Càng chạy lên đỉnh núi, khứu giác của Seigi càng nhạy cảm hơn, mùi máu thoang thoảng mà hắn ngửi được giờ đã trở nên nồng đậm.
Hắn chạy rất gấp. Gấp đến độ không còn tâm trí để mà suy nghĩ nữa. Hắn chỉ biết chạy theo hướng mùi máu truyền đến.
Trong tầm mắt của Seigi, cái bóng đen tựa như của một căn nhà dần hiển hiện, nó in trên màn sương của cái lạnh trong mùa đông giá rét.
Đó chính là nơi ở của sư phụ hắn.
Trước và sau khi rời đi, hắn vẫn nhớ nơi này như in, khắc sâu vào tâm trí của bản thân lúc còn nhỏ.
Xuyên qua lớp sương lạnh, căn nhà quen thuộc đó dần phóng đại và hiện ra trước mắt hắn. Lúc này, bước chân của Seigi đã giảm dần.
Nó dừng lại hẳn là lúc gót giày của hắn rời khỏi mặt tuyết trắng xoá để rồi bị thẫm đẫm trong vũng máu tươi khi vừa đặt xuống bước cuối cùng.
"A... Seigi! Cậu trở về rồi!"
"Đi hơn một năm như vậy, làm tớ cứ tưởng cậu quên nơi này rồi đây..."
Hắn thấy Sabito bước từ cửa ra để đón mình, còn có năm con sói con mà năm đó hắn từng cưu mang, nay chúng đã rất lớn.
"Hú hú ú ú..."
"Ha ha, bọn chúng nhớ con lắm đấy... Seigi à."
Phía trong căn nhà, cánh cửa gỗ chậm rãi đẩy ra, hắn thấy Urokodaki bước ra từ đó, lúc này ông không hề mang mặt nạ mà để lộ ra gương mặt phúc hậu vốn có của mình.
"Chà, học trò của ta sau một năm không ngờ lại lớn đến vậy."
"Nhưng... thật đáng tiếc..."
"Ta lại không thể nhìn thấy con trưởng thành..."
Đột nhiên giọng nói của ông trở nên trầm thấp, dường như không muốn để hắn nghe thấy.
Nhưng là hắn lại nghe được!
"Haizzz. Nếu như cậu đến sớm một chút..."
Sabito cũng dừng bước, giữ khoảng cách vài mét đối với hắn, sắc mặt vui vẻ của y giờ đây đã không còn.
Từng đoá hoa tuyết rụng rơi trên bầu trời lạnh lẽo, nhẹ nhàng xuyên thấu qua cơ thể của hai con người và năm chú sói.
Chỉ thấy ánh mắt của họ lộ ra vẻ tiếc nuối, phức tạp, trộn lẫn với đau thương nhìn về phía hắn.
"... Thì biết đâu chúng ta có thể nói lời tạm biệt."
Đôi mắt Seigi chợt ngốc trệ.
- K-Kh... không...
Seigi thở gấp, từng hơi thở nặng nề mang theo toàn bộ hi vọng đều ngưng tụ thành làn khói xám hoà tan trong không khí.
Không phải là do hắn mệt, mà là vì khung cảnh trước mắt đã triệt để rút cạn đi toàn bộ sức lực của hắn ngay lúc này.
- K-Không...
Chỉ thấy cơ thể của họ dần trở nên mờ nhạt, sau đó là biến mất.
Tại thời điểm này, Căn nhà hoàn chỉnh trong trí nhớ của hắn ấy vậy mà đã không còn nguyên vẹn, toàn bộ các mảnh gỗ lớn và một vài đồ đạc nhỏ bị dập nát rơi vương vãi khắp nơi.
Dưới đế giày của hắn vẫn đang thấm đẫm vũng máu tươi, cách đó không xa nằm đấy hai thi thể thể đã bị xé thành nhiều đoạn, bên cạnh đó còn cái xác của hai con thú cũng chịu chung một số phận bi thảm như vậy.
Đôi mắt ngưng trệ của Seigi từ từ hạ xuống.
Hắn thấy dưới chân mình nằm đấy hai khoả đầu người.
Trái tim đập mạnh liên hồi khiến cho lồng ngực hắn như muốn nổ tung.
Tinh thần của Seigi liền sụp đổ. Toàn bộ sức lực của hắn chỉ trong nháy mắt đã biến mất, đôi chân dần mất đi cảm giác mà ngã quỵ xuống vũng máu.
Hắn nghẹn ngào, run rẩy cầm lên hai khoả đầu người đó, nét mặt khó kiềm chế được cảm xúc liên tục vặn vẹo đến đáng sợ.
Thứ biểu lộ ra cảm xúc chân thật của hắn lúc này chỉ có những dòng lệ kia.
Người mất...
Cũng chỉ có một kẻ ở lại khóc cùng với đau khổ...
"Gaaaaaaaaaa..."
Seigi ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, một đạo kình lực màu đỏ sẫm lờ mờ xuất hiện quanh thân hắn mạnh mẽ đánh ra tám hướng khiến cho cây cối ở quanh đó rung lên, màn sương xám vây quanh lập tức bị đánh tan.
Phía sau Seigi xuất hiện ba bóng người vội vàng chạy đến, sau khi thấy khung cảnh bi thảm như vậy cũng ngây người.
"Đó là..."
Shinobu không tin vào mắt mình.
Bởi vì hai khoả đầu người mà Seigi đang ôm trong ngực chính là sư phụ và đồng học của hắn - Thuỷ trụ Urokodaki và Sabito.
Tựa như trước khi chết có điều gì đó nuối tiếc còn chưa làm, đôi mắt của họ còn chưa nhắm hẳn mà he hé một vẻ vô hồn còn một chút tuyệt vọng.
Mất một lúc lâu, cảm xúc của Seigi mới bình tĩnh lại, lúc này hắn mới nhận ra phía sau mình ngồi đấy ba người.
"Seigi..."
Ichibana lộ ra vẻ sót xa, hai người còn lại cũng cảm thấy bi thương không ít.
"Mọi người làm ơn ra nơi khác đợi tôi đi, một mình tôi ở nơi này là được."
Seigi hít vào một hơi, ngữ khí trầm thấp nói.
Ba người nghe vậy cũng gật đầu rời đi, để lại thân ảnh ấy ngồi lẻ loi trên mảnh tuyết nhuốm đầy máu.
Hắn nhắm mắt, cảm thụ một loại cảm giác mất mát trước đây đã từng gặp nhưng đau hơn không ít lần.
Nhớ lại hình ảnh của căn nhà năm xưa cùng với tiếng cười nói của mọi người, Seigi chỉ có thể nuốt hận ở trong lòng.
Vừa rồi, cái bóng mà hắn thấy qua lớp sương mù kia hoàn toàn là do ảo tưởng của bản thân hắn tạo nên. Ban đầu thứ đó cũng chẳng phải là cái bóng của căn nhà.
Cả hình ảnh Sabito và sư phụ hắn cùng với đàn sói cũng vậy.
Đều do hắn tự tưởng tượng ra.
Hắn đã mong điều đó là thật, nhưng lại vô pháp biến điều đó thành thực.
Chính xác mà nói, từ khi nhìn thấy xác của Urokodaki và Sabito. Tinh thần của hắn phải chịu một loại kích thích mạnh mẽ khiến cho tâm trí sinh ra ảo giác, từ tuyệt vọng không thể chấp nhận hoá thành hi vọng.
Nhưng hi vọng ấy giữ không được bao lâu liền sụp đổ, bởi vì hắn đã biết, sư phụ và Sabito thực tế đã chết...
Trải qua mười lăm năm gắn bó với nhau như gia đình ruột thịt như vậy, tại sao hắn lại không thấy thống khổ khi mất đi người thân bên cạnh mình đâu?
Seigi chậm rãi đứng dậy, hướng tầm mắt ra phía xa đảo một vòng, không thấy cái xác nào khác, hắn mới đặt nhẹ hai khoả đầu người xuống mặt tuyết sạch sẽ, sau đó che lại bằng hai tấm vải, rồi mới bắt đầu nhặt từng bộ thi thể rơi vãi trên đất để ghép lại thành hình.
Sau khi tìm được hoàn chỉnh hai thi thể của Urokodaki và Sabito.
Hắn không quên tìm kiếm tung tích của Giyu và Makomo, chỉ nghĩ đến việc cầm lên mỗi bộ phận trên thi thể của hai người đã khiến cho đôi chân hắn muốn mềm nhũn.
Một lúc lâu, hắn mới trở lại bên thi thể của sư phụ và bạn của mình.
Chỉ là lúc này, nét mặt của hắn đã không còn âm u như vừa rồi.
- Hai người họ không thấy đâu... mong là vẫn còn an toàn.
Đã tìm hơn vài giờ đồng hồ mà vẫn chưa thấy thi thể nào khác, Seigi liền ôm trong lòng hi vọng là Giyu và Makomo còn sống.
Nhưng vẫn không tránh được lo lắng cho hai người họ, hắn tính toán sau khi chôn cất sư phụ và bạn mình xong mới tính đến việc đi tìm hai người.
Seigi một thân một mình mang những thi thể đã chết ra một mặt núi cách đó không xa, đó là nơi mẹ hắn yên nghỉ.
Nhìn tấm bia khắc ghi tên người mẹ đã mất của mình trong quá khứ, hắn dập đầu ba cái rồi đứng dậy.
Nhanh chóng đào bốn cái hố bên cạnh, phải mất đến bốn giờ đồng hồ hắn mới đem hai thi thể của người và thú chôn cất xong.
Do tinh thần bị cảm xúc dồn nén đến kiệt quệ, hắn mệt mỏi ngả lưng vào bia mộ của Sabito, lẩm bẩm nói một mình như người điên.
Phải mất hơn nửa ngày hắn mới đứng dậy.
Nhìn lại bốn tấm bia khắc tên vẫn còn mới, cảm xúc trong hắn giờ khắc này ngổn ngang vô cùng.
Trước kia, cứ mỗi lần hắn giết quỷ về liền sẽ có người ở nơi này chờ đợi hắn về nhà, nhưng giờ phút này còn đâu.
Sáu tháng trôi qua không ngờ lại thay đổi một cách vô thường như vậy.
Hiện tại chỉ là cảnh còn người mất.
Seigi thở dài thườn thượt, sau đó xoay người lặng lẽ rời đi.
Hắn mang theo tâm tình âm trầm, quay lại nơi ở của sư phụ.
Phóng tầm mắt ra toàn bộ vị trí, chỉ thấy trên mặt tuyết và thân cây đổ rạp gần đó lưu lại không ít vết tích của kiếm gây ra.