đám quỷ còn sót lại hoảng hốt bỏ chạy, Seigi nhàn nhạt lắc đầu.
“Muốn chạy đã muộn…”
Nhấc lên cánh tay, Seigi thôi động lực lượng của huyết lực và tà lực để ngưng tụ mấy đạo quyền khí, quả quyết đánh về nhiều hướng.
Quyền phong đỏ như máu, mang theo từng tia hắc thiểm bắn về mọi hướng, một khắc sau vang lên từng tiếng hét thảm, chỉ thấy từng đạo quyền khí kia trực tiếp oanh nát thân thể của lũ quỷ, chết đến nỗi không thể chết thêm.
Seigi thu lại nắm đấm, đối với đám quỷ so với hạ huyền thấp hơn một cấp bậc này, việc sử dụng tà lực và huyết lực dư sức để oanh sát chúng.
Kia nếu sử dụng thêm lực lượng của tà tinh, chẳng phải là muốn lấy đao mổ trâu đi cắt cổ gà?
Có thể nói Seigi không cần Nhật Luân Kiếm nhưng vẫn có thể sát quỷ, nguyên nhân là do mỗi đòn đánh của hắn mang lực công kích vượt xa với sức chịu đựng của chúng.
Để làm rõ thực lực của Seigi.
Sau khi hấp thụ la sát huyết mạch, cho đến nửa năm nay giết không ít quỷ, cảnh giới của hắn đã thăng lên Tầng 2 đỉnh phong được một tháng rồi.
Trước kia do cảnh giới còn thấp nên Seigi đành phải mượn nhờ nguyên liệu hiếm hoi mới có thể gây sát thương lên Thượng huyền quỷ, đối với hắn bây giờ đã không cần thiết.
So với lúc chưa đạt đến Tầng 2 đã có thể tay không đấm nát đầu quỷ, có thể hiểu lực công kích của hắn khi đã đạt đến cảnh giới hiện tại là vô cùng kinh khủng.
Đa phần là nhờ có bí pháp Cực Thể Quyển mang sự thay đổi lớn này.
Nhờ có nó mà hắn đã trưởng thành đến một mức độ không thể xác định, chỉ biết so với lúc Muzan thi triển toàn lực mạnh hơn nhiều lắm.
Hạ huyền quỷ đứng trước mặt hắn lúc này đơn giản là chịu chết, cho dù là một trăm hạ huyền thì cũng chỉ như miếng thịt trên thớt mà thôi.
“Seigi, cậu đã trở nên mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, nếu sư phụ và Sabito thấy được chắc họ phải vui lắm.”
Giyu xách theo thanh kiếm dính máu bước đến, ánh mắt nhìn về phía Seigi khó giấu được vẻ kinh ngạc.
“Cậu cũng vậy, nhưng rất tiếc chúng ta không thể thấy hai người họ mỉm cười nữa rồi.”
Seigi trầm mặc, nhớ lại nụ cười hòa ái của Urokodaki, nhớ về những khoảng thời gian bị Sabito làm phiền, không thể không nói chúng là những ký ức quý giá đối với hắn.
Giyu thở dài một hơi, nét mặt cũng không mấy vui vẻ.
Ba người thân bên cạnh Giyu lần lượt ra đi, điều này làm y nhớ lại khoảng thời gian tồi tệ trước khi được Urokodaki nhặt về nuôi, nhưng may mắn thay Seigi vẫn còn sống và đồng hành cùng với y.
Hắn như trụ cột tinh thần của Giyu, chỉ cần có hắn tồn tại đã đủ để y nắm vững ý chí trả thù đối với kẻ đã sát hại Sabito, sư phụ và mang Makomo đi.
Làm Giyu bội phục Seigi nhất không chỉ về sức mạnh, mà là đầu óc nhạy bén đến kinh người của hắn.
Thay vì đi tìm từng con quỷ để săn giết, Seigi trực tiếp đứng trong rừng, lấy máu của chính hắn ra để làm mồi nhử.
Và thế là đám mồi cắn câu!
Đám quỷ nào có biết mùi máu hấp dẫn chúng đến đây chính là cái bẫy do Seigi đặt ra đâu, đơn giản là một mẻ hốt gọn, không phải tốn côn sức đi truy tìm.
Giờ phút này Seigi đang ngâm mình trong suy nghĩ của bản thân.
Nhìn qua một đống xác quỷ nằm trên mặt đất đang tan rã.
Seigi trong lòng nổi lên một tia nghi ngờ.
Hắn cảm thấy Chúa quỷ sớm phải tái xuất trước một đoạn thời gian khi có được bỉ ngạn xanh mới đúng, mà việc làm đầu tiên của gã khi có được khả năng này chính là tự tay diệt hết lũ quỷ dưới trướng, một mình đối đầu với Sát Quỷ Đoàn là chuyện dư sức.
Thế nhưng trải qua nửa năm ấy vậy mà không có động tĩnh gì.
Dựa vào tính cách của Muzan, Seigi không nghĩ gã sẽ cần Thập nhị thượng huyền và đám quỷ loi nhoi tồn tại khi có được khả năng đi lại dưới ánh nắng mặt trời mới phải.
Nên nhớ sự tồn tại của đám quỷ chỉ phục vụ Chúa quỷ Muzan với hai mục đích, đó là truy tìm bỉ ngạn xanh, tiện thể đi truy lùng sát quỷ đoàn.
Một khi đã đạt được một đích đầu tiên kia, cái sau gã liền không cần đám thuộc hạ của mình đi làm rồi.
Cộng thêm việc trà trộn trong giới nhân loại, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Muzan đương nhiên sẽ không để sự tồn tại của đám thuộc hạ làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Vậy nên Seigi đoán gã sẽ lựa chọn ra cách tốt nhất có lợi cho bản thân, đó là hấp thụ hết Thập Nhị Thượng Huyền và giết sạch đám quỷ cấp thấp khác.
Nhưng dựa vào sự tồn tại của đám quỷ hiện tại, Seigi nghĩ đến việc Muzan ắt hẳn đang vấp phải phức tạp hay khó khăn nào đó khi chế biến ra loại thuốc kia, nên mới bỏ qua điều này.
Nếu là như vậy, Seigi tin chắc gã hiện tại không có gì thay đổi so với nửa năm trước đó, hoặc nếu có thì chỉ nhỉnh hơn một chút.
Để chắc chắn suy đoán của bản thân không có sai sót, Seigi liền có tính toán của riêng hắn.
Mục tiêu kế tiếp Seigi muốn tìm đến, đó là Thượng huyền quỷ Daki và Gyutaro.
Chỉ cần tìm đến hai kẻ này, hắn liền có câu trả lời.
Dựa theo những thông tin trong trí nhớ của Seigi trước khi chuyển sinh vào trò chơi, hắn cùng với Giyu và đám sói tiếp tục lên đường.
Mười lăm ngày cứ thế trôi qua.
Kỹ Viện Trấn, một khu phố đèn đỏ nổi tiếng nhất trên đất nước Nhật Bản. Nơi có các mô hình giải trí và vui chơi mang xu hướng đen tối dành riêng cho giới doanh nhân và thượng lưu.
Đi đến đâu cũng thấy các khu nhà cao tầng nối nhau thành dãy phân biệt ở hai bên. Những ánh đèn lồng rực rỡ được giăng đầy trên đường như tô phụ thêm cho vẻ lôi cuốn của Kỹ Viện Trấn.
Điểm đặc biệt không thể thiếu ở nơi này đó là nữ nhân, đơn giản mà nói thứ có giá trị tại nơi đây cũng chỉ có hai chữ này.
Từ thiếu nữ cho đến mỹ phụ, ai ai cũng đều khoác lên từng tầng phấn hồng hoặc trắng trên gương mặt, mặc trên thân nhiều bộ kimono sặc sỡ hay hở hang khác nhau. Vậy mà có đủ loại hình và khí chất. Từ hình bình thường, xinh đẹp hay vũ mị đến điên đảo trái tim của nam nhân, không gì là không thiếu.
Các nàng cư nhiên đứng tại trên lầu, hoặc là đi ra từ các con ngõ nhỏ, mang theo vẻ nhiệt tình, treo nụ cười bên cặp môi hồng, thổ khí như lan, dùng các loại hình thức mời chào để câu dẫn các cánh mày râu.
Chợt trong đám đông, người người đang qua lại nườm nượm, một thân ảnh mặc hắc y ung dung bước đi trên đường.
Mặc dù lẫn vào đám đông, nhưng hắn lại chính là người nổi bật nhất trong số đó chỉ vì sở hữu một dung mạo đẹp đến kinh thế hãi tục.
Người này có bộ tóc đen dài búi gọn sau đỉnh đầu, hai mái màu đỏ sậm hơi uốn nhẹ, rũ xuống hai bên má làm toát lên vẻ lãng tử.
Gương mặt trái xoan với ngũ quan hoàn mỹ như được một nghệ nhân điêu khắc, đôi lông mày rõ nét, cặp mắt to trông rất có thần, chiếc mũi cao thẳng nhấn mạnh vẻ anh khí bừng bừng, đôi môi dày mỏng đều nhau.
Kỳ lạ nhất vẫn là một chiếc sừng nhỏ nhô ra trên trán, nhưng sự tồn tại của nó cũng không làm phai mờ vẻ anh tuấn trên gương mặt của người thanh niên, ngược lại khi kết hợp với đôi đồng tử miêu nhãn còn tăng thêm vẻ yêu dị cho hắn.
Có thể thấy nhan sắc của nam thanh niên này đã phá vỡ giới hạn của nam nhân, đột phá sự nhận biết của nữ nhân.
Hắn lập tức đưa tới vô số ánh mắt tò mò và đánh giá của mọi nữ nhân xung quanh.
“A! cậu trai kia vậy mà đẹp trai như vậy, khí chất cũng hiếm thấy!”
“Đâu đâu, ta cũng muốn nhìn… ah, hắn vậy mà soái đến mức này?”
“Trông cũng quá trẻ đi, vậy mà lại đến một nơi như vậy?! Ân, điều nãy cũng không quan trọng lắm, nhưng ta muốn hắn!!!”
“Mơ tưởng! Cút, ta là người nhìn thấy cậu ấy trước!”
“Không! Tên đó là của ta! Của ta!"
"Cái nào của cô? Vô liêm sỉ!"