"Chẳng phải chúng ta còn chưa tận mắt thấy cái xác của cậu ấy hay sao?"
"Vì vậy không thể cho rằng Seigi chết được."
"Huống hồ cậu ấy sẽ không dễ dàng bỏ mạng."
Nói ra điều này, Ichibana loé qua một tia khẳng định, đôi tay trước đó siết chặt thành nắm đấm đã buông lỏng.
Những người khác nghe vậy thì im lặng.
Không phải là họ không đồng tình với kết luận có phần tích cực này.
Mà là họ không thể nào đồng tình.
Vì có quá nhiều ẩn tình ở trong đó.
Vả lại ở đây ai cũng hiểu một điều.
Giả dụ như Seigi còn sống thật đi.
Nếu vậy thì tại sao hắn lại không để lại một tin báo cho những thành viên trong tổ chức biết đâu?
Hoặc dùng quạ truyền tin.
Chưa kể đã trải qua gần bốn ngày, trong thời gian đó hắn đã đi đâu cũng không một ai biết.
Chỉ có thể khẳng định một điều rằng, nếu Seigi còn sống thì chắc chắn hắn sẽ không để bọn họ phải lo lắng.
Chưa kể một cánh tay của hắn còn bị Chúa quỷ chặt đứt, vì cái gì đến cái mạng còn có thể giữ được đâu?
Seigi còn sống hay không, không ai chắc chắn...
Nhưng hắn đã tử vong, ai ai cũng không thể phủ định.
Thấy nét mặt của mọi người không có một tia thay đổi, trái tim của Ichibana đau siết lại.
Có vẻ như nàng đã quá xúc động nên mới tìm một lý do như vậy để bản thân được cảm thấy thoải mái chăng...
Thế nhưng suy nghĩ thực tế thì lý do đó quả thực có quá nhiều lỗ hổng.
Sự thật đã rõ mồn một ở trước mắt, chẳng qua nàng vẫn không muốn tin tưởng.
Thời gian trôi qua không bao lâu, các Trụ cột cùng với những thành viên khác trong Sát Quỷ Đoàn thu dọn mọi thứ và rời đi.
Có thể thấy sắc mặt của mỗi người đều không quá tốt, ai cũng mang một loại trầm mặc và tiếc hận.
Vì thiên tài duy nhất của Sát Quỷ Đoàn, đồng thời là một thành viên chủ chốt, đã bỏ mạng dưới tay Chúa quỷ.
Thử hỏi xem trên thế gian này, còn ai có thể tiêu diệt được con quỷ cổ đại đó?
Không!
Không một ai có thể đảm đương việc đó.
Seigi bị gã giết chết, tương đương với việc Sát Quỷ đoàn đã mất đi gần như toàn bộ chủ lực.
Thứ họ mang về chỉ là một cái cánh tay bị đứt đoạn.
Sau khi trở về tổng bộ, Sát Quỷ Đoàn liền tổ chức cuộc họp mang tính nghiêm trọng.
Tất cả các kiếm sĩ đang đi lịch luyện hoặc làm nhiệm vụ bên ngoài đều bị triệu tập về để tham gia vào cuộc họp lần này.
Mitsuri cũng vậy.
Vừa hay tin Seigi bỏ mình, nàng liền giống như người mất hồn, nụ cười thường ngày toả nắng cũng từ đó dập tắt.
Shinobu và Iguri không có tâm trạng để quan tâm những vấn đề khác, trực tiếp vắng mặt.
Có thể nói cái chết của Seigi ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Nhưng nếu để Seigi biết được điều này, chắc hẳn là hắn sẽ cảm thấy hơi có lỗi.
Hắn chưa từng nghĩ cái chết của bản thân lại náo ra vấn đề lớn như vậy.
...
Một năm sau.
Tại thị trấn nhỏ, trong một quán ăn.
Giữa hàng chục vị khách đang vui vẻ dùng bữa cùng với những tiếng cười nói liên miên, chỉ thấy có một nam thanh niên ngồi một mình một bàn.
Khuôn mặt hắn chẳng có bất kỳ cảm xúc nào, phải chăng có vài phần u sầu đến khó tả, nhưng không vì thế mà làm mờ đi dung mạo tuấn tú bất phàm của hắn.
"Này, nghe nói thê tử cậu đang lâm bệnh nặng mà không tìm thấy thầy y để chữa có đúng không?"
"Ừ, cô ấy mắc bệnh cũng gần ba ngày rồi. Tình trạng không tốt lắm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng thê tử của tôi..."
"Nếu vậy thì đừng lo!"
"Ừm!?"
"Ngày xưa mẹ tôi cũng bị căn bệnh giống như vậy, nhưng nghe đâu cha tôi đưa bà ấy lên thành phố Kyoto để tìm cách chạy chữa."
"Lúc đầu khó khăn lắm, nhưng nào ngờ cha tôi may mắn tìm thấy một thầy y có tiếng, mà thầy y đó lại là nữ nhân."
"Càng ngạc nhiên là một phương thuốc của cô ta thôi đã khiến cho căn bệnh của mẹ tôi biến mất hoàn toàn như trước đó chưa từng xảy ra."
"Nghe đâu tên của cô ta không có họ, là Tamayo hay sao ấy..."
Giờ phút này, động tác gắp thức ăn của nam thanh niên chợt dừng lại, ánh mắt ngưng tụ, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai người thanh niên ngồi gần đó.
Chính cuộc trò chuyện của họ đã thu hút hắn.
Không biết là nam thanh niên đang suy nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn đứng dậy, bình tĩnh đi về phía hai thanh niên gần đó.
"Làm phiền anh có thể kể lại cho tôi những gì anh biết về nữ thầy y đó không?"
Đột nhiên thấy có một nam thanh niên mặc hắc phục, trông rất tuấn tú, đến bắt chuyện làm sắc mặt của hai người kia hơi nghi hoặc.
"Vị đồng bạn này là..."
"Nhiêu đây đủ để anh kể cho tôi nghe những gì về nữ thầy y đó rồi chứ?"
Thấy đối phương lừng khừng, nam thanh niên lấy từ túi áo ra một xấp tiền giấy, ung dung đặt xuống bàn, di đến trước mặt hai người.
"A! Đủ đủ, không biết vị đồng bạn này muốn hỏi gì về nữ thầy y kia đâu?"
"Kể hết một lượt."
Thấy hắn hào phóng như thế, nghĩ chắc đây là công tử của một nhà giàu nào đó sống trong thủ đô, khiến cho hai thanh niên này thụ sủng nhược kinh.
Đánh ánh mắt xuống xấp tiền giấy trên bàn, người thanh niên này lộ ra vui vẻ, vội vã gật đầu rồi đem hết mọi thứ bản thân biết nói ra.
"Đ-được được! cô ta ở..."
Không bao lâu, nam thanh niên áo đen đứng dậy, dắt theo một bọc vải dài màu đen phía sau lưng rời đi.
Trước khi bước ra khỏi quán ăn, hắn không quên che lại một nửa khuôn mặt trên của mình bằng một chiếc mặt nạ yêu hồ.
Người này không ai khác chính là Seigi.
Vì bảo toàn danh tính mà hắn phải giấu kỹ diện mạo của mình khi đi ra ngoài.
Nếu có ai hỏi hắn rằng, làm vậy có khó chịu hay không thì xin thưa.
Rất khó chịu!
Việc phải giấu đi gương mặt vàng có bao nhiêu là bất công đối với một người như hắn.
Mà việc này còn kéo dài một năm.
- Haizz, thật muốn trở về hưởng thụ một cuộc sống yên bình.
Nhớ về hình bóng của Iguri và các chúng nữ khác, Seigi trong lòng thở dài, suy nghĩ xong cuối cùng vẫn phải lên đường, mục tiêu của hắn lần này chính là Tamayo.
Một nhân vật đóng vai trò rất quan trọng trong thế giới này.
Trước đó hắn tính không định đi tìm nàng, một mặt là vì thực lực của bản thân hiện tại cũng đủ chống lại cả Chúa quỷ Muzan và mười hai con quỷ dưới trướng gã.
Nhưng vừa rồi nghe đến một danh tự kia làm hắn có chút tò mò muốn thử gặp nhân vật này một lần ngoài đời, nếu có thể thuận tiện nhờ vả Tamayo một chút việc gì đó có ích thì hắn sẽ không khách khí.
Ba ngày qua đi, cuối cùng Seigi cũng đặt chân đến thành phố Kyoto.
Hiện tại trời đã tối, trước mắt hắn lúc này là khung cảnh vô cùng nhộn nhịp. Xung quanh khu phố treo rất nhiều lồng đèn, có nhỏ có lớn, mà chúng có đủ loại màu sắc sặc sỡ phát sáng.
Tăng thêm dòng người đông đúc qua lại tấp nập cùng với những tiếng cười nói ồn ào. Có thể thấy thành phố Kyoto về tối rất sung túc, không thua kém gì thủ đô Tokyo.
Seigi tìm đến từng nhà để hỏi về nơi sống của Tamayo, hắn cũng tiện tay hỏi thăm vài người ở trên phố, bỏ ra hai giờ đồng hồ, sự kiên nhẫn của hắn cuối cùng cũng được hồi đáp.
Một người đàn ông có tuổi đã cho Seigi biết vị trí của Tamayo, ngay khi nắm bắt được thông tin này, hắn cũng không vội vàng, ngược lại còn thong dong bước đi trên con phố, đôi mắt không một chút gợn sóng ngắm nhìn mọi cảnh vật đang chuyển động.
Đi qua một chiếc xe rong, hắn liền bỏ ra vài đồng bạc mua một que kẹo hồ lô để ngậm.
Vừa hay có một hài tử cũng muốn ăn một que, nhưng có vẻ như kinh tế của cha mẹ cậu không cho phép nên cậu đành ủ rũ từ bỏ ý định đó.
Nhưng một câu nói lạnh nhạt khiến cho hài tử phải nán lại.
“Bán cho gia đình này ba que đi, tiền thừa còn lại chú cầm lấy.”
Seigi đặt ra mười đồng bạc, trước ánh mắt ngạc nhiên của hài tử và cặp vợ chồng, hắn không quay lưng nhìn họ mà rời đi.
Nói thật là những việc làm nhỏ như vậy khiến cho hắn cảm giác thoải mái không ít.
Tuy không có bao nhiêu ý nghĩa, nhưng quan trọng là hắn thích làm liền được.
Dù sao tiền bạc ở trong người hắn có hơi nhiều, tiện tay vung một chút thật không ảnh hưởng.
Đi trên phố một thoáng, Seigi đồng thời dựa vào cái cái mũi của mình để truy tìm mùi hương của quỷ, cuối cùng hắn cũng đến được nơi cần tìm.
Thật kỳ lạ khi trước mắt hắn lúc này cũng không phải là một ngôi nhà hay một dạng cấu trúc dành cho người ở, nó hoàn toàn là một bức tường bằng gạch.
- Thuật ẩn thân?
Seigi rất nhanh đoán được một vài chi tiết, nên nhớ thực lực của hắn hiện tại đủ cường đại để nhận biết được một vài thủ đoạn nhỏ mà hầu cận của Tamayo tạo ra.
Dựa vào trí nhớ khi còn sống ở thế giới đây, hắn cũng biết Huyết Quỷ Thuật của người thiếu niên kia là ẩn thân thuật.
Để tránh tai mắt của lũ quỷ theo dõi, Tamayo đã lệnh cho người phục vụ dưới trướng nàng là Yushiro, sử dụng Huyết Quỷ Thuật của y để che dấu đi nơi ở.
Như trước mắt chẳng hạn.
Hắn như muốn phá giải, cái kia liền không tính là chuyện gì khó.
Nhưng làm vậy sẽ khiến cho đối phương cảm thấy lo sợ, vì thế mà hắn quyết định dùng cách khác.
Seigi nhìn chăm chú bức tường gạch được tạo ra từ thuật ẩn thân ở trước mắt, nghĩ đến cánh cửa ra vào hình như cũng được đặt ở vị trí này, hắn đưa tay lên thử gõ vài cái.
Quả thực bức tường gạch phát ra mấy tiếng cốp cốp như gõ trên cánh cửa gỗ.
Biết mình đoán đúng, Seigi không tiếp tục gõ nữa mà chờ người ở bên trong đi ra mở cửa.
Nói là chờ nhưng hắn còn chẳng cam đoan được Tamayo có ở nhà hay không.
Một lát sau, nhờ vào hai giác quan vượt trội, Seigi nghe thấy tiếng bước chân tuy rất nhẹ nhưng lại truyền đến sau bức tường kia, càng chắc chắn hơn đây không phải là con người khi khứu giác của hắn cũng ngửi thấy được một mùi hương giống quỷ thoang thoảng trong gió.
"Anh là ai? Đến đây với mục đích gì?"
Giọng nói có phần trẻ trung của một nam thiếu niên vang lên.