Bắt gặp ánh mắt của Iguri, lúc này Seigi mới tiến về phía nàng.
Hắn lộ ra vẻ ôn hoà, giới thiệu cho tất cả những người đang có mặt ở đây biết về thân phận của Iguri và Mitsuri.
Để giữ thể diện và lòng tự trọng của hai nàng, hắn không hé lộ những câu chuyện bất hạnh và bi kịch mà họ đã phải trải qua.
Vì đây là vấn đề cá nhân của mỗi người nên hắn không muốn kể khi chưa có sự cho phép của họ.
“Mitsuri và Iguri sẽ do tôi bảo hộ và huấn luyện cho đến khi đủ khả năng đảm nhận chức vị Trụ Cột.”
“Đồng nghĩa với việc tôi sẽ có trách nhiệm lo cho hai người họ, mong mọi người trong tương lai sẽ chiếu cố lẫn nhau nhiều hơn.”
Nói xong, Seigi nhìn chăm chú Iguri.
“Không ngờ em có thể đánh thắng Shinobu khi chỉ vừa mới sáng tạo ra hơi thở của riêng mình trong thời gian vỏn vẻn sáu tháng.”
Hơi Thở của Mãng Xà xuất phát từ Hơi Thở của Nước mà ra, ban đầu chính Seigi đã hướng dẫn qua cho Iguri về Hơi Thở của Nước.
Khoảng thời gian trước đó, chỉ cần sáu tháng mà Iguri đã có thể dựa vào Hơi Thở của Nước để sáng tạo ra Hơi Thở của Mãng Xà. Sáu tháng sau khi miệt mài làm quen với hơi thở của mình, cuối cùng nàng cũng sáng tạo ra ba thức đầu tiên.
Vì Hơi Thở của Mãng Xà là dựa vào nguyên bản Hơi Thở của Nước thế nên Iguri mới có thể phát triển nó trong một thời gian ngắn.
"Do cô ta quá kém cỏi nên trận đấu mới kết thúc nhanh như vậy đấy."
"C-cô... !"
Nghe được lời nói mỉa mai từ Iguri, Shinobu nghiến răng, cô muốn phản bác nhưng lại không tìm ra lý do hợp lý để cãi.
Hiển nhiên là cô không thể chối bỏ thất bại của mình trong trận đấu vừa rồi.
"Nếu không thì chúng ta đấu lại, nhưng chỉ sợ lần này tôi sẽ không ra nhân nhượng đâu thế nên cứ tuỳ cô lựa chọn."
"Được! Lần này tôi cũng không nhâ..."
"Thôi đủ rồi."
Thấy Oguri bày ra tư thái nghênh chiến, Shinobu cũng không nhịn nổi khi bị khiêu khích như vậy bèn chuẩn bị xách thanh kiếm gỗ nhảy vào đánh thêm một hiệp, nhưng Seigi lúc này không muốn thấy thêm phiền phức liền ngăn lại.
May là cả Shinobu và Iguri đều rất nghe lời hắn, nên không đánh tiếp.
Vì đại cục, hai nàng không tiếp tục so đo với nhau nữa.
Khó khăn lắm mới khiến cho hai cô gái này dựng lên lá cờ hoà bình, Seigi mới yên tâm thở phào ở trong lòng một hơi.
Quả nhiên lập hậu cung không đơn giản như những gì hắn đã nghĩ.
Chợt nhớ tới khả năng chữa trị của Hinata có thể giúp cho vết sẹo của Iguri được chữa lành, hắn liền nhờ nàng.
"Lát nữa phiền em giúp anh một việc."
"Vâng."
Hinata nhỏ giọng đáp.
Khi Seigi chuẩn bị xoay người rời đi, Âm trụ Uzui đột nhiên gọi lại hắn từ phía sau.
“Seigi.”
“Anh có chuyện gì sao?”
“Thực lực hiện giờ của cậu như thế nào rồi? Chắc hẳn phải tiến bộ hơn rất nhiều nhỉ?
Nếu không chúng ta tỉ thí lần cuối đi!”
Nghe vậy, Seigi trầm ngâm.
Bản thân tên này nghĩ có thể trụ vững trước một chiêu của hắn hay sao mà còn đòi tỉ với chả thí?
Với lại y lấy đâu ra nhiều sự tự tin đến thế?
Hoặc do bản thân y muốn biết thực lực giữa hai bên cách biệt ra sao đâu này?
“Anh chắc chứ?”
Thấy Seigi bình thản nhìn bản thân như nhìn một thằng ngốc, Uzui mới cười khổ lắc đầu.
Y liền chỉ về phía ba Trụ Cột còn lại.
“Cậu và bốn trụ cột chúng tôi sẽ tỉ thí ấy, được không?”
Seigi không muốn mất thời gian vào những việc này nên vào thẳng vấn đề.
“Xin lỗi nhé, nhưng tôi phải nói rằng bốn người các vị cùng hợp sức lại cũng không đánh lại tôi đâu, vậy nên…”
“Ha ha, nếu thêm cả lão già này nữa vào thì sao nào?”
Vừa tìm ra lý do để từ chối Uzui, một giọng nói già nua chợt vang từ phía cánh cổng chính vọng vào, đánh gãy lời của Seigi.
“Ngài Minh trụ Kuwajima Jigoro đến thật đúng lúc.”
“Buổi huấn luyện của ngài hôm nay ổn chứ?”
“Ha ha, tốt là đằng khác.”
Jigoro cười ha hả, dắt theo thanh Nhật Luân Kiếm bên hông đi đến.
“Giờ là năm người nhé, cậu thấy thế nào?”
Uzui vui vẻ nói, sau đó nhìn về phía Seigi.
Chỉ thấy hắn lộ ra biểu tình không mấy hứng thú.
Đùa gì chứ.
Bốn người hay năm người có khác biệt gì sao?
Không muốn làm mất thời gian của bản thân, Seigi liền chấp nhận tỉ thí với năm Trụ cột.
Dù biết trước kết quả, thế nhưng hắn vẫn phải tận lực kiên nhẫn chiều theo ý của người khác.
“Rất lâu ta đã muốn đánh với cậu một trận rồi đấy, chàng trai trẻ à.”
“Lần này hãy cho ta thấy thực lực của người trẻ tuổi mạnh nhất Sát Quỷ Đoàn nào.”
Viêm trụ mỉm cười, cặp mắt lộ ra chiến ý hừng hực.
Để tăng thêm sự chân thật cho trận đấu thế nên mọi người cùng đưa ra một quyết định.
Đó là sử dụng Nhật Luận Kiếm.
Rất nhanh các Trụ cột đã thủ sẵn thế tấn công. Còn Seigi thì vẫn bình chân như vại mà đứng giữa trung tâm, bị năm người vây quanh.
Đứng bên ngoài quan sát chỉ có bốn người, đó là Iguri, Shinobu, Mitsuri và Hinata.
Hai tay Nham trụ nắm chặt lấy hai đầu dây xích. Bên trái là quả chùy lởm chởm gai nhọn, bên phải là chiếc rìu sắc bén, chúng đều được nối với nhau bằng sợi xích đó.
Trọng yếu là.
Chúng được tạo ra cùng một chất liệu hiếm có giống như Nhật Luân Kiếm.
Do Nham trụ bị mù, nên vũ khí của y cũng có đặc biệt hơn những người khác.
Y hít vào một hơi, cùng lúc xoay cả hai đầu dây xích nặng nề trên tay.
Kanae hít vào một hơi, siết chặt chuôi kiếm hình hoa bên hông.
Cả ba Trụ cột khác cũng vậy, mỗi người đều đã có một hơi thở thuộc tính riêng biệt.
Cùng một lúc, cả năm người trút ra hơi thở.
“Hơi Thở của Lửa, thức thứ nhất: Bất Tri Hỏa.”
“Hơi Thở của Hoa, thức thứ năm: Đồ Thược Dược.”
“Hơi Thở của Sấm Sét, thức thứ năm: Nhiệt Giới Lôi.”
“Hơi Thở của Nham, thức thứ hai: Thiên Diện Toái.”
“Hơi Thở của Âm Thanh, thức thứ hai: Tật Tốc.”
Thoáng chốc, năm người cùng lúc lao vọt về phía trung tâm - nơi Seigi đang đứng.
Trước năm đòn tấn công có thể giết chết một Thượng Huyền Quỷ.
Một âm thanh nhỏ của lưới kiếm rời khỏi vỏ vang lên!
…
Sáu tháng sau.
Ban đêm, trong căn phòng yên tĩnh của nhà Ubuyashiki.
Chỉ thấy một người thanh niên có vết bỏng trên khuôn mặt đang lặng yên ngồi đó. Y lật từng trang giấy trên một cuốn sách, trên gương mặt là sự bình tĩnh thường hay trông thấy.
Lúc này, một con quạ đen từ bên ngoài vỗ cánh bay vào, đáp xuống cửa sổ đã được mở gần đó.
“Thưa ngài Oyakata! Tổ đội của Phong trụ đã bị lũ quỷ tấn công bất ngờ, hiện tại cần chi viện gấp!!! Liệu…”
“Không cần phải gấp, ta đã phái người đi trước đó rồi.”
Kagaya nghe vậy hơi cau mày, nhưng nghĩ đến cái gì, y mới bình tĩnh đáp lại.
Con quạ của Phong trụ có chút lúng túng.
“Nhưng…”
“Trước đó một lúc, quạ mật báo của Vân trụ cũng đã báo cho ta biết, nên người mà ta phái đi rất nhanh sẽ viện trợ kịp thời thôi.”
Kagaya giải thích.
Trước đó hai giờ, ngay khi vừa nghe đến tin này từ chính con quạ của Vân trụ, y đã lập tức phái đi hai Trụ cột đáng tin cậy duy nhất còn đang tại trong tổng bộ đi cứu viện.
“Là ai vậy thưa ngài?!” con quạ đen vội vã hỏi.
“Là Âm trụ và Vô trụ…”
Nghe Kagaya đáng kính nói ra câu này, con quạ mới triệt để buông xuống cái gánh nặng lo lắng ở trong lòng.
Cái gọi là yên tâm cũng đến từ hai chữ “Vô trụ” mà ra…
-OoO-
Trong một khu rừng lớn nằm ở quận Kanto, nơi xảy ra những vụ án mạng và mất tích liên hoàn vào ban đêm suốt hai tháng vừa qua.
Mà nạn nhân xấu số đó đều là những thợ săn đi kiếm ăn ở khu rừng này.
Trong một hốc đá lớn.
Chỉ thấy có ba người mang đồng phục Sát Quỷ Đoàn, nhưng lúc này nhìn họ trông rất tàn và lấm lem.
Trong số đó là một thiếu nữ tóc màu vàng kim, nàng có vóc dáng vô cùng đẹp.
Nhưng hiện tại, trên bộ trang phục của nàng chỉ toàn là vết rách đang rỉ máu, gương mặt trắng bóc với ngũ quan xinh xắn đã bị vài vết xước và bùn bẩn che mất.
Nàng chính là Vân trụ Ichibana Rin.
“Chị Rin, ch-chúng ta… sẽ phải chết sao?”
Một nam thiếu niên rung giọng hỏi, y bấu chặt vết thương đã được băng bó trên cánh tay, giàn giụa từng giọt nước mắt.
Thiếu niên còn lại nghe vậy thì trầm mặc.
Y cũng bị thương nặng không kém, chỉ thấy trên đầu y được băng bó rất kỹ, nhưng lại không giấu được vết máu đang thấm ra bên ngoài.
Nguy hiểm mà họ đang đối mặt chính là một con quỷ được đánh số ở hai con mắt.
Một tồn tại ác mộng của các Trụ cột - Thập Nhị Thượng Huyền!
Việc chống đỡ với một con quỷ cấp cao như vậy đối với họ trong tình trạng hiện tại là chuyện không thể nào.
Cùng với đó, một loại áp lực và thống khổ cứ hiện lên trong cơn đau nhói từ vết thương của mỗi người.
Chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho họ vào lúc này, hoặc hi vọng để chờ đợi một kỳ tích xuất hiện…
“Không! Chúng ta sẽ sống, là đội trưởng của các em, chị hứa sẽ làm tròn bổn phận của mình.”
Nghe được lời nói quyết đoán này, hai thiếu niên mới kinh ngạc nhìn lại Ichibana.
Sau lớp bụi lấm lem đó là gương mặt xinh xắn nhưng lại lộ ra sự quyết tâm, ánh mắt to tròn mang theo sự kiên cường khiến cho người khác phải tín nhiệm.
“Cảm ơn chị, nhưng… chị cũng đã cố hết sức rồi.
Xin lỗi vì đã làm liên lụy đến chị, em nghĩ hắn sẽ không tìm ra chúng ta ngay được đâu.
Tranh thủ thời gian này, chị và cậu ta hãy chạy đi, để em dùng tính mệnh giữ chân hắn cho.
Dù sao Tasho và Nain… hai người họ cũng đã không còn, em nối bước theo họ cũng không phải là chuyện buồn gì…”
“Không!”
Không để cho thiếu niên kia nói hết, Ichibana đã chặn lời.
“Hai người họ chết là do chị vô dụng, nếu để em ở lại đây thì chị quả thực không đáng với cương vị của một vị Trụ cột nên có.”
Nàng lộ ra vẻ kiên quyết.
Nhưng vừa dứt lời, một âm thanh bạo tạc bất ngờ truyền đến từ bên ngoài.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Ta biết rõ các ngươi trốn ở đây.
Nhưng ta sẽ không giết tất cả.
Chỉ cần trả lời câu hỏi của ta thì một trong số các ngươi sẽ được sống mà rời khỏi đây.
Nếu không…
Cái xác của ba người các ngươi cũng không còn một mảnh đâu.”