Chương 71: Bi ai

Trước hai ngày Seigi thành công luyện hóa La Sát huyết mạch, nhóm người Shinobu đã đưa gia đình Kamado đi đến gia tộc Ubuyashiki.

Do quá lo lắng cho sự an nguy của Seigi, Shinobu và Ichibana triệu tập tất cả các Trụ cột đương đại, nhanh chóng chạy đến để hỗ trợ.

Trong đó không thiếu Iguri, Kanae, Hinata.

Còn Mitsuri thì đã đi làm nhiệm vụ, hiện không có mặt trong đám người này.

“Nếu đã chạm mặt với chúa quỷ… kia chỉ mong hắn bình yên không có xảy ra chuyện gì đi.”

Sanemi mở miệng nói, sắc mặt khó nén được vẻ ngưng trọng.

Y đã từng ghen ghét Seigi, nhưng một lần kia được hắn cứu, cách nhìn nhận của y liền thay đổi.

Sanemi đã thực sự công nhận tài năng và thiên phú của Seigi.

Những người khác nghe vậy chỉ lâm vào im lặng.

Bọn họ tuy biết Seigi mạnh đến mức vô lý, nhưng so với Chúa quỷ chắc hẳn phải kém không chỉ một chút...

Nếu như hắn có thể bảo vệ tính mạng của mình an toàn thì quả thực không có chuyện gì vui bằng.

Nhưng đó chỉ là nếu như…

Còn nếu không…

Sát Quỷ Đoàn liền muốn mất đi một kiếm sĩ anh kiệt.

Chín vị Trụ cột đương đại, thế hệ hào kiệt nhất suốt một nghìn năm qua, đối với Seigi chỉ có vô tận kính phục.

Hiện tại tất cả đang lấy một tốc độ nhanh nhất để di chuyển đến vị trí mà Shinobu và Ichibana chỉ dẫn.

- Seigi, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì!

Iguri tự an ủi bản thân, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cỗ bất an.

Seigi nếu gặp chuyện không may, nàng vĩnh viễn sẽ không thể đối mặt với điều đó suốt đời.

Có bao nhiêu là chết tâm a?

Theo như những gì Seigi đã dặn dò trước đó, nhà Kamado chắc hẳn có liên quan đến một vị kiếm sĩ sử dụng hơi thở khởi nguyên trong quá khứ.

Sau khi được Ubuyashiki tiết lộ toàn bộ về sự tồn tại loài quỷ.

Cả Kamado Kie và Nezuko đều chấn kinh, các nàng cũng vô cùng biết ơn Seigi - người đã ở lại để câu kéo thời gian cho họ chạy thoát thân.

Mà Kamado Nezuko, con gái trưởng duy nhất của nhà Kamado hiện tại, có nhận biết một chút về hơi thở khởi nguyên.

Bởi vì cha nàng từng kể với nàng nghe một câu chuyện về quá khứ của tổ tiên, mà món đồ của vị tổ tiên đó để lại có liên quan đến vị kiếm sĩ kia.

Chính là một bông tai Hanafuda.

- Cảm ơn ngài Seigi!

Trong lòng Nezuko đang không ngừng cảm kích Seigi, mơ hồ dâng lên một tia tôn kính và sùng bái.

Nếu khi đó không có Seigi ở tại đấy, chỉ sợ nàng và gia đình mình khó có thể giữ được mạng sống.

Hai ngày sau, toàn bộ các Trụ cột và những thành viên tinh nhuệ của Sát Quỷ Đoàn đã có mặt trên một ngọn núi phủ đầy tuyết.

"Tất cả những thứ này đều do chiến tích của Chúa quỷ và Vô trụ lưu lại sao..."

Nhìn cảnh cục tàn phá đang bày ra ở trước mắt, ai ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Mặt đất cứ cách mấy mét là có một lỗ hổng lớn bị trũng xuống, cây cối xung quanh trong đường kính trăm mét đổ lại bị đốn trụi gần như là toàn bộ, xác gỗ phân bố tán loạn khắp nơi.

Khó có thể tưởng tượng tràng chiến đấu giữa hai cá nhân có bao nhiêu là kinh người.

Năm nữ là Kanae, Iguri, Shinobu, Hinata, Ichibana không quên mục đích khi đến đây. Sau khi đến nhưng không thấy thân ảnh của Seigi đâu, các nàng lập tức phân nhau mỗi người một hướng để tìm hắn.

Năm Trụ cột khác phân biệt là tân Viêm trụ, Sanemi, Uzui, Minh trụ Jigoro, Gyoumei cũng chia ra tìm kiếm tung tích của hắn lưu lại.

Rất nhanh có một người trong số họ phát hiện ra đồ vật dưới đống tuyết.

Nhìn cánh tay vẫn còn dính máu nằm lẻ loi dưới mặt tuyết, một nửa còn có thể nhìn thấy đầu xương cốt lòi ra, trong đó vẫn còn bọc trong ống tay áo màu đen viền đỏ rách rưới.

Mà các nữ đối với ống tay áo này quen thuộc hơn bao giờ hết.

Chẳng phải Seigi vẫn luôn mặc hắc phục đây sao...

Sắc mặt của năm nữ lập tức có biến hoá, trong đấy Iguri và Shinobu là nặng nề nhất.

Bởi vì không ai không nhận ra.

Cánh tay bị đứt này chính là của Seigi.

"Kh-không th-thể nào đâu..."

Iguri không tin vào mắt mình, nàng run rẩy bước đến, nhặt lên cánh tay dính máu.

Cảm nhận được hình dáng quen thuộc đã từng để cho mình gối đầu qua giờ đây đã trở nên lạnh ngắt, Iguri không nói gì, nhưng đôi mắt đã thấm ướt từng giọt lệ đang tràn ra bên khoé mi, nàng ôm lấy cánh tay vào lòng.

Shinobu cũng bước đến, thấy rõ ràng cánh tay kia về sau, thân thể của nàng run lên một hồi, đôi mắt tinh nghịch ấy lúc này đã không thấy, thay vào đó là một vẻ thất hồn lạc phách.

- Anh đã hứa là sẽ sống sót trở về mà...

Nhớ lại vẻ tự tin của Seigi lúc đó nhìn mình, trái tim của Shinobu chịu không nổi cảm xúc kịch liệt đột ngột dâng trào.

Nàng khóc.

Nhưng khóc không thành tiếng.

Giờ phút này Kanae cũng không có mạnh mẽ như trước, thấy cánh tay kia về sau, sắc mặt của nàng liền trở nên tái nhợt, đôi chân run rẩy không chống nổi thân thể yếu ớt liền ngã khuỵu.

"Cậu thật sự đã..."

Kanae lắc đầu, nàng không tin rằng Seigi đã chết, nhưng sâu trong ánh mắt lại ảm đạm đi trông thấy.

Thực ra không phải là nàng không tin...

Mà là nàng không muốn tin.

Về phía Hinata, nàng vẫn đứng đấy, nhưng không biểu lộ ra cảm xúc gì ở ngoài mặt, phải chăng có thể nhận thấy sự khác biệt rõ ràng nhất đến từ đôi mắt trống rỗng của nàng.

Hinata lúc này đang rơi vào hồi ức.

Nàng vẫn nhớ như in tại thời điểm gặp khó khăn trong nhiệm vụ đầu tiên, khi bản thân rơi vào tình huống ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh mặc hắc phục đúng lúc xuất hiện đưa lưng về phía nàng, ngăn trở cho nàng hàng tá đòn tấn công nguy hiểm, một chiêu trảm kẻ địch.

Nhưng về sau không hiểu vì lý do gì, thân ảnh ấy đối với nàng có hơi xa cách, dần hình thành một vách tường vô hình chặn đứng giữa cảm xúc của nàng và hắn.

Dẫu vậy, hắn cũng mang đến cho nàng rất nhiều cảm xúc chưa từng trải qua trước đó, giúp đỡ nàng rất nhiều kể từ khi bị lạc vào thế giới này.

Thế nhưng nàng...

Vẫn chưa hồi đáp hắn được một lần.

Hiện tại đã muộn, nàng cảm thấy có chút ân hận vì cái gì không ở bên giúp hắn lúc cần nhất, dù bản thân lúc đó tự cho là gánh nặng.

Hinata sực nhận ra điều gì, bàn tay thon nhỏ nhẹ chạm vào má.

Nàng sờ thấy giọt nước...

- A...

Hinata chợt nhận ra.

Bản thân cuối cùng vậy mà đổ lệ.

Những người khác đều cùng một loại tâm tình nặng nề không nói thành lời, Sanemi chau mày như không muốn chấp nhận sự thật.

Gyoumei thở dài, lộ ra vẻ tiếc nuối.

Rengoku Kyojuro từ đầu đến cuối lẳng lặng cúi đầu, trong lòng y âm thầm cầu cho linh hồn của Seigi ở dưới suối vàng không gặp bất kỳ khó khăn gì.

Uzui cũng là...

Nếu để cho Seigi biết được điều này, chắc hắn phải xấu hổ vô cùng.

Dù sao mọi thứ diễn ra ở đây đều là một tay hắn sắp đặt sẵn trước khi rời đi.

Hắn giả chết là muốn hành động một mình, không mượn hay trông cậy vào bất kỳ ai tại thời điểm ngăn cản cơn sóng ngầm cuối cùng.

Có rất nhiều lý do để hắn làm điều đó.

Như không muốn tính mạng của các nữ làm ảnh hưởng đến mình, cũng bớt đi một ít tính mệnh hi sinh vô ích.

Nhưng hắn lại không biết là.

Thái độ của Ichibana lúc này không giống với bốn nữ khác, nàng lau đi nước mắt, trực tiếp bước ra, ánh mắt đỏ au liền lấy lại vẻ kiên cường.

"Tôi tin tưởng Seigi vẫn còn sống!"