Chương 53: Obanai Iguri vs Kocho Shinobu

Với cách luyện tập dưới sức nước chảy siết của dòng suối cộng thêm kỹ năng thích nghi được xem như là nội tại của tộc Tà Thần.

Sức mạnh cơ bắp trên toàn bộ cơ thể của Seigi đã có một chút tăng cường. Nói đúng hơn, cấp độ sức mạnh của hắn mạnh lên không chỉ nhờ hấp thụ tà khí của kẻ bị giết.

Chính ra là rèn luyện hay khổ luyện cũng sẽ góp một phần vào sức mạnh của hắn, chỉ tội là tăng lên không đáng kể.

Nếu không hắn cũng chẳng cần phải bỏ công bỏ sức đi giết quỷ làm gì, đổi lại chỉ việc chống đẩy một nghìn cái và chạy bộ một nghìn ki-lô-mét trong mười năm thì biết đâu bá nhất map từ lâu rồi.

Nhưng làm gì có chuyện ngon ăn đến thế…

Nên nhớ sức mạnh tổng thể phải bao gồm sáu yếu tố quan trọng, đó là: Thể lực, sức mạnh cơ bắp, khả năng chống chịu, phản xạ của giác quan, tốc độ và kỹ thuật chiến đấu.

Mỗi yếu tố sẽ có một cách tập và rèn luyện khác nhau để phát triển, chứ không phải cứ hít đất hoặc chống đẩy là sẽ tăng khả năng chống chịu hay phản xạ của giác quan.

Về phần Seigi, dòng máu Tà Thần đã cho hắn một thể lực không giới hạn.

Trong đó có khả năng hấp thụ tà khí rồi chuyển hóa thành tà lực. Nguồn tà lực đó trực tiếp tăng mạnh vào sức mạnh cơ bắp, khả năng chống chịu, giác quan và tốc độ của vật chủ.

Khác với điều đó, khả năng Thích nghi/Học hỏi giúp cho Seigi thích nghi với mọi môi trường sống và phân tích phong cách chiến đấu của đối thủ, song sau đó là sao chép chúng.

Nó còn có thể khiến cho sáu yếu tố phá vỡ giới hạn nhờ vào khả năng thích nghi.

Nói nôm na cho dễ hiệu, khi một người luyện tập hay rèn luyện đến một mức độ nào đấy thì họ sẽ chạm đến giới hạn của bản thân và không thể tiến xa hơn nữa.

Nhưng với Thích nghi/Học hỏi, nó hoàn toàn xé bỏ rào cản đó và phát triển không ngừng để phù hợp với hoàn cảnh khắc nghiệt của chủ sở hữu.

Nghe thì cảm thấy mạnh đấy.

Bá đạo đấy...

Nhưng nó cũng có vài mặt hạn chế giành cho Seigi.

Nếu hắn gặp kẻ địch mạnh hơn mình quá nhiều và bị áp đảo rõ rệt, hoặc bị tất sát chỉ trong một chiêu mà chưa kịp phản ứng thì khả năng thích nghi của hắn chỉ có cút.

Dù sao đây cũng là con game có một mạng duy nhất, không cẩn thận là đăng xuất như chơi.

...

Đấm ra một đạo quyền khí cuối cùng - cũng là một quyền bay được lên cao nhất dưới dòng nước chảy siết, đó là một mét mốt.

Seigi dừng lại động tác, chậm rãi đứng dậy dưới sức nặng hơn một tấn thuỷ lực của dòng suối đang xả xuống.

Cảm nhận từng thớ cơ, gân cốt lưu động linh hoạt nhẹ nhàng ở toàn bộ thân trên. Seigi lấy đà và nhảy về đất liền, sau đó tự âm thầm tự hỏi.

- Không biết khi chiến đấu giáp lá cà với Kokushibou thì mình có cơ hội ngang cơ không nhỉ...

Seigi vẫn còn chưa biết trong Thập Nhị Thượng Huyền đã có sự thay đổi lớn, thế nên hắn không thực sự tự tin trong một trận chiến với kẻ mạnh nhất dưới trướng Muzan.

Dù cho hắn có thuần thục bảy loại hơi thở đi chăng nữa thì cơ hội thắng khi đối đầu chính diện với Kokushibou chắc cũng chỉ có 50/50.

Nên nhớ trong trận chiến cuối cùng của Kokushibou với ba Trụ Cột, gã vẫn chưa thể hiện hết 30% sức mạnh còn lại mà đã áp đảo đối thủ khi đó thì phải hiểu trình độ của cả hai cách biệt đến mức nào.

Hiện tại trong tất cả các hơi thở, Seigi chỉ còn thiếu Hơi thở của Sương Mù, Mặt Trăng và trọng yếu nhất là Mặt Trời.

Còn những loại hơi thở phân thành nhánh nhỏ khác như Côn Trùng, Mãng Xà, Tình Yêu, Nham Thạch, Mây thì Seigi cho rằng không cần thiết.

Hiện tại Seigi đang sở hữu bảy loại phong cách thở. Trong đó có thuỷ, lôi, phong, âm thanh đã luyện đến mức thành thục. Còn viêm, hoa đã đạt đến tiểu thành.

"Vô Trụ! Vô Trụ! Sắp có biến!"

Một con quạ nói tiếng người bỗng nhiên đáp xuống vai Seigi, lộ ra vẻ vội vã.

Thấy vậy liền phát giác có chuyện chẳng lành, nét mặt của hắn liền trở nên nghiêm túc.

"Chuyện gì?"

Con quạ thở ra từng hơi nặng nhọc, nó lề mề nói.

"Quạc... quạc... c-cô gái m-mà ngài mang về có đôi mắt rắn đã... thách đấu với chị em nhà Kocho. H-hiện tại bọn họ sắp đánh đến nơi rồi."

"Vậy sao."

Seigi biết trước dù sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra việc này, hắn liền bình thản đi đến chỗ cái cây gần đó và thay một bộ quần áo mới.

Về phía Iguri thì hắn không việc gì phải lo cả.

Nhưng để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Seigi nhanh chóng trở về dinh thự.

Vừa về đến nơi, Seigi liền bắt gặp Shinobu và Iguri đang giao chiến ngay tại sân huấn luyện.

Ở gần đó, hắn còn nhìn thấy Kanae, Hinata và Mitsuri đang đứng quan sát. Bất ngờ hơn sự có mặt của ba Trụ cột khác là Viêm trụ, Âm trụ và Nham trụ.

Nhưng Seigi không để ý lắm, hắn lại chuyển tầm nhìn của mình về phía hai thiếu nữ kia.

Không có chuyện gì đáng lo ngại khi họ cùng sử dụng thanh kiếm gỗ, nếu chỉ so tài như những trận đánh bình thường thì nó chỉ gây ra những vết thương nho nhỏ không đáng kể mà thôi.

Nhưng...

Đây lại không phải là trận so tài bình thường của hai thiếu nữ này.

Khí thế mà hai người toả ra khác nhau một trời một vực.

Một người có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng lại rất nhanh nhạy, từng đường kiếm cơ bản của nàng mang một sức ép cực kỳ lớn ở một tốc độ khó có thể thấy bằng mắt thường.

Người còn lại thì dẻo dai như một con rắn, nàng linh động né tránh từng đòn tấn công như mưa, hễ mũi kiếm của đối phương sắp chạm vào da thịt của bản thân thì nàng lại nhanh hơn một chút né được.

Đứng bên ngoài quan sát, Viêm trụ không khỏi khen Shinobu một câu.

“Không hổ là người có tư chất trở thành Trụ cột, tốc độ của đứa nhóc đó rất nhanh. Có thể nói là bù đắp vào các yếu tố thiếu sót khác như thể chất và sức mạnh cơ bắp vậy.”

Vừa hay ông cũng rời ánh mắt về phía Iguri, lộ ra vẻ tán dương.

“Nhưng… dường như cô bé kia lại có một trực giác và phản xạ tốt hơn. Tuy vung kiếm không được quyết đoán cho lắm, bù lại các kỹ thuật cơ bản trong cách dùng kiếm cũng khá tốt.”

Nghe Viêm trụ nói vậy, cả Kanae và Uzui đều gật đầu đồng tình.

Chỉ thấy Nham trụ chắp tay trước ngực, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra vẻ vô thần như đang ngẫm điều gì đó.

Kanae lúc này mới tiết lộ thân phận của Iguri cho Viêm trụ và Uzui biết.

“Ngài Viêm trụ và Âm trụ mới đến nên không biết, theo như lời kể của ngài Oyakata thì cô gái kia chính là người đã được Vô trụ Seigi huấn luyện trong một năm vừa qua.”

“Chính cậu ấy cũng đã nói, cô ấy và một cô gái nữa có thiên phú và tiềm năng rất khó có được về việc giết quỷ, đến tôi nghe còn cảm thấy thật khó tin mà…”

Ba Trụ cột nghe được điều này thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, họ vừa hay đến sau nên chưa hề được nghe Oyakata nói gì về điều này.

Kanae mỉm cười, thật không ngờ kỹ năng của một thiếu nữ mới luyện kiếm chỉ gần một năm thôi đã có thể vượt xa người thừa kế vị trí Trụ cột của nàng.

Nhưng cũng không có gì lạ lắm khi thiếu nữ này lại được chính tay vị Trụ cột trẻ tuổi mạnh nhất Sát quỷ đoàn dạy dỗ.

“Chả trách chưa tham gia khảo hạch giết quỷ mà đã sở hữu tài năng như vậy, quả thực là nhân tài hiếm có.” Viêm trụ Rengoku Shinjurou không khỏi tán thưởng.

“Những người xung quanh cậu ta sao ai ai cũng hào nhoáng hết vậy…” Uzui nhìn không được ai thán.

Năm nay y mười chín tuổi rồi mà chưa từng gặp người nào mạnh đến mức khó tin như thế, đã vậy còn huấn luyện ra một biến thái nữa…

“A di đà phật.” Nham trụ Gyoumei hai tay chắp trước ngực và niệm một câu.

Chuyện này đối với y mà nói cũng là một bất ngờ. Chỉ cần Sát quỷ đoàn có những thành viên mạnh mẽ như vậy đã đủ để Gyoumei bớt được phần nào gánh nặng trong công việc sát quỷ rồi.

Qua từng đường kiếm đang va chạm với nhau của hai thiếu nữ, chỉ thấy thiếu nữ mặc haori cánh bướm đã cau mày.

"Hừ, thì ra cô chỉ biết né tránh thôi sao? Còn không thèm đánh trả?"

Giữ một khoảng cách đủ xa mà đối phương không thể bất ngờ đánh trả, Shinobu liền mỉa mai một câu.

Nàng vô cùng bực bội vì không hiểu tại sao mọi đòn tấn công của bản thân lại không cách nào đánh trúng người Iguri. Tựa như tốc độ của nàng đã nhanh, nhưng tốc độ của thiếu nữ kia lại nhanh hơn một bậc.

Cũng giống như sức mạnh cơ bắp, thể lực và kỹ năng. Nên nhớ tốc độ là yếu tố mà nàng tự tin nhất để có thể gánh ngang với chị gái mình - Hoa trụ Kanae.

Nhưng khoản tự tin đó của nàng hiện tại lại lép vế hơn một cô gái lạ mặt chưa bao giờ giết quỷ...

Làm sao Shinobu lại không bực bội cho được?

Nghe vậy, Iguri liền đáp lại lời khiêu khích của cô nàng bằng một vẻ lãnh đạm, giọng nói trong trẻo không một chút xao động phát ra sau chiếc băng quấn màu trắng tại nửa mặt dưới.

“Nếu cô đã muốn bại nhanh đến vậy thì tôi sẽ làm theo ý cô.”

Iguri không nhiều lời, tấm thân mảnh mai đã bất ngờ lao vọt về phía Shinobu, khiến cô nàng kia còn chẳng kịp phản ứng vì không nghĩ nàng sẽ quyết đoán như vậy.

Shinibu đã nghĩ là nàng sẽ đối khẩu với cô vài vài ba câu rồi mới đánh tiếp chứ không phải như hiện tại.

Nhưng chính cô nào có biết tính cách quyết đoán và không nhân nhượng đó của Iguri được Seigi mài dũa rất kỹ đâu.

Trong thoáng chốc, Iguri vung một nhát kiếm từ dưới lên.

Lúc này Shinobu không suy nghĩ nhiều, với bản năng mách bảo, cô liền giật lùi về phía sau, thành công tránh thoát được một đòn.

Nhưng đâu chỉ đơn giản là né một đòn tấn công như vậy là xong?

Không để cho Shinobu thở một hơi, Iguri đã lao đến và đánh ra nhiều đòn tấn công, khiến cô chỉ còn cách vừa lùi vừa khó khăn chống đỡ chúng bằng thanh kiếm gỗ trên tay.

Ai đứng ngoài thấy điều này cũng phải ngạc nhiên một phen, không ngờ lúc thiếu nữ này phản công lại mạnh mẽ đến vậy.

Từ đầu đến cuối, chỉ thấy hàng chục nhát kiếm liên tiếp nối đuôi nhau đang đẩy lùi Shinobu, kèm theo đó là từng tiếng côm cốp của hai thanh kiếm va chạm vang lên trong từng đợt.

Kể cả là sử dụng kỹ năng hô hấp, nhưng Shinobu đã có chút đau nhức người khi chống đỡ hàng loạt đòn tấn công như vũ bão của Iguri.

Cô muốn đang có ý định lùi thật sâu để hô hấp được nhiều không khí hơn, vì chỉ cần thời gian hô hấp được kéo dài thì việc phục hồi thể lực là điều có thể.

Dẫu vậy, Iguri làm sao có thể để cô được như ý muốn?

Nàng dần dần tăng tốc độ lên mức nhanh nhất, từng nhát kiếm vung ra càng lúc càng nhanh, khiến cho Shinobu lập tức lâm vào bế tắc.

Không có khoảng thời gian để nghỉ tay dù chỉ là một giây, Shinobu đã bực mình, lạnh giọng nói ra một từ.

“Cô!…”

Thấy Iguri không một chút nương tình mà ra tay, Shinobu cũng không nhịn để chịu nhục nữa. Cô liền sử dụng thức thứ ba trong hơi thở của côn trùng.

Đây chính là một trong bốn thức có thể dùng để phản công trong một trận giao chiến mà chính mình bị áp đảo như thế này.

Nếu là khi đi làm nhiệm vụ, cầm trong tay thanh Nhật Luân Kiếm đã được tẩm những loại độc mạnh nhất do bản thân tự tạo ra.

Không biết có biết bao nhiêu con quỷ đã chết dưới một thức này của cô rồi.

Nhưng trong một trận giao chiến bình thường như thế này thì Shinobu gặp một vài hạn chế thuộc về ưu điểm của mình.

- Hơi Thở của Côn Trùng, thức thứ ba: Thanh Linh Chi Vũ - Phức Nhãn Lục Giác.

Trong cùng một thời điểm, Shinobu liên tiếp chém ra sáu nhát kiếm, toàm bộ đều nhắm vào sáu bộ phận chủ chốt ở trên người Iguri như cổ, vai, tay, eo, đùi và chân.

Mặc dù lực tay yếu, nhưng chỉ cần Shinobu đánh trúng một trong sáu bộ phận đó thì chắc chắn có thể hạn chế được một vài ưu điểm của nàng ta.

Nhưng nào có thuận lợi như vậy.

Iguri lập tức thu kiếm, thân thể mảnh mai uyển chuyển kết hợp với đôi chân linh động, nhẹ nhàng né tránh sáu nhát kiếm này của đối phương.

- Hơi Thở của Mãng Xà, thức thứ hai: Hiệp Đầu Độc Nha!

Trong một khoảnh khắc mà ánh mắt của Shinobu lộ ra sự kinh ngạc, Iguri đã nhanh hơn một bước nhảy ra phía sau lưng cô, mang theo tiếng gió nhanh như cắt thoáng qua bên tai thiếu nữ.

Cảm nhận được thứ gì đó ở phía sau kề ngay cạnh cổ của mình, Shinobu khó tin quay lại để nhìn, chợt đôi đồng tử khẽ co lại.

Cô run rẩy nói ra ba từ.

“Sao có thể…”

“Cô đã thua rồi.”

Iguri lãnh đạm đáp lại, thanh kiếm gỗ của nàng lúc này đang kề lên cổ của Shinobu.

Điều đó đã nói lên thắng bại giữa hai người.

Nhưng sự thất bại này lại khiến cho Shinobu không thể tiếp nhận nổi, cô khẽ cắn môi một cái.

“Cả hai đánh khá lắm.”

Bất ngờ thay, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đằng xa khiến cho Shinobu phải nhanh chóng để ý.

Những người đang có mặt ở đây cũng không thể không quan sát về một phía mà tiếng nói vừa truyền đến.

“Vô trụ.”

Dáng người cao gầy mặc bộ trang phục đen viền đỏ đang thong thả bước về phía bọn họ, chẳng phải là Seigi thì còn ai.

Vừa nhìn thấy hắn, Iguri đang muốn gọi tên thì bị một hình bóng nhỏ nhắn vụt qua trước mắt ngăn lại.

“Tên ngốc này!”

Trước những ánh mắt ngạc nhiên, chỉ thấy Shinobu mừng như được mùa, chạy đến ôm trầm lấy Seigi, khiến hắn không hiểu đây là tình huống gì.

Thấy vậy, Iguri đang muốn nói gì thì chợt im lặng, sâu trong đôi mắt lộ ra vẻ ghét bỏ đối với thiếu nữ kia.

Bởi vì ngoài nàng ra, tuyệt đối không ai được tiếp xúc quá gần với hắn như vậy!

Tựa như có cùng tâm trạng như nàng, cả Hinata và Kanae đều lộ ra vẻ không muốn thấy điều này, còn Mitsuri thì ngưỡng mộ không thôi.

Làm sao để có thể tiếp cận anh ấy gần như vậy đây… - Cô nàng ngực bự mải suy nghĩ về vấn đề này.

“Một năm qua anh đã đi đâu chứ, tại sao lại không về gặp mặt em dù chỉ là một chút?!”

Thái độ của Shinobu lúc này đã chuyển biến quá nhiều so với hồi nãy. Trước mặt người thanh niên này, cô chỉ có sự nhu mì và nhẹ nhàng, mà cũng lộ ra vẻ yếu ớt.

“Xin lỗi vì điều đó, để một lúc nào đó anh sẽ kể cho em lý do nhé.”

Seigi nhẹ nhàng xoa đầu Shinobu.

“Được, vậy tối nay em muốn anh phải kể tất cả cho em nghe nhé!”

Shinobu vui vẻ buông hắn ra và nói.

Chiều theo ý muốn vô lý của cô, Seigi chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

Dù sao cũng là người thân cận của bản thân nên hắn không để ý tiểu tiết cho lắm.

Chỉ thấy hắn mỉm cười từ tốn, ánh mắt trấn định đảo qua các Trụ cột đang có mặt ở đây mà gật đầu.

“Ngài Viêm trụ, đã lâu không gặp.”

“Ừ, hơn một năm thôi mà trông cậu cao lớn hơn nhiều đấy nhỉ, đúng là lâu không gặp trông có khác.”

Viêm trụ Shinjurou cũng đáp lại lời chào hỏi của Seigi.

“Âm trụ này, có vẻ như nhìn anh hào nhoáng hơn trước nhiều ấy chứ.”

“Đúng vậy, không hổ là mắt nhìn người của cậu rất tốt. Mà ba cô vợ của tôi rất muốn được gặp cậu đấy, cậu thấy thế nào?”

“A, thấy thế nào à…”

Trước câu hỏi khó trả lời của Âm trụ, Seigi cảm thấy có hơi bất tiện khi năm người nằm trong danh sách hậu cung của mình ở ngay đây.

Nhưng kể cả vậy, theo lý thường trong các bộ truyện mà nói thì thu thêm ba cô vợ của Âm trụ vào danh sách cũng không tệ…

Nhưng suy nghĩ kỹ thì tác hại của nó dẫn đến là rất lớn.

Thử nghĩ xem, khi đó Âm trụ biết được bản thân bị cắm sừng thì không cùng hắn đồng quy vu tận là mới lạ.

Mặc dù y không thể làm gì được hắn, nhưng hắn cũng không muốn giết y vì vài lý do nhỏ nhặt.

Nên nhớ, cho người khác đội nón xanh là thứ mà hắn ghét nhất, vậy nên hắn sẽ không làm như vậy cho dù ba cô vợ của tên kia có ngon đến đâu.

“Cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm, nếu có thời gian thì chúng ta sẽ trò chuyện với nhau trên bàn ăn a.”

Uzui cảm thấy trong lời nói của Seigi có ý nói tránh, cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ gật đầu đáp.

“Nham trụ, dạo này anh khỏe chứ.”

“A di đà phật, cảm ơn cậu đã quan tâm, tôi vẫn luôn như vậy.”