Chương 66: Át chủ bài

Muzan dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua thân ảnh đang nằm bất động ở cách đó không xa, sâu bên trong đôi nhãn cầu còn ẩn có vài tia kiêng kỵ, cánh tay thịt khổng lồ sau lưng gã không còn cảm nhận được uy hiếp cũng dần thu về.

Gã có chút lau mắt mà nhìn đối với thực lực của Seigi. So với các kiếm sĩ diệt quỷ mà Muzan đã giết trước đây thì hắn là kẻ thứ hai có thể uy hiếp đến gã, nếu vừa rồi Muzan còn tiếp tục khinh thường tên này dẫn đến lơ là thì kẻ bị lật thuyền trong mương chắc chắn chính là gã.

Điều này nói rõ cái gì!

Gã, Muzan!

Chúa quỷ của loài quỷ luôn reo rắc nỗi ám ảnh cho loài người vậy mà sinh ra ý nghĩ sợ hãi đối với nhân loại trước mắt này chỉ trong một thoáng!

Nói không ngoa, đây là nhân loại thứ hai khiến cho Muzan cảm nhận được uy hiếp lớn đến trình độ kia.

Gã nhận thấy một kiếm kia có thể tước đi tính mạng của bản thân!

Uy lực của một kiếm kia rất mạnh, đủ để chém sâu vào da thịt và lấy đi cái đầu của gã. Nếu tính cả trước đó thì gã có chút nghi ngờ Seigi không phải là nhân loại bình thường.

Giống như kẻ được ban cho sức mạnh của Mặt Trời để xuống trần gian tiêu diệt gã - Yoriichi.

Nhưng may mắn thay, so với kiếm sĩ sở hữu hơi thở khởi nguyên thì Seigi còn chưa đạt đến loại trình độ tuỳ ý lấy mạng gã.

Nhưng cũng không hổ là một trong các Trụ Cột đứng đầu của Sát Quỷ Đoàn, chỉ nghe danh tự đã khiến cho loài quỷ dưới trướng gã phải sợ mất mật.

Bất quá cũng chỉ liền thế này, con người dù sao cũng chỉ con người, chịu một vết thương chí mạng còn sống được sao?

Sau khi chịu một đòn trực diện đánh vào lồng ngực, Seigi lúc này đã không thấy cử động, ánh mắt hắn lờ đờ mà mông lung như đang mê man.

"Đợi ta giải quyết xong lũ còn lại thì ta sẽ quay lại hốt xác ngươi sau."

Thấy vậy, Muzan cũng tính toán đi lấy lại món đồ của bản thân, hiện tại gã chỉ cần bỏ ra vài phút là có thể truy ra dấu vết của nhóm người đi cùng Seigi.

Chỉ cần một cái phẩy tay thì có đến mười Trụ cột đi nữa cũng sẽ phải bỏ mạng trước gã.

Mà có Bỉ Ngạn Xanh trong tay thì sau này gã còn sợ gì nữa chứ?

Chúa quỷ khi đó hoành hành khắp nhân gian còn cần phải kiêng dè kẻ nào khác hay sao?!

Không!

Trừ khi lòi thêm ra một kẻ biến thái như Yorrichi, không thì nghĩ cũng đừng nghĩ!

Trong đầu tưởng tượng ra mộng cảnh trong tương lai, ngay lúc Muzan xoay người với ý định rời khỏi đây, một đạo kiếm khí nhiễm lên hắc huyết thiểm điện chợt hiện, bắn về hướng gã.

Cảm nhận được phía sau truyền đến một tia áp bức, Muzan chợt biến sắc, gã không suy nghĩ nhiều mà theo phản xạ tránh sang một bên.

Soạt!

Phốc!

Khi đạo kiếm khí quét qua, Muzan cảm nhận được một loại tê dại mà trước đây bản thân chưa từng trải qua truyền đến từ cánh tay. Nhìn lại, gương mặt gã liền lộ ra vẻ kinh nghi bất định.

Cánh tay trái của Muzan lúc này đã không còn dính trên vai gã.

Nhìn chằm chằm vào bộ phận của bản thân đang nằm trong đống tuyết trắng, đôi mắt Muzan bất giác nổi lên vằn vệt tia máu, gã lạnh lùng quay lại muốn xem xem kẻ nào đã ra tay.

"Sao có thể..."

Trước vẻ khó tin của Muzan, chẳng biết từ khi nào mà Seigi đã đứng đó. Hắn nhìn Muzan với vẻ lạnh nhạt, đôi mắt xanh lam như hòn ngọc phát ra dương quang giờ đã không còn, đổi lại là một đôi mắt đỏ như máu có đồng tử sắc bén như ác quỷ.

Mái tóc đen nhánh giờ đây đã hóa thành màu đỏ sẫm, có phần dựng ngược ra phía sau.

Hai bên khoé mắt còn xuất hiện những vết nứt màu máu rực lửa.

Gương mặt đã soái giờ càng tăng thêm mấy phần yêu dị, mị hoặc và suất khí.

Trên thân hắn hiện tại không có bất kỳ tổn thương nào, cũng không có tản mạn ra hắc khí hay hào quang gì quanh thân, chỉ là một cỗ thân thể bình thường nhưng lại mang đến cho Muzan một loại áp lực rất lớn.

Có thể nói trạng thái của Seigi lúc này tựa như một đầu hung thú vừa thức tỉnh, mạnh mẽ tản ra một loại khí tức nặng trĩu nhưng lại vô hình khiến cho kẻ khác cảm thấy ngộp thở vô cùng.

...

"Điều kiện để sử dụng kỹ năng Tam Mạch Chuyển Tử đã đạt!"

"Lập tức hao tổn toàn bộ tà lực của chủ nhân!"

"Để trạng thái đạt mức tối ưu, mọi cảm xúc gây bất lợi cho chủ nhân sẽ bị loại bỏ.

Tốc độ, khả năng chống chịu, sát thương gây ra bởi đòn đánh của Tầng hai sơ kỳ sẽ được thăng lên Tầng hai hậu kỳ!

Nội tại Hắc Hóa: Đòn đánh của chủ nhân gây lên kẻ địch sẽ thiêu đốt theo phần trăm máu tối đa của chúng, đồng thời áp dụng 30% hiệu ứng giảm hồi phục từ mọi nguồn.

Lưu ý: Trạng thái này chỉ kéo dài đến mười lăm phút.

Chúc chủ nhân may mắn!"

- Ừm…

Ánh mắt Seigi không có chút gợn sóng nhìn chăm chú màn hình hệ thống.

Sau khi bản thân sử dụng đến con át chủ bài cuối cùng - Tam Mạch Chuyển Tử.

Lúc này hắn chỉ cảm nhận thấy một loại lực lượng đang sôi trào trong cơ thể, từng tế bào chảy xuôi trong huyết dịch như hóa thành mãnh thú chạy loạn, cảm tưởng như một cái nhấc tay của bản thân có nhấc lên một luồng phong ba.

Càng làm cho hắn ngạc nhiên là mọi đau đớn, uể oải và vết thương bên trong cơ thể vậy mà biến mất.

Cảm xúc của Seigi cũng không ngoại lệ, hiện tại suy nghĩ của hắn đã trở nên thống suốt và tỉnh táo hơn bao giờ hết, mọi sự tức giận, thù hận và sát ý đã không còn.

Nói đúng hơn, hắn đang ở trạng thái đỉnh phong, mạnh hơn khi trước nhiều lắm.

“Ngươi là thứ gì chứ?”

Giọng nói âm trầm mang theo vài sự khó tin vang lên, đánh tan đi suy tư của hắn lúc này.

Seigi rời tầm mắt khỏi màn hình hệ thống, lạnh nhạt nhìn về phía Muzan, chỉ thấy sắc mặt của gã giấu không được vẻ ngưng trọng.

“Ngươi đoán.”

Nhàn nhạt nói ra một câu, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi nhìn thấy Muzan biểu lộ ra một mặt như vậy.

Vì quỷ cũng có trực giác mách bảo trước mối nguy hại chuẩn bị đe dọa đối với nó.

Một đòn vừa rồi gã đã đánh chính diện vào người Seigi đảm bảo đủ gây chết người, tiếng gãy xương dập phổi là minh chứng rõ nhất khi va chạm.

Lục phủ ngũ tạng và xương cốt dưỡi một đòn này ắt phải chịu trọng thương nhiều lắm, tuy không chết ngay được nhưng chắc chắn sẽ hấp hối mà bỏ mạng trong thời gian ngắn.

Thế nhưng vài giây sau hắn cứ đứng dậy bình thường như chưa gặp bất cứ tổn thương nào, thậm chí còn khiến gã mất đi một cánh tay dưới một chiêu vừa rồi.

Mà gã lại không cảm nhận được nguy hiểm từ một kiếm kia, chỉ khi da thịt của bản thân cảm nhận được một loại hàn ý cắt sâu, gã mới cảm thấy không ổn mà né tránh.

Một kiếm kia đã có thể cắt dọc cơ thể gã và chia làm hai nửa nếu chậm hơn nửa gây thời gian.

Chợt Muzan dâng lên một loại cảm giác kiêng kỵ đối với Seigi.

Giống như một đầu hổ con gặp được chân chính hổ chúa vậy, khí thế và năng lực bị áp chế hoàn toàn.

Điều này khiến cho gã hoài nghi chính mình có phải bị rơi vào trong ảo tưởng rồi không.

Gã chưa từng đối với loài người nào thể hiện ra cảm xúc bất thường như vậy.

Điều này khiến cho gã vô cùng mất mặt.

Nói đúng hơn, sự uy hiếp của Seigi đối với gã đã tăng lên gấp bội!

“Không cần biết ngươi dùng thủ đoạn gì, nhưng hôm nay dù cho không lấy được hoa bỉ ngạn xanh, ta sẽ giết ngươi cho bằng được!”

Muzan lập tức lấy lại tinh thần, lạnh lùng quát, đôi mắt đỏ ngầu toát ra sát ý chợt lưu chuyển.

Gã nguyện đánh đổi vật quan trọng kia lúc này để có thể loại bỏ một cái uy hiếp đến sự tồn tại của chính mình.

“Ồ, vậy liền đến giết ta đi.”

Seigi đạm mạc đáp, nhấc lên bàn tay hướng Muzan, khẽ ngoắc.

Không một lời thừa thãi, Muzan lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh phóng về phía Seigi, cánh tay bị chặt đứt trước đó đã mọc ra một cái khác, chỉ thấy lúc này nó trần trụi mà nổi lên đầy sợi gân và bắp thịt.

Gã nhấc lên cánh tay, ở trước mắt hắn chém ngang mà ra.

Trong một khắc này Seigi không có làm ra tư thế chống đỡ hay phản công, hắn bình tĩnh đánh giá một đạo lực lượng vô hình làm uốn cong không khí ở trước mắt.