Nghe được giọng nói này thuộc về một nam thiếu niên, Seigi cũng không nghĩ đến vấn đề Tamayo có thể làm giả, vì nàng không làm được điều này.
Hắn liền nghĩ đến người thiếu niên tên Yushiro kia.
"Tôi đến đây muốn gặp cô Tamayo một mặt để bàn chuyện chính sự."
Seigi đạm mạc đáp, không có bất cứ che giấu nào.
"Chuyện chính sự..."
Nghe thấy thiếu niên lẩm bẩm, Seigi vẫn kiên nhẫn đợi đối phương suy tính.
Bức tường gạch lúc này nhô ra một bàn tay, nó chụm lại, lộ ra móng vuốt sắc nhọn, đột ngột đâm về phía hắn.
Seigi ánh mắt lạnh nhạt, đối với thủ đoạn đánh lén này có chút xem thường. Hắn hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh thoát.
"Tôi biết cậu nghi ngờ thân phận của tôi, nhưng sự thật là tôi đến đây để mượn sự trợ giúp của Tamayo với một mục đích."
Biết bản thân vừa đánh trượt, thân ảnh nấp sau bức tường gạch liền một câu cũng không nghe, định tấn công thêm lần nữa.
"Tiêu diệt Muzan."
Một câu này vừa từ trong miệng Seigi nói ra, thiếu niên kia liền giật mình, động tác lập tức ngừng lại.
"Ng-ngươi nói gì?!"
"Tôi muốn bàn với cô Tamayo về kế hoạch tiêu diệt Muzan và Thập Nhị Thượng Huyền Quỷ."
Seigi nhàn nhạt trả lời.
Thiếu niên kia im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau, chỉ thấy bức tường gạch dần trở nên mờ nhạt sau đó trở về hình dạng chân thực của nó.
Trước mắt Seigi là một cánh cổng bằng gỗ cao hơn một cái đầu người.
Lúc này có người từ bên trong kéo vào.
"Ngươi là..."
Đứng bên trong, một thiếu niên tầm mười lăm tuổi đưa ánh mắt thăm dò nhìn hắn chăm chú.
Cảm nhận được khí tức kinh khủng cùng với mùi của quỷ nhàn nhạt toát ra trên người Seigi, Yushiro lập tức lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Đây là lần đầu tiên y gặp một người có khí tức vượt xa cô chủ Tamayo đến vậy, đáng sợ hơn là áp lực của người này tạo tuy không thể thấy trực tiếp bằng mắt thường.
Giác quan mách bảo cho Yushiro rằng kẻ trước mắt này rất đáng sợ!
"Tôi tên Seigi."
"Ngươi là quỷ?!"
"Cứ xem là như vậy đi."
Seigi trả lời qua loa, vấn đề bản thân là quỷ hay không đối với hắn không quan trọng.
Trọng yếu là Yushiro không nghi ngờ hắn liền tốt.
"Ngươi không phải là con quỷ thượng huyền được Muzan phái tới để diệt bọn ta đó chứ?..."
Yushiro cau mày, lộ ra vẻ chất vấn.
"Haizzz, nếu cậu cảm thấy tôi là một trong mười hai con quỷ thượng huyền thì giờ phút này cậu nghĩ mình còn sống để hỏi tôi điều đó hay sao?"
Nghe vậy, nét mặt của Yushiro hơi đổi, mọi địch ý cũng dần tán đi.
Y cảm thấy lời này của hắn nói rất hợp lý, đổi lại là Muzan hoặc Thượng huyền quỷ đến đây thì liệu chúng sẽ điềm đạm đối đãi như vậy hay sao?
Tất nhiên là không!
Chỉ sợ khi đó bọn chúng còn không cho y có cơ hội để mở miệng chất vấn.
"Từ lúc cậu mở cánh cửa này ra đã cho thấy trực giác mách bảo cậu rằng tôi là kẻ đáng tin cậy."
Một câu nữa khiến cho y không thể không đồng tình.
Chính bản thân mở cửa còn đi nghi hoặc thân phận của người ta, kia có bao nhiêu ngu si đâu?
Nghi ngờ đã được giải quyết, Yushiro liền dẫn Seigi đi gặp trực tiếp chủ nhân của y.
Đi hết một cái sân dài đến chục mét, cuối cùng hắn được dẫn đến một căn nhà nhỏ nằm trước mặt.
"Ngươi tuyệt đối đừng nghĩ giở trò gì đối với ngài Tamayo, nếu không cái kia..."
"Ừm?"
Nghe được lời lẽ không khách khí của Yushiro, Seigi chậm rãi quay lại nhìn y, cặp đồng tử giấu sau mặt nạ yêu hồ bắn loé qua một tia hàn mang.
Thấy được ánh mắt lạnh lẽo này về sau, sắc mặt Yushiro tái hẳn, từng sợi gai ốc nổi lên phía sau gáy.
Y cảm giác được nếu bản thân tiếp tục đem đến sự khó chịu cho vị này, chắc hẳn y sẽ chết lúc nào cũng không biết.
Seigi cuối cùng cũng đem ánh mắt lạnh lùng thu lại, trực tiếp bước về phía căn nhà, để lại thiếu niên kia trơ ra đôi mắt nhìn bóng lưng của mình.
Nói thật, tuy hắn không hiền nhưng cũng không dễ trêu chọc.
Người nào khách khí với hắn, hắn tự nhiên sẽ đối xử lại một cách tử tế.
Kẻ nào không biết điều, hắn liền dạy cho kẻ đó một bài học cái gì gọi là cách ứng xử.
Đứng trước cửa, vì không phải nhà của Seigi nên hắn đã để cho Yushiro chạy đến mở cửa cho mình.
Sau đó hắn được dẫn đến trước một căn phòng.
"Đây là phòng làm việc của ngài Tamayo, lúc này ngài ấy đang chăm sóc cho một bệnh nhân."
Yushiro vẻ mặt miễn cưỡng, trước khi đẩy cửa vào thì làm qua công tác giới thiệu.
Seigi lạnh nhạt gần đầu.
Cánh cửa đẩy vào.
Đập vào mắt hắn là căn phòng sạch sẽ dưới ánh đèn vàng sữa với đủ loại trang thiết bị y tế thuộc về cái thời lạc hậu kiểu xưa.
Mà gần đó, trên chiếc ghế gỗ nhỏ có một nữ nhân đang ngồi, nàng mặc bộ kimono tối màu với những hoạ tiết có hình bông hoa đỏ, chỉ thấy nàng đang sử dụng công cụ kiểm tra sức khoẻ thường ngày lên người thanh niên ngồi trên giường bệnh.
Từng cử chỉ của nàng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Nữ nhân này chính là người trong lời Yushiro nhắc đến bằng một loại thái độ kính cẩn, Tamayo.
Nhưng nghe được tiếng cửa mở bên này, nàng liền ngừng lại động tác, quay lại nhìn về phía Seigi.
Ánh mắt của nàng lúc này đã nán lại trên gương mặt của Seigi, nó loé qua một tia kinh ngạc.
Do hắn đeo mặt nạ yêu hồ che nửa khuôn mặt trên nên không thể thấy được toàn bộ dung mạo, nhưng từ cái cằm đến chiếc mũi hoàn mỹ không tì vết kia có thể đoán được những phần còn lại cũng không kém đi đâu.
Thế nhưng sự kinh ngạc của Tamayo không phải là đến từ nhan sắc tuấn tú đến bất thường của hắn, mà là loại khí tức mạnh mẽ và nặng nề như muốn áp chế huyết quản đang chảy trong người nàng.
"Đây là..." Tamayo trong lòng có một loại chấn kinh khó biểu đạt thành lời.
Nàng nhìn qua cũng chỉ như thiếu nữ mới bước vào tuổi đôi mươi, mái tóc dài màu đen búi cao ở phía sau tạo nên một loại khí chất ngự tỷ, da dẻ trắng mịn như đồ sứ, gương mặt thon nhỏ, lông mi dài thướt tha, đôi mắt to động lòng người, chiếc mũi cao cao tinh xảo như được điêu khắc bởi một nghệ nhân lành nghề.
Dung mạo của nàng đẹp hoàn hảo không một góc chết, là loại nữ nhân mềm mại và tao nhã.
Ai nhìn vào, muốn rời đi đôi mắt là một chuyện vô cùng khó khăn.
Thế nhưng giờ phút này, ánh mắt của Seigi cũng không đặt ở trên người Tamayo.
Không!
Phải nói là từ khi bước vào căn phòng, hắn chưa có nhìn qua Tamayo một lần.
Sâu trong ánh mắt được giấu sau chiếc mặt nạ yêu hồ chợt loé qua một loại dị sắc, Seigi đứng đó không nói một lời, chẳng biết là hắn đang nghĩ gì.
Toàn bộ sự chú ý của hắn đều dồn về phía người thanh niên đang ngồi trên giường bệnh.
Người này có mái tóc dài màu đen, đôi mắt thanh khiết nhưng lại mang một vẻ tịch mịch, khiến cho gương mặt đẹp trai có phần vô sầu vô cảm.
Đáng thương hơn nữa là cánh tay và cái chân bên phải của y trống rỗng.
Nhận ra ánh mắt của Seigi, người thanh niên kia cũng hơi ngạc nhiên nhìn lại.
Không hiểu sao người này mang lại cho y một cảm giác rất quen thuộc.
Thấy cử động kỳ lạ của Seigi, Yushiro nghĩ hắn đang đắm chìm trong nhan sắc của Tamayo, bèn đi đến cau mày hỏi.
"Ngươi không có điều gì muốn nói sao?"
"Tomioka Giyu..."
Seigi lằng lặng phun ra hai chữ khiến cho Yushiro và Tamayo thật sâu ngạc nhiên, người thanh niên kia thì lại càng thêm kinh ngạc.
"Anh là..."
Giyu nhẹ giọng dò hỏi, trên gương mặt vô sầu vô cảm không hiểu có một tia rung động.
Bởi vì y nghe được một giọng nói quen thuộc mà mình từng nghe trước đây, tuy trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi nên có hơi mờ nhạt, nhưng xác thật rất quen thuộc!
Thấy được người kia tháo xuống chiếc mặt nạ, để lộ ra gương mặt đẹp đến mức hoàn hảo lúc, Giyu lập tức đứng hình.
"Sei-Seigi..."
Sâu trong đôi mắt của y đột nhiên đỏ hồng, sau đó tuôn ra từng tia nhiệt lệ.
Tamayo ở một bên cũng âm thầm ngạc nhiên nhìn lấy, đây là lần đầu tiên nàng mới thấy thiếu niên luôn luôn trưng một bộ vô cảm này còn có thể khóc đấy!
Mà điều làm cho nàng không nghĩ đến là bệnh nhân của mình và người thanh niên đẹp trai đến mức chí mạng này lại quen biết nhau từ trước.
Nhưng quen biết đến dạng gì mà y phải khóc như đang hối hận về việc sai trái gì đó đâu?
Cái này Tamayo tự hỏi.
Về phía Seigi lúc này, sau khi nhìn thấy Giyu - người bạn mà bản thân đã tìm kiếm suốt bấy lâu nay không biết sống chết ra sao, khiến hắn có một loại vui mừng khó diễn đạt thành lời, thế nhưng sự vui mừng đó không thể hiện ra bên ngoài.
Gương mặt buồn bã của Seigi khó có lúc lộ ra vẻ ôn hoà, hắn bình tĩnh bước về hướng giường bệnh.
"Cậu vẫn còn sống là tôi thấy vui rồi..."
Seigi ôm trầm lấy Giyu.
"Ha ha... tôi sống thì có ích gì chứ."
"Sabito và sư phụ... hai người họ vì cứu tôi mà đã hi sinh ở đó! Tại nơi chúng ta lớn lên..."
"C-còn có Makomo... em ấy bị tên kiếm sĩ đó bắt đi rồi."
Nghe được đến đây, ánh mắt của Seigi loé qua một vệt hàn mang.
Động đến người thân Seigi, cái kia liền tương đương với việc tự thêm tên vào danh sách tử của hắn.
"Hãy kể cho tôi nghe đầu đuôi sự việc.
Rời khỏi người Giyu, hắn bình tĩnh hỏi, nhưng sâu trong đôi mắt khó giấu được vẻ lo lắng.