Chương 52: Quyền khí

Ngày hôm đấy, do có sự xuất hiện của Kanroji Mitsuri nên lịch trình của Seigi, Iguri và Yure đã thay đổi.

Trước đó Seigi liền đem mọi kế hoạch trong tương lai nói ra với họ.

“Iguri, để bảo đảm cho sức khỏe đời sống của em… liệu em có muốn đi đến một nơi sẽ khiến em cảm thấy an toàn hơn không?”

Trước sự quan tâm của Seigi, Iguri chỉ quay mặt đi chỗ khác và trả lời.

“Em thì như thế nào cũng được."

Biết nàng vẫn dỗi chuyện của Mitsuri và hắn. Seigi chỉ biết thở dài.

Về phần Mitsuri…

Hắn liền hỏi lại ý định của cô nàng ba đầu này trong tương lai là gì thì nhận lại được một câu trả lời.

“Anh đi đâu thì em đi đó. Em hứa sẽ không làm gánh nặng cho anh đâu.”

Iguri nghe vậy liền trừng mắt với Mitsuri khiến cho cô nàng chỉ biết lo lắng mà núp sau lưng hắn.

Thấy thế, Iguri chỉ biết nhíu mày.

“Thôi được rồi, trong tương lai hai người sẽ sống cùng dưới một mái nhà đấy nên dần dần làm quen với nhau đi là vừa.”

Seigi nhẹ nhàng khuyên giải.

Dự tính của hắn đó là mang các nàng đến Tổng bộ của Quân đoàn diệt quỷ để cư trú tạm.

Seigi dẫn Iguri và Yure về lại căn nhà cũ của các nàng để thu dọn đồ đạc. Còn Mitsuri thì chẳng có cái gì ngoài một cái túi đeo trên lưng, bộ Yukata với tấm thân xử nữ của mình.

Nhìn thấy những lời lẽ lăng mạ được viết nguệch ngoạc đầy trên tường, Mitsuri mới ngơ ngác nhìn chăm chú bóng lưng của Iguri.

Trong ánh mắt to tròn ấy vậy mà không có vẻ ghét bỏ, thay vào đó là sự thương hại và đồng cảm bất giác chợt hiện về.

Giờ nàng mới biết ngoài bản thân ra còn có người cũng có hoàn cảnh giống như mình, có thể nói là tệ hơn khá nhiều…

- Chắc hẳn chị ấy phải chịu nhiều áp lực lắm, may là đã có một người làm chỗ dựa…

Nghĩ đến điều đó khiến cho mọi suy nghĩ của nàng đối với Iguri đã vô hình trở nên tốt đẹp hơn.

Âm thầm thu lại biểu cảm của Mitsuri vào trong mắt, Seigi hài lòng mỉm cười.

Chuyến đi đi về về này của hắn quả thực nằm ngoài dự tính của bản thân, nhưng rất may là theo chiều hướng tích cực.

Như thế nào là tích cực?

Miễn sao các nàng không đấu đá nhau đến mức lời to tiếng lại là đã làm hắn mừng lắm rồi.

Chiều ngày hôm đó họ đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để rời đi. Mà bạn đồng hành của mỗi người chính là một chú sói trắng to và lực lưỡng.

Mitsuri chỉ biết há hốc mồm khi nhìn thấy đồng bạn của chú sói đầu đàn Cilent.

Bởi mỗi một con đã to gấp đôi người trưởng thành rồi.

“Không thể tin được là chính anh đã nuôi dạy chúng đấy.” Nói xong, Mitsuri rón rén bước đến chỗ Alpha.

Đáp lại cái nhìn của Seigi, Alpha mới thở hắt ra vài cái rồi ngoan ngoãn hạ thấp người xuống để Mitsuri ngồi lên.

“Đi thôi.”

Seigi vuốt nhẹ đầu Cilent, ra hiệu cho nó khởi hành. Cả bốn người và thú lập tức lên đường.

Dẫu cho con đường dẫn đến Tổng bộ sát quỷ đoàn có phức tạp đến mấy, cũng may là có bốn chú sói hỗ trợ trên đường đi nên họ chỉ mất hơn nửa ngày để đến nơi.

Trời lúc này đã xế chiều.

Điều khiến cho ba cô nàng đi theo bên cạnh Seigi phải kinh ngạc đó là sự xa hoa và rộng lớn của dinh thự nhà Ubuyashiki.

Vô số cây cảnh có những chú chim đậu trên cành hót líu lo, thỉnh thoảng buồn chán lại vờn nhau qua các tán lá rồi lại dụi mỏ mổ cánh.

Giữa hoa viên được xây một bể nước trong như mặt gương, lẳng lặng phản chiếu ánh trời chiều tà trên không.

Cảm nhận được không khí trong lành ở nơi này, Seigi lộ ra nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi.

Nếu được hỏi nơi nào là nơi hắn muốn trở về nhất thì câu trả lời chính là nằm ở đây.

Bởi vì nơi này mang lại cho hắn cảm giác an toàn và yên bình, khác với khung cảnh tàn bạo tại thời điểm chiến đấu với mọi nguy hiểm lúc nào cũng có thể ập đến…

Cảm thụ xong nỗi lòng nhỏ nhoi của bản thân, Seigi liền dẫn theo người của mình đi gặp mặt Thủ lĩnh Kagaya.

Cuối cùng điều suôn sẻ không ngờ đã đến, Seigi dễ dàng thuyết phục được Kagaya cho Mitsuri và Iguri tham gia Sát quỷ đoàn.

Tuy thủ lĩnh có nể mặt Seigi, nhưng bản thân hắn cũng phải chứng minh được năng lực của hai nàng có thật sự đáng để bồi dưỡng hay không.

Chính vì điều đó mà Seigi đã tự mình lên kế hoạch trong tương lai sắp tới.

Trong khoảng thời gian đầu từ một đến hai tháng, thay vì ép các nàng lao vào cầm kiếm để vất vả khổ luyện thì hắn chỉ để cho Mitsuri và Iguri làm quen với cuộc sống mới tại đây.

Còn về phía Yure, cô nàng cũng đã lựa chọn cho mình một công việc thích hợp trong gian bếp để phục vụ các thành viên trong Sát quỷ đoàn.

Cũng tại thời điểm ấy, một cuộc chạm mặt mà Seigi lường trước là sẽ không vui đã xảy ra.

Khi mà Hinata, Shinobu và Kanae nghe được tin hắn trở về tổng bộ sau mấy tháng rời đi.

“Chị Kanae này, anh ta đã quay trở về rồi đấy!”

Shinobu giấu không được vẻ mừng rỡ mà chạy đến trước mặt Kanae, vui vẻ nói.

“Trông em có vẻ vui khi sắp được gặp cậu ấy nhỉ.”

Kanae dịu dàng sờ lên đầu cô em gái của mình, đột nhiên nghĩ đến điều gì khiến cho nàng phải che miệng khẽ thốt một câu.

“Chẳng lẽ… em thích cậu ấy?”

“Hả?!!! Kh-không thể… nào đâu… sao em có thể thích anh ta được chứ.”

Hai má của Shinobu chớp mắt đã trở nên đỏ hồng, vô tình lộ ra biểu cảm xấu hổ ở trước mặt người chị của mình.

Chỉ là… khi nhìn thấy biểu lộ này của cô, Kanae có chút sửng sốt, nhưng rất nhanh nàng đã giấu nó đi.

Nàng không ngờ một câu hỏi đùa của bản thân, đã vô tình khiến cho Shinobu lộ ra hết cảm xúc thật của con bé đối với Seigi - người mà nàng thương nhớ.

Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, dù sao nàng cũng chỉ có duy nhất một cô em gái bé nhỏ…

“Nếu em đã muốn gặp cậu ấy đến vậy thì chúng ta cùng đi đến dinh thự của ngài Oyakata bây giờ đi.”

Kanae giấu đi nỗi lòng khúc mắc, lộ ra nụ cười hiền dịu để nói với Shinobu.

“Bây giờ ạ?”

“Không lẽ em muốn ngày mai?”

“Ah, không nhất thiết phải ngày mai đâu ạ. Hiện tại đi liền cũng được…”

Shinobu nhanh chóng phản ứng, cô lập tức chạy vào phòng để thay một bộ yukata mới trông gọn gàng hơn rồi đi ra.

Hiện tại Shinobu đã bước sang tuổi mười bốn, thế nhưng vóc dáng của cô vẫn chẳng thay đổi mấy so với một hai năm trước. Phải chăng rõ ràng nhất là ở nét đẹp hồn nhiên từ đôi mắt và nụ cười của cô.

“Trước tiên đi báo với Hinata một tiếng vậy. Em dám chắc chị ấy cũng rất bất ngờ cho mà xem!”

Shinobu hớn hở dắt tay Kanae đi đến trước căn phòng của Hinata.

Ngay tại thời điểm mà nhóm Điệp nữ chuẩn bị đi tìm Seigi mà hắn không hề hay biết.

Lúc này hắn đang rèn luyện ở tại con suối lớn nằm ngay dưới chân núi cách dinh thự Ubuyashiki hơn một dặm.

Chỉ thấy dưới dòng suối chảy siết, Seigi đang nhắm mắt ngồi thiền, thân thể rắn chắc bất động dưới dòng thủy đang lao xuống xối xả.

Dù nó có tàn bạo đến mấy cũng vô pháp lay động được cơ thể của người thanh niên.

“Phù…”

Seigi thở ra một hơi thật dài.

Dưới sức nặng hơn một tấn của dòng nước đánh xuống một cách dữ dội, hắn chậm rãi nhấc lên cánh tay phải.

“Răng rắc…”

Bắp tay Seigi bỗng phát ra tiếng vài tiếng kêu giòn giã khi vào thế tụ lực. Hắn bất chợt hướng lên phía trên mà đấm ra một quyền.

Âm thanh trầm thấp vang lên, mang theo một đạo quyền khí màu trắng đục bắn ra từ nắm đấm.

Không sai!

Đó chính là quyền khí.

Nó mạnh mẽ lao ngược từ dòng nước lên và tạo nên hàng tá bọt nước trắng xóa bị đánh văng ra khắp mọi nơi, xé rách một đường thẳng cho đến khi nhạt dần và biến mất.

Chưa dừng lại ở đó, Seigi lại tiếp tục tung ra một quyền thứ hai.

Ầm!

Đạo quyền khí lần này cũng giống như lần trước, nó xé rách một đường trên trên dòng thủy chảy siết rồi mới biến mất. Nhưng đạo quyền khí lần này khác biệt ở chỗ thời gian tồn tại lâu hơn nửa giây so với trước đó.

Rõ ràng hơn là nó đã lên cao từ đến hai đến ba phân trước khi biến mất.

Dựa vào thời gian dòng thủy chảy siết nối liền lại và xối vào người mình, hắn có thể nhận biết lực đấm của bản thân đã tiến bộ đến đâu.

Nói không ngoa, hiện tại nếu Seigi không cầm kiếm thì hắn có thể tự lực đấm ra một đạo quyền khí tồn tại trong một giây và bay xa với khoảng cách là một mét.

Và đạo quyền khí đó đủ để đánh trọng thương một con quỷ cấp trung nếu nó đứng đâu đó không quá một mét. Thậm chí còn có thể giết chết một hạ huyền nếu đòn này đánh thẳng vào đầu chúng.