Chương 62: Điềm rủi

Seigi trở về Vô phủ, tối hôm đó hắn đã nghĩ bản thân sẽ lên giường và chợp mắt cho đến sáng, nhưng nào ngờ Mitsuri và Iguri lại đi vào phòng hắn...

Nhìn bộ kimono trễ ngực lộ vai của các nàng đang mặc trên người, hai đôi núi có lớn có vừa không lộ ra đỉnh đầu mà lại ẩn núp sau lớp vải mỏng tang, nhưng lại vô pháp giấu đi được độ căng phồng của nó.

Không chỉ có vậy, tiến xuống dưới liền có thể thấy cặp đùi căng mọng, trắng bóc không tì vết của hai nàng có bao nhiêu là mê người.

Mitsuri và Iguri thấy trong ánh mắt bình tĩnh của hắn lộ ra vài tia nóng rực, gò má ai cũng đỏ hây hây, hai nàng e thẹn tiến về phía hắn.

"Hai em có việc?"

Seigi cố gắng chấn áp con thú hoang trong người, nghi hoặc hỏi.

"Ân, ngày mai anh sẽ bắt đầu đi sao?"

"Ừ."

"Vậy thì khi nào trở về này?"

"Chắc tầm nửa năm hoặc hơn thế, nhưng..."

"Vậy trước khi đi, chẳng bằng anh hãy bồi tiếp cho chúng em bằng một đêm khó quên nhỉ?"

Iguri lộ ra vẻ giảo hoạt, ngón tay trực chỉ vào bộ ngực lực lưỡng của hắn, vuốt ve một hồi.

"Em còn muốn anh gieo hạt giống của sự sống vào trong em đâu?

Được không a..."

Ngón tay của Iguri nhấn mạnh vào ngực hắn.

Seigi thấy vậy, liền nắm lấy cơ hội, giả bộ bị đẩy ngã xuống mặt giường, trên mặt là vẻ ngạc nhiên.

Mitsuri thấy Iguri đánh cho một cái ánh mắt, nghe theo lời cô đã dặn trước đó, nàng liền bò đến trên người Seigi...

Đêm hôm đó chỉ có vài tiếng kêu thảm thiết và rung chấn nhè nhẹ phát ra từ chính căn phòng đó.

Vậy là một đêm mất ngủ của hai thiếu nữ liền kéo dài đến sáng sớm hôm sau.

Nằm trên giường lúc này, Seigi nhìn thoáng qua hai thiếu nữ đang gối đầu lên tay mình chìm vào trong giấc nồng.

Được hưởng thụ qua cảm giác một cân hai chỉ có ở trong mơ mới xuất hiện, hắn có chút khó tin nhớ lại bản thân đã trải qua những gì.

Từng là một thanh niên bình thường mưu cầu một cuộc sống ấm no hạnh phúc, đen đủi đến nỗi bị hạ sát trong chính căn phòng của mình rồi chuyển sinh vào trò chơi do bản thân tạo ra.

Tính từ lúc đó tới tận bây giờ, hắn chưa từng gặp chuyện trắc trở nào cả.

Hắn nghĩ bản thân được phụ thêm một loại hào quang nào đó tựa như nhân vật chính, thế nên khi sinh ra vẫn giữ được ý thức thậm chí là ký ức lúc còn sống.

Cảm nhận được trên da thịt của bản thân truyền đến nhiệt độ ấm áp, Seigi mỉm cười, thơm nhẹ lên má của mỗi nàng.

"Ưm..."

Mitsuri và Iguri rên lên một tiếng, nũng nịu cọ má vào người hắn.

Seigi cảm thấy đã đến lúc phải đi tắm rửa để chuẩn bị lên đường, hắn liền rời khỏi chăn êm nệm ấm.

"Anh trở về sớm với chúng em nhé."

"Ừ, anh sẽ sớm trở về."

Mitsuri nhìn bóng lưng gân guốc đi xa trong tầm mắt, khoé môi kéo nhẹ thành nụ cười mãn nguyện.

Chờ Seigi rời khỏi phòng được một lúc, nàng bò đến bên cạnh Iguri, ghé đầu vào bầu ngực no đủ của cô.

"Chị Iguri... cảm ơn chị."

"Em..."

Iguri hơi bất ngờ trước hành động này của Mitsuri, nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều, hai cánh tay nhẹ nhàng đem cô ôm lấy.

Giờ phút này hai nàng không ai nói câu nào, chỉ có thể cảm nhận suy nghĩ của đối phương qua cử chỉ gần gũi này.

Hai cơ thể trắng muốt không tì vết ghé sát vào nhau như nói lên tình cảm thắm thiết và đơn thuần của hai thiếu nữ.

Họ cùng yêu chung một người, dẫu vậy nhưng đối với người còn lại cũng không ghét bỏ, ngược lại còn xem nhau như chị em ruột trong nhà.

...

"Chuẩn bị hết chưa?"

"Những thứ cần mang em đã cầm theo thưa tiền bối... giờ chúng ta khởi hành ạ?"

"Ừ."

Seigi thấy Zenitsu lộ ra vẻ khúm núm, hắn nghĩ nên rèn tính cách của y sao cho ra dáng nam nhi một chút trong chuyến đi lần này, không cần phải để đến thời điểm ngất đi mới bộc lộ ra vẻ ngầu lòi kia.

"Đợi em với!"

Shinobu vội vã dẫn theo Ichibana chạy đến.

Thấy hai thiếu nữ lạ mặt nhưng xinh đẹp không thua kém nhau xuất hiện trước mắt, Zenitsu mắt sáng hơn cây đuốc.

Thấy đã có mặt đông đủ, Seigi tính toán sẽ thuê một chiếc xe ngựa để đi, tránh mọi người mất sức vì những lý do không cần thiết.

"Cậu nhóc này là..."

Ichibana nhìn về phía Zenitsu.

"Đệ tử của Minh trụ Kuwajima, cậu ấy theo chúng ta đi chuyến này để học hỏi nhiều thứ đấy, có gì cậu ấy không biết thì phiền hai người giúp cậu ta nhé."

Seigi nhẹ nhàng mái tóc vàng óng của Zenitsu, từ tốn nói.

Bắt gặp ánh mắt dò xét của hai thiếu nữ, Zenitsu hơi xấu hộ cúi đầu.

Cả bốn người sau đó rời đi.

Xuống đến chân núi, họ liền tìm thấy một trang trại nuôi ngựa ở gần đó, Seigi liền đến gặp chủ trang trại để thương lượng mua một chiếc xe ngựa

Rất nhanh họ đã có phương tiện di chuyển trên chuyến đi lần này.

Seigi tính toán bản thân cũng nên trở về gặp thầy Urokodaki một lần, hắn liền cho ngựa chạy về phía Bắc.

Đến tối, hắn vô tình phát hiện ra ổ của đàn thỏ, liền tuỳ tiện vớ bốn con, cắt tiết và làm sạch lông lá rồi nướng.

Hai nữ mới đầu nhìn không đành lòng, nhưng đến khi thịt đã chín vàng và bốc lên một mùi hương ngây ngất, hai nàng lại nuốt nước miếng xuống cổ họng.

"Ăn đi còn có sức để ăn hành."

"Ăn hành?" Hai nữ một thiếu niên chớp mắt nhìn hắn.

Thấy ba người không hiểu ngụ ý trong lời nói của mình, Seigi chỉ mỉm cười.

"Ăn hay không ăn?"

"Ân, có ăn!"

Sau khi ăn xong, bốn người lại lên xe ngựa di chuyển tiếp.

Trong thời gian ngồi trên xe ngựa không có việc gì làm, Seigi liền kể chuyện cho ba người nghe để giết thời gian.

Đến giữa đêm, hắn để ba người đi ngủ, còn bản thân thì thức trông xe ngựa.

Đến khi mặt trời le lói cũng là thời điểm bọn hắn đi qua một ngôi làng nhỏ, sẽ rất bình thường nếu như một tờ giấy lớn bay qua không bị Seigi bắt được.

"Nếu có thể tìm được loại hoa có cánh màu xanh như trong tranh, xin liên hệ với số máy bàn..."

Ban đầu đọc được nội dung của tờ giấy đã khiến cho Seigi thấp thỏm không ít, nhưng khi nhìn xuống hình bông hoa được vẽ phía dưới phần miêu tả của nội dung đó, tim hắn liền đập lên dồn dập.

Bởi vì thứ này nhìn không khác gì hoa bỉ ngạn mà hắn từng thấy qua khi còn sống!

- Hoa Bỉ Ngạn Xanh!

Bốn chữ này nổ lên trong đầu Seigi, đột nhiên gáy hắn cảm giác được một trận nóng ran ập đến.

Hắn không nghĩ tới Chúa quỷ Muzan sẽ sử dụng cách này để truy tìm tung tích của Hoa Bỉ Ngạn Xanh, đã vậy gã còn treo thưởng một số tiền khổng lồ dành cho người có thể phát hiện ra loại hoa này.

Lợi ích lớn như vậy làm sao không thu hút sự chú ý đâu?

Nên nhớ thời đại này đang trên đà phát triển kinh tế thương nghiệp và cơ khí hoá, con người chắc chắn sẽ không bỏ lỡ một số tiền lớn như vậy nếu tìm được thứ kia.

Chỉ cần có được số tiền này thì Đừng nói là sống cả đời, cho dù sống cả ba đời cũng không sợ chết đói.

Đè ép xuống sự lo lắng ở trong lòng, hắn liền lâm vào trong tính toán.

Nói thật là hắn đã không tính đến bước đi này của Muzan, đâu ai biết cách làm của gã sẽ thay đổi nhiều như vậy so với cốt truyện nguyên bản mà hắn từng xem.

Bắt gặp nét mặt của Seigi lộ ra vẻ nghiêm trọng, Ichibana là người đầu tiên tiến đến hỏi han.

"Có chuyện gì sao?"

"Ừ."

"Có thể kể cho tôi nghe được không?"

Seigi im lặng, trầm tư một lúc mới nói.

"Như những gì tôi biết, thuỷ tổ của loài quỷ bắt nguồn từ một nghìn năm về trước, trước đó hắn cũng là con người giống như chúng ta vậy..."

Kể hết toàn bộ về thân thế Chúa quỷ Kibutsuji Muzan, cùng với những rủi ro có thể sẽ xảy ra trong tương lai, sắc mặt của hai thiếu nữ liền tái nhợt, còn Zenitsu thì run rẩy bịt tai không muốn nghe tiếp.

Cũng do một phần Seigi phóng đại kết cục của Sát Quỷ Đoàn sau khi Muzan có được năng lực đi lại dưới ánh mặt trời, để cho các nàng thấy được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Chỉ cần thấy được rủi ro trong tương lai, các nàng ắt sẽ nỗ lực hết mình để chống lại điều đó.

"Vậy chúng ta phải ngăn chặn Muzan có được Bỉ Ngạn Xanh bằng cách nào bây giờ?"

Shinobu cau lại đôi mày liễu, thấp giọng hỏi.

"Chỉ còn cách tìm đến kẻ phát hiện ra thứ đó đầu tiên hoặc chính mình tìm thấy thì mới giải quyết được."

Seigi thở dài.

Trong đầu hắn lúc này hiện lên một cái tên, không ai khác chính là Kamado Tanjiro.

Chỉ cần đội tìm kiếm có thông tin về nơi ở của y, hắn sẽ lập tức lên đường đến trước Muzan một bước.

Nên nhớ nhà Kamado có một vườn hoa nhỏ sau nhà, trong vườn hoa đó lại tồn tại thứ mà Muzan tìm kiếm suốt một nghìn năm qua.

Bỉ Ngạn Xanh...

Phải mất đến sáng ngày thứ ba, nhóm người Seigi mới đến chân núi Sagiri.

"Sắp đến nơi rồi, sư phụ của tôi ở trên đỉnh núi nên không khí sẽ hơi loãng hơn bình thường nhiều chút, ba người cẩn thận hô hấp."

Seigi nhẹ giọng nhắc nhở, ba người còn lại nghe hiểu liền gật đầu.

Vì đoạn đường lên núi hơi dốc nên tốc độ di chuyển của hai con ngựa có chút chậm hơn so với bình thường, một giờ sau mới đến được sườn núi.

Đột nhiên vào lúc này, mũi của Seigi chợt động.

- Đây là... !!!

Trong không khí đang thoang thoảng chạy xuống từ đỉnh núi, một mùi tanh nhè nhẹ vô tình bị khứu giác của hắn đánh hơi thấy.

Dù chỉ thoáng qua, nhưng lại mang đến cho hắn một dự cảm không lành.

Đi được thêm một đoạn đường dài, mùi hương kia càng trở nên nồng đậm hơn.

- Kh-không...

Con ngươi của hắn chợt co rụt lại

Trải qua biết không biết bao nhiêu lần chém giết, tại sao Seigi lại không nhận biết mùi hương tanh tưởi này xuất phát từ đâu?

Thính giác của Zenitsu chợt cảm ứng được điều gì, y lập tức chú ý đến sắc mặt của Seigi, hai thiếu nữ trên xe cũng nhìn lại.

Vẻ điểm đạm, từ tốn trước đó bày ra cho ba người thấy hiện tại đã không còn, thay vào đó là vẻ ngưng trọng chưa từng thấy trước đây của hắn.

Thấy vậy, Ichibana lo lắng ngồi sát về phía hắn.

"Có chuyện gì sa..."

Vụt.

Chưa để nàng nói hết câu, Seigi đã lao ra khỏi xe ngựa ở trước mắt ba người, chạy một mạch lên đỉnh núi, thân ảnh của hắn thoáng chốc đã biến mất.

Biết được có điều gì đó không ổn, ba người liền thúc giục ngựa đuổi theo.