Seigi rời khỏi dinh thự Ubuyashiki, trở về Vô phủ chuẩn bị một ít hành lý để ngày hôm sau khởi hành.
Seigi chợt nhớ ra chiều nay có buổi gặp mặt với Minh trụ tại dinh thự Ubuyashiki , bốn ngày trước hắn đã hẹn ông mang đệ tử Zenitsu đến đây bàn việc riêng.
...
"Zenitsu, còn không mau đứng ra chào tiền bối đi con?"
Nghe được giọng nói nghiêm nghị của Minh trụ Jigoro, nam thiếu niên tóc vàng đang núp phía sau ông lộ ra vẻ lo lắng bước ra.
Y chính là đệ tử thứ hai của Kuwajima Jigoro - Agatsuma Zenitsu.
"Chào tiền bối... em tên là Agatsuma Zenitsu, là đệ tử của thầy Jigoro ạ."
Y run rẩy cúi thấp đầu trước mặt người thanh niên trước mắt.
"Được rồi, cậu ngẩng lên đi."
Nghe được giọng nói điềm đạm của hắn, khiến cho loại lo lắng kia trong Zenitsu liền tan biến, y ngạc nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn người thanh niên có vẻ ngoài soái ca này, người từng xuất hiện trong lời kể của sư phụ có bao nhiêu là đáng sợ và lợi hại.
Một người có thể hạ năm Trụ cột đơn giản chỉ bằng một lần rút kiếm, là lưỡi kiếm của Sát Quỷ Đoàn và cũng là tử thần của loài quỷ.
Urokodaki Seigi!
"Ta tên là Urokodaki Seigi, cậu chỉ cần gọi Seigi là được."
Nam thanh niên gật đầu nói, đôi mắt của hắn sâu như một khoảng tinh không trên bầu trời đầy sao khiến cho Zenitsu bị cuốn vào đó.
"Em có điều muốn hỏi, mong tiền bối đừng nổi giận nhé..."
Zenitsu rụt rè nhìn người thanh niên.
"Được, cậu cứ nói."
"A-Anh... không phải là con người đúng không?"
Nghe được lời này, Seigi có chút ngạc nhiên, đôi mắt bình tĩnh nhìn chăm chú cậu thiếu niên yếu đuối thật sâu.
"Zenitsu! Sao con có thể ăn nói như vậy? Mau rút lại lời vừa rồi và xin lỗi..."
Jigoro lộ ra vẻ nghiêm nghị, đối với đồ đệ của mình lớn tiếng quát, nhưng lúc này lại bị Seigi ngăn lại.
Hắn hiếu kỳ không biết vì cái gì mà y lại cho rằng bản thân mình không phải là người, liền hỏi.
"Sao cậu nghĩ vậy?"
Zenitsu nuốt nước bọt, quay lại thấy ánh mắt nghiêm túc của sư phụ mình, liền không dám nói láo, thành thật đứng trước mặt Seigi trả lời.
"Từ nhỏ em đã có thể phân biệt được người với quỷ chỉ bằng thính giác, nhưng tiền bối là một thứ gì đó rất khác, không phải người cũng chẳng phải quỷ..."
"Ra là vậy, nhưng cậu đoán đúng rồi đấy.
Ta thật sự không phải là người."
Jigoro và Zenitsu sững sờ quan sát người thanh niên đang mỉm cười trước mắt.
Họ còn đang nghĩ hắn nói đùa đâu này?
Nếu suy nghĩ kỹ thì mới thấy hắn không có điểm nào giống người bình thường ngoài diện mạo với tính cách cả.
Sức mạnh cơ bắp mạnh mẽ, thể lực vô hạn và kỹ thuật dùng kiếm thượng thừa có thể sử dụng tổng hợp hơn bảy loại hơi thở khác nhau mà không xảy ra vấn đề gì.
Từng đó đã đủ để thấy hắn không phải người phàm.
"Tạm thời vấn đề này chúng ta hôm khác sẽ nói. Hiện tại ta có một việc muốn bàn với cậu và sư phụ cậu."
Seigi liền bẻ sang chủ đề khác.
"ông ấy đã kể cho ta nghe rất nhiều sự tích về cậu, vì thế mà hôm nay ta mới mời sư phụ của cậu đưa cậu đến đây."
"Không biết thầy đã nói gì về em ạ..."
Zenitsu có chút tò mò.
Nghe vậy, Jigoro hơi khàn giọng ho.
Seigi cũng không có ý định nói về vấn đề kia của Zenitsu, dù sao quá khứ của cậu cũng chẳng có bao nhiêu là hạnh phúc đáng để kể, nãy hắn nói chỉ là lời nói xạo.
Nào có sự tích gì ngoài việc bị sét đánh mà không chết, ngược lại tóc còn đổi màu đâu?
"Thầy nói cậu là một đệ tử rất giỏi, có tiềm năng sau này trở thành một người vượt trên cả ông ấy."
"Đ-Điều... điều đó là thật."
Zenitsu không tin vào tai mình, nhưng trong lòng không hiểu sao có chút cảm động.
Còn Jigoro thì lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn về phía Seigi, bởi vì chính ông không có nói như vậy nha?
"Nếu cậu muốn trở thành một người giỏi hơn sư phụ cậu, muốn có một người vợ xinh đẹp ở bên thì hãy đi theo ta trong vòng hai năm để học kiếm thuật, ta đảm bảo rằng điều đó sẽ thành sự thật."
Đến lúc này, Seigi liền nói ra mục đích của mình trong buổi hẹn với Jigoro ngày hôm nay.
Hắn để ý đến tài năng của Zenitsu, tuy vẻ ngoài hơi ngờ nghệch với tính cách không đâu vào với đâu.
Nhưng không thể nói kỹ năng diệt quỷ của y thấp, ngược lại nếu được mài dũa trong một khoảng thời gian dài thì chắc chắn có thể vượt xa những người đồng trang lứa khác, thậm chí là vượt mặt các trụ cột hiện tại.
Nói chính xác.
Zenitsu là một viên ngọc thô.
Y cần phải được rèn giũa thành một viên kim cương đáng trân quý.
"Lấy được vợ xinh... điều đó là thật sao?!"
Zenitsu lộ ra vẻ mong chờ.
"Là thật. Nếu cậu có quyết tâm, nỗ lực và cố gắng rèn luyện, ta sẽ giúp cậu."
Seigi không nhanh không chậm nói.
"Zenitsu, mau đa tạ thành ý tốt của tiền bối đi. Người đi theo cậu ấy cho đến bây giờ vẫn chưa có ai, nếu con bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau đâu!"
Jigoro không tin vào tai mình, ngẩn người một lát, sau đó vội vàng thúc giục đệ tử ngốc.
Ông nghe được trong lời nói của Seigi đối với Zenitsu toàn bộ đều là ý tốt, chỉ nghe thôi cũng có thể hiểu được đối phương muốn thu độ đệ của mình.
Được Vô trụ - người mạnh nhất Sát Quỷ Đoàn để mắt đến quả thực rất may mắn đâu?
Nên nhớ chỉ có những người thân cận như Iguri và Mitsuri mới được hưởng đặc ân này.
Việc tốt như vậy dành cho đồ đệ yêu quý của ông, Jiroro thật không muốn y bỏ lỡ cơ hội lần này, bởi ai biết được sau này hắn có đổi ý hay không.
Mặc kệ hắn có là con người hay không! Miễn không phải quỷ là được rồi!
Chỉ cần Zenitsu thành tài, ông tuyệt đối sẽ dốc mọi sức lực để tìm cách giúp cậu học trò này.
Lần đầu tiên thấy bộ dáng nóng vội của sư phụ, Zenitsu cũng rất hiểu chuyện, lập tức đồng ý.
"Được, sáng sớm ngày mai cậu sẽ cùng ta bắt đầu khởi hành, hiện tại ta cũng có việc phải đến Điệp phủ một lát."
Seigi nói lời cuối, sau đó rời khỏi dinh thự Ubuyashiki.
Hắn đi đến Điệp phủ để tạm biệt các nàng một câu, đúng lúc gặp Shinobu và Ichibana đang luyện kiếm, hắn liền bàn giao luôn với các nàng.
"Anh định đi bao nhiêu lâu mới trở về?"
Shinobu lung lay cánh tay hắn.
"Tầm nửa năm hoặc hơn."
Seigi tuỳ ý đáp.
"Vậy em cũng muốn đi cùng anh!"
Shinobu làm nũng, đôi mắt sáng như ngọc thạch toát lên vẻ ngây ngô nhìn hắn.
"Không."
"Sao lại không? Chẳng phải anh muốn em mạnh hơn sao? Nếu không đi lịch luyện cùng anh ở bên ngoài thì làm sao em có thể phát triển được bản thân chứ?"
"Em muốn đi, nếu anh cản thì cái chức Trụ cột em cũng không cần nữa."
Hắn dứt khoát lắc đầu, Shinobu thấy vậy liền cường thế cưỡng ép hắn phải mang nàng đi cùng.
"Haizz, vậy đi. Sáng mai chuẩn bị những món đồ cần thiết để đi."
Seigi có chút bất đắc dĩ, hắn không còn cách nào khác giữ cho cô nàng này ở lại nên đồng ý mang nàng đi theo.
Ichibana ngập ngừng, muốn nói gì nhưng lại thôi.
"Cô cũng muốn đi theo?"
Seigi đoán được trong đầu nàng đang nghĩ gì, liền hỏi.
"Ừm..."
Thấy nàng gật đầu, Seigi không nghĩ ngợi nhiều, dứt khoát xoay người bước vào nhà, để lại một câu khiến cho Ichibana phải sững sờ.
"Vậy cô cũng chuẩn bị những thứ quan trọng để mang đi, sáng mai đến Vô phủ đợi tôi."
Nghe hắn dễ dàng đối với yêu cầu của cô gái khác như vậy, Shinobu không phục, liên tục bám theo hắn nhiễu sự.
"Tại sao anh lại khó khăn đối với em như vậy? Em có làm gì sai hay là anh không thích em?"
"Không công bằng!..."
Shinobu làm sao có thể biết được lý do hắn từ chối nàng đi cùng, chỉ là hắn không muốn mang theo một cái bình hoa di động.
Còn Ichibana, hắn thấy thực lực của nàng khá mạnh, ít nhất là so với Shinobu. Để nàng đi cùng cũng có thể xem như là trợ thủ đắc lực để hắn nhờ cậy.
Seigi không tiếp tục để ý đến Shinobu mà đi thẳng một mạch đến gặp Kanae và Hinata.
Sau khi lời qua ý lại một lúc lâu, hắn chào tạm biệt các nàng để ra về.