"Khoan đã."
Seigi tóm nhẹ bả vai Nezuko, không cho nàng bước tiếp.
Thiếu nữ cũng hơi bất ngờ nên quay lại hỏi.
"Anh có chuyện gì sao?"
Seigi chỉ lắc đầu rồi ngăn ở trước mặt nàng.
Nếu hắn để Nezuko đưa món đồ này cho gã kia khẳng định là không muốn sống!
"Cậu đang làm muốn dở trò gì vậy?" Ánh mắt của nam tử âu phục kia cơ hồ đã toát ra vài tia sát ý.
Gã không nghĩ đến trường hợp Seigi đoán ra thân phận của mình, cũng không biết vì sao bọn họ lại có mặt ở đây.
Nhưng nếu đã vô tình gặp được thì gã chắc chắn sẽ không thả cho đám người này một con đường sống mà rời khỏi núi.
Chỉ là hiện tại đối phương làm mất một chút thời gian của gã, nên gã vẫn phải bảo trì thái độ kiên nhẫn của mình.
"Trong nhà em còn người sống không?"
"Dạ..."
Nghe được câu hỏi kỳ lạ này của Seigi, Nezuko có chút lo lắng, không biết phải trả lời thế nào.
Lúc đầu nhìn thấy đám người cầm kiếm tìm đến đây, nàng liền biết họ không phải là con người hiền lành gì, thế nên nàng không muốn quá tiếp xúc với đám người này lâu thêm nữa.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Nezuko, Seigi liền chấn an lại tinh thần của nàng.
"Không có chuyện gì phải lo lắng cả, bọn anh là những thành viên trực thuộc của Sát Quỷ Đoàn. Đến đây để..."
Nói đến đây, hắn bất ngờ đạp chân xuống mặt đất, lao nhanh về phía nam tử âu phục.
Gã bị hành động này của hắn làm cho sững sờ, chưa kịp hiểu chuyện gì thì gã bị sút một cú vào ngực, bay ngược ra phía sau, va nát một gốc cây gần đó.
Kamado Kie và Nezuko thấy vậy thì giật mình, lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Hắn chính là Chúa quỷ Kibutsuji Muzan! Zenitsu, Shinobu mau nhanh chóng mang hết tất cả những người của gia đình này chạy khỏi đây ngay lập tức!"
Seigi trầm giọng quát. Vì tốc độ của hai người nhanh thế nên hắn mới giao cho họ việc đưa người nhà Kamado rời khỏi ngọn núi này.
Về vấn đề Kamado Tanjiro, hắn liền để khi nào sống sót rời khỏi đây rồi tính tiếp.
Đến lúc này hắn đã không thể bình tĩnh được nữa, vì lúc này, kẻ mà hắn sắp phải đối mặt...
Chính là con quỷ đáng sợ nhất lịch sử!
"V-vâng!" Zenitsu hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã hiểu vấn đề.
Y và Shinobu lập tức chạy về phía căn nhà của gia đình Kamado, khi mở đi vào căn nhà thì thấy có ba đứa trẻ nữa đang ngồi chơi bên trong.
Nghe theo lời dặn của Seigi, hai người liền bế ba đứa trẻ ra khỏi căn nhà và chạy đến bên cạnh người mẹ của bọn chúng.
"Các người đang tính làm cái gì vậy..."
Kamado Kie run giọng hỏi, nàng bất an ôm chặt đứa con đang nằm trong ngực.
"Sau khi hắn nhận đoá hoa đó từ các người, các người nghĩ mình còn sống được sao?"
Seigi nghoảnh mặt lại, nhíu mày đáp.
"Nhưng làm sao cậu chắc chắn..."
Kie còn chưa dứt lời thì đã bị một luồng khí áp bức đột ngột phả vào mặt, loại cảm xúc sợ hãi trước đây chưa từng có đột nhiên xuất hiện khiến sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.
Không chỉ riêng mình nàng sinh ra loại cảm giác này mà còn những người khác nữa.
Cảm nhận được một loại áp lực vô hình trước đây bản thân chưa từng gặp đang đè lên cơ thể, Seigi hơi cau mày.
Nó giống như trước mặt hắn lúc này là một đầu quái vật khổng lồ đang nhe nanh múa vuốt vậy.
Cách đó không xa, nam tử âu phục không biết đã đứng đó từ bao giờ, một cước vừa rồi của Seigi chỉ khiến chiếc áo trên người gã rách, da thịt ngược lại là không chịu tổn thương.
Chỉ thấy sắc mặt gã âm trầm đến cực điểm. Đôi mắt màu máu lúc này đang nhìn chăm chăm Seigi, sau đó nhìn sang bông hoa trong tay Nezuko.
“Vậy ra ngươi đã biết thân phận của ta từ trước?”
Muzan híp mắt, lạnh nhạt nói.
Seigi không đáp lại, chỉ lạnh lùng nhìn gã. Tranh thủ lúc này gã chưa động thủ, hắn lập tức nói với những người đang đứng phía sau.
“Shinobu, Ichibana. Ngay lúc này, tôi giao cho hai người nhiệm vụ hộ tống và đảm bảo an toàn cho gia đình nhà Kamado về gia tộc Ubuyashiki.”
“Còn anh?”
Shinobu và Ichibana sững sờ cùng một lúc. Chỉ cần cảm nhận luồng sát khí kia thì các nàng cũng ý thức được thời điểm này xảy ra vấn đề nằm ngoài khả năng xử lý của bản thân.
“Nếu tôi đi cùng mọi người…
Thì ai là người giết tên kia?”
Seigi không quay lại nhìn nét mặt xoắn xuýt của hai nàng vào giờ phút này. Hắn biết Shinobu, Ichibana không muốn bỏ hắn lại để chạy đâu.
Nhưng nếu không làm vậy, cơ hội sống sót của cả đám rất thấp, đến cả khả năng chống đỡ được vài chiêu của đối phương hắn còn chẳng chắc chắn chứ nói gì đến việc bảo vệ người bên cạnh vào thời điểm này?
“Yên tâm đi, tôi sẽ sống sót để trở về với mọi người ngay sau khi giết hắn.”
“Được, anh phải giữ lời đấy!”
Seigi nhẹ nhàng nói ra một câu khiến cho Shinobu và Ichibana an tâm không ít.
“Chỉ cần anh an toàn trở về… em hứa sẽ gả cho anh.”
Shinobu cố ngăn từng giọt lệ tràn bên khóe mi, thấp giọng nói.
“Chuyện đó… được thôi.”
Nghe được lời này của nàng, Seigi nhẹ nhàng gật đầu.
Thấy hắn đáp ứng, Shinobu giấu không được niềm vui đến xúc động.
Hai nàng cũng không phải ngu ngốc, tự biết bản thân là gánh nặng trong hoàn cảnh này, liền lập tức mang người nhà Kamado chạy đi.
“Ta để cho các ngươi đi sao?!”
Giọng nói lạnh lùng của Muzan truyền đến, gã đạp mạnh một cước xuống mặt đất, cả cơ thể như hóa thành mũi tên mà bắn về phía đám người đang có ý định bỏ chạy.
Nhưng Seigi nào có để cho gã có cơ hội đụng vào người của mình.
Rút ra Hắc Huyết Kiếm, hắn không chút do dự xử xuất ra toàn bộ thực lực.
- Hơi thở của Không Gian, thức thứ ba: Toái Không!
Gồng lên toàn bộ cơ bắp để siết chặt chuôi kiếm trong lòng bàn tay, Seigi nhanh chóng chắn trước mặt Muzan, chém dọc một kiếm.
“Hừ!”
Muzan hừ lạnh, gã khinh thường đưa cẳng tay ra để đỡ.
Gã nghĩ một kiếm này của hắn không chứa bao nhiêu là lực lượng, có lẽ là khá hơn so với lũ Trụ cột mà gã đã tiện tay loại bỏ một chút nhưng cũng không gây nổi sóng gió gì.
Cho dù có cắt được vào da thịt gã, nhưng gã chỉ cần lưỡi kiếm của Seigi kẹt vào xương cốt của chính bản thân thì cái chết của hắn sẽ được định sẵn!
Soạt.
Âm thanh trầm thấp vang lên ngay khi lưỡi kiếm cắt vào cẳng tay Muzan, làm cho gã lộ ra vẻ khó tin đó là cẳng tay của bản thân bị một loại lực lượng nào đó vặn vẹo đến từ lưỡi kiếm rồi xoắn đứt, rơi xuống mặt đất.
Không kịp để cho gã tỉnh hồn, Seigi đã nhanh chóng chém ra một kiếm thứ hai vào cổ gã.
Lần này hắn phụ thêm cho lưỡi kiếm một loại lực lượng thuộc về hơi thở sấm sét - Huyết Lôi!
Khiến nó trở thành một đòn nhanh, mạnh và đem đến sát thương tuyệt đối là cực lớn!
Cảm nhận được sự áp lực trước đây đã từng trải qua, trong trí nhớ của Muzan đột nhiên hiện lên tên của một kẻ mà gã đã từng rất kiêng kỵ.
Tsugikuni Yoriichi!
Lưỡi kiếm xoắn nát cả không khí, mang theo từng tia huyết sắc thiểm điện mà chém tới. Tưởng chừng như một kiếm này đã có thể lấy đi cái đầu của Muzan, nhưng một bàn tay thịt to lớn không biết từ đâu xuất hiện, lập tức đấm văng Seigi thẳng một hướng.
Hai gốc cây lớn bị cơ thể hắn đâm cho gãy nát, nhịn lấy đau đớn, hắn muốn dùng tất cả sức mạnh để dừng thân thể lại nhưng vô pháp làm được, một đòn kia của đối phương mạnh mẽ đến nỗi thân thể hắn đập nát gốc cổ thụ thứ ba mới dừng hẳn.
Phốc!
Trong lồng ngực đột nhiên dâng lên cảm giác sôi sục, Seigi nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi lẫn với nội tạng bị vỡ vụn ở trong cơ thể.
Cơ thể cố nhịn xuống cơn nhức, ánh mắt hắn mơ hồ nhìn thân ảnh đứng ở phía xa, thần kinh của hắn đột nhiên truyền đến một loại đau đớn khó tả, không hiểu sao hắn lại xuất hiện một loại cảm giác rất lâu chưa được gặp.
Hắn cảm giác cái chết cách hắn không còn quá xa…