Seigi đứng tại đỉnh núi Sagiri một lúc lâu để ngắm nhìn cảnh vật quanh đây lần cuối cùng.
Hắn không biết trong thời gian tới liệu bản thân có còn cơ hội được đi đến đây để thăm nơi này nữa hay không, nhưng khả năng có lẽ rất thấp.
“Mong thầy và Sabito hãy yên nghỉ, con chắc chắn sẽ giết chết con quỷ đã gây ra cái chết cho hai người.”
Seigi lẩm bẩm một câu, đôi mắt không kiềm chế được mà toát ra sát ý cực đậm.
Hắn xoay người rời đi.
Nhưng hắn nào có biết ngay khi bản thân rời khỏi nơi đây, hai bóng hình mơ hồ dần hiện diện tại vị trí mà hắn vừa đứng.
“Thầy à, liệu cậu ấy có thể giết chết được con quỷ đó không.”
Một cái bóng nhàn nhạt hỏi.
“Có thể đi…”
“Nên nhớ khi sinh ra, nó đã làm nên rất nhiều kỳ tích, cho nên việc giết một con quỷ Thượng Huyền Tam thì có gì khó chứ?
Phải không?
Beta, Alpha…”
Cái bóng còn lại đáp, sau đó nhìn về phía hai cái bóng nhỏ khác.
“Grau grau!”
…
Seigi trở về xe ngựa với nhóm Shinobu, mang theo cảm xúc nặng nề đi tìm kiếm tung tích của Giyu và Makomo.
Ba ngày sau hắn mới ổn định được lý trí của mình. Đa phần đều nhờ có Shinobu và Ichibana luôn ở bên cạnh để chấn an hắn.
Chỉ là vẻ ngoài của Seigi bây giờ trông rất ủ dột và u ám hơn trước khá nhiều, gương mặt tự tin đã không thấy đâu mà chỉ còn lại vẻ bất cần đời.
Có thể thấy cái chết của sư phụ và Sabito tác động mạnh đến mặt cảm xúc của Seigi lớn đến đâu.
Ba tháng sau, nhóm Seigi đã đi qua toàn bộ phía Bắc của Nhật Bản nhưng lại không thấy người.
Seigi thấy phía tổng bộ cũng không phản hồi lại sau khi bản thân đem sự việc kia báo cáo, hắn liền biết Giyu và Makomo không trở về đó.
Thế là hắn cùng ba người khác lại bỏ ra ba tháng xuôi ra phía Nam để tìm người, kết quả không có gì thay đổi…
Nhưng Seigi vẫn không bỏ cuộc.
Dù có đánh đổi mười năm thì hắn vẫn sẽ đi tìm hai người họ.
Sống phải thấy mặt, chết phải thấy xác!
Trong khoảng thời gian này, Shinobu và Ichibana không làm biếng với việc luyện kiếm, cộng thêm có Seigi chỉ điểm nên kỹ năng còn thiếu của họ đã được bù đắp khá nhiều.
Nhưng người có sự thay đổi lớn nhất chính là Zenitsu.
Trải qua khoảng thời gian bị Seigi vùi dập bằng những lời nói tàn nhẫn, không một chút thương sót.
Tinh thần và ý chí của y hiện tại có thể nói là kiên định hơn trước rất nhiều, kỹ thuật dùng kiếm đã phát triển rất đáng kể.
Tuy chỉ sử dụng được một thức của hơi thở sấm sét, nhưng nhờ Seigi mà y đã nâng cấp nó lên một trình độ nhanh và mạnh hơn!
“Quạc quạc, Vô trụ! Vô trụ, tôi đã tìm thấy nơi ở gia đình Kamado mà ngài cần tìm.”
Một con quạ đáp xuống vai Seigi, vừa thở hồng hộc vừa nói.
“Ở đâu?”
Nghe được tin này, Seigi không có quá nhiều bất ngờ.
Trước đó sáu tháng, để làm tăng hiệu suất trong việc tìm kiếm Giyu, Makomo và gia đình Kamado nên Seigi đã phái đi con quạ của bản thân, Shinobu và Ichibana cùng đi tìm.
Hiện tại mới có kết quả, hắn còn cho là chậm đâu.
“Ở một ngọn núi...”
Con quạ lập tức báo cáo lại những gì mà nó biết, một lời cũng không thiếu.
Thấy Seigi đánh một cái ánh mắt, Zenitsu liền cho ngựa đổi hướng.
Mất đến năm ngày, bọn hắn mới đến được ngọn núi lớn mà con quạ nói.
Đứng từ xa quan sát, có thể thấy ngọn núi này trông lớn phi thường, khắp nơi đều bị tuyết bao phủ trắng xóa. Quanh chân núi còn lác đác một vài ngôi nhà gỗ nhỏ.
Cũng không thể nói nơi này ít người sinh sống, bởi vì nhóm người Seigi đã đi qua một ngôi làng lớn khi đang trên đường đến đây, nó cách ngọn núi gần hai ki-lô-mét.
Thấy trời đã tối, Seigi và ba người khác nhanh chóng đi lên núi, nhờ có sự chỉ dẫn của con quạ, rất nhanh họ đã đi đến một ngôi nhà nằm sâu trên sườn núi.
Chỉ là khi vừa đến, họ đã thấy trước ngôi nhà đứng đấy một nam thanh niên với một nữ nhân đang nói chuyện.
…
“Loài hoa này mọc rất ít, thường thì một năm chúng sẽ nở một lần vào ban ngày, tuổi thọ của chúng vì thế cũng chỉ tồn tại được vài ngày ngẫu nhiên.”
Nữ nhân ôm hài tử vẫn còn ngủ ở trong ngực, mỉm cười nói với nam thanh niên trước mắt.
Chỉ thấy người này ăn mặc rất lịch lãm, đầu đội mũ fedora màu trắng, trang phục theo phong cách tây âu, đặc biệt là đôi mắt của gã có màu đỏ tươi với đồng tử thon dẹt như mắt mèo.
“Ồ mọi người là…”
Nhận thấy ánh mắt của nữ nhân nhìn ra phía sau bản thân, nam thanh niên mới lộ ra vẻ nghi hoặc, ngoảnh lại để nhìn.
Gã thấy phía sau mình lúc này có bốn thanh niên nam nữ đi đến, điểm đáng chú ý là mỗi người đều mặc một loại trang phục giống nhau, nắm một thanh Nhật Luân Kiếm khác màu trong tay.
- Hắn…
Đồng tử của gã chợt co lại ngay khi nhìn rõ diện mạo của một người thanh niên trong số đó.
Nhận ra ánh mắt của gã, người thanh niên kia cũng dùng ánh mắt dò xét để nhìn lại.
Đôi đồng tử của hắn chỉ thoáng qua một chút xíu ba động mà gã không hề hay biết, mơ hồ có mùi vị sát ý ở trong, nhưng sau đó lại trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Không biết cô có phải là người nhà Kamado?”
“Đúng vậy, không biết cô cậu là…”
“Chúng tôi đến để bàn với gia đình cô một số việc, nhưng…”
Thấy nữ nhân mỉm cười tự nhận, nam thanh niên thoáng nhíu mày, sau đó chuyển ánh mắt về phía người thanh niên lịch lãm đang đứng bên cạnh cô.
“... Cô với anh ta đang có việc gì sao?”
“À, cậu ấy và tôi đúng thật là đang nói chuyện công việc, nếu các cô cậu không có việc gì gấp thì để sau được không?”
Nghe vậy, nam thanh niên mới hiểu ra chuyện gì, đang muốn mở lời đáp thì bị một giọng nói lanh lảnh từ đằng sau ngắt lại.
“Con mang đến rồi đây, Ô? Anh chị là… ?”
Một thiếu nữ tầm mười ba đến mười bốn tuổi vội vàng chạy đến, nàng xinh đẹp đến mức động lòng người, thấy bốn người lạ mặt trước mắt, thiếu nữ mới ngây ngô hỏi một câu.
“Em là Kamado Nezuko?”
“Vâng…”
Thấy nam thanh niên nhẹ nhàng hỏi mình, thiếu nữ thành thật đáp.
“Không biết anh trai em hiện tại đang ở đâu?”
“Anh trai… em không có anh trai ạ.”
"Em không có người anh nào?! Vậy còn chị gái?"
"Dạ thưa, em là con cả trong nhà rồi ạ."
Nghe lời này của Nezuko khiến cho đôi mắt của hắn co rụt lại, cả người lập tức cứng đờ.
Bấy giờ Seigi mới để ý đến thân hình của nàng so với Zenitsu rất tương đương, nếu không nói là phổng phao hơn thì có lẽ người khác sẽ nghĩ nàng lớn hơn Zenitsu một tuổi.
Trong cốt truyện nguyên bản mà hắn từng xem, tuổi tác của Kamado Tanjiro kém Zenitsu và Inosuke một tuổi, mà y so với em gái của mình lớn hơn một tuổi đâu.
Như vậy, lẽ ra trông Nezuko phải nhỏ hơn Zenitsu hai tuổi mới phải…
Nghĩ đến trường hợp thế giới này không tồn tại Kamado Tanjiro, sắc mặt của Seigi liền trắng bệch.
Điều này đồng nghĩa là Điệu Nhảy của Hỏa Thần sẽ không tồn tại.
"Này cậu kia, đừng làm mất thời gian của tôi thêm nữa."
Thấy nam thanh niên kia nhăn mày, sâu trong ánh mắt xượt qua vài tia sát ý, Seigi mới lẳng lặng nhịn xuống.
“Em xin phép…”
Thấy hắn và ba người đi cùng không hỏi gì nữa, Nezuko mới lễ phép đi qua.
Nam thanh niên mặc âu phục nhận ra bông hoa mà nàng đang cầm trên tay, ánh mắt liền không giấu được vẻ khao khát.
Gã đến đây chính là vì món đồ này!
Thấy nàng có ý định đưa trực tiếp cho gã, Seigi đang muốn nhỏ giọng ngăn cản, nhưng trước mắt hắn lúc này bất ngờ bị màn hình hệ thống hiện lên chặn lại.
“Đã phát hiện ra Bảo vật trung cấp thay đổi huyết mạch, mang tên Hoa La Sát.”
Thấy được nội dung trong đó, hắn không khỏi nhìn lại bông hoa màu lam ngọc kia thêm lần nữa, cuối cùng là dừng ánh mắt ở trên người tên thanh niên mặc âu phục.