Sau khi giết chết Quỷ Thủ, Seigi lạnh lùng nhìn bãi thịt nát bốc mùi tanh hôi đang bốc lên từng luồng khí thể màu đen.
Toàn bộ bọn chúng chính là tà tính của con quỷ này.
Mang màu đen của sự thù hận, tức giận và tàn ác. Đối với loài ác ôn như con quỷ này, Seigi không thể nào đồng cảm kể cả khi nó có từng là con người đi chăng nữa.
Vậy nên tại thời điểm xuống tay giết chết con quỷ này, hắn chỉ cảm thấy một sự hài lòng làm mát con tim mình.
Seigi không giống Kamado Tanjiro, một cậu bé được hắn xem như là một bậc thánh của sự nhân từ trong suốt cốt truyện.
Người luôn luôn thông cảm cho mọi thứ, kể cả khi đó là một con quỷ đã từng tàn sát hàng trăm sinh mạng vô tội và yếu ớt.
Hắn…
Không thể hiểu được cách làm ấy của cậu ta.
Không!
Đúng ra là hắn không muốn hiểu.
Bởi lập trường duy nhất của Seigi chỉ có một.
Tùy theo trường hợp khác nhau mà hắn sẽ xử trí. Kẻ nào hắn cho là đáng chết thì sẽ chết, còn kẻ nào đáng sống thì phải dựa vào những tội lỗi của chúng mà định đoạt.
Mỗi một hành động đều sẽ đem đến một hậu quả cho người làm ra nó. Chính người đó phải nhận lại cái giá của hậu quả mà nó mang tới.
Nói cách khác… đó cũng chính là công lý của riêng hắn.
Đám khí đen nhận ra Seigi đang đứng phía trước, chúng không chần chừ mà xộng thẳng vào người hắn rồi biến mất.
- Không ngờ tà tính của tên này lại nhiều hơn những con quỷ khác không ít. Xem như là thu được điểm kinh nghiệm lớn rồi.
Người ngoài có thể xem chúng là thứ ghê tởm và cần phải tránh xa, nhưng đối với Seigi mà nói thì chúng rất là hữu ích.
Lúc này, ánh bình minh đang dần len lói trên bầu trời u tối.
Seigi nhận thấy thời gian để ở lại đây không còn nhiều. Để tránh không cho tai mắt lũ quạ trong Sát Quỷ Đoàn bắt được, ngay khi hắn định rời đi thì một tiếng nói truyền đến từ phía sau.
“Anh là ai? Tại sao lại giúp chúng tôi và những người khác?”
Seigi từ từ ngoảnh lại, ánh mắt lãnh đạm theo dõi nhóm thiếu niên.
Mà người vừa hỏi không ai khác chính là Sabito.
“Giúp một ai đó cũng cần lý do sao?”
Seigi chỉ đáp lại một cách hờ hững, vì giọng nói của hắn đã thay đổi nên không sợ bị ba người họ nhận ra. Trước ánh mắt ngờ vực của Sabito, Giyuu và Makomo, hình bóng của hắn nhanh chóng hòa làm một với màn đêm hắc ám của khu rừng.
Chẳng mất bao lâu, hắn đã âm thầm trốn khỏi ngọn núi Fujikasane thành công.
Vừa đi xuống chân núi, Seigi đã nhìn thấy bốn con sói của mình nằm đợi ở đó.
Hắn đoán.
Chắc hẳn thầy Urokodaki đã bảo bọn chúng đến để đón bọn hắn, bởi chính thầy cũng biết Seigi sẽ nhúng tay vào vụ việc lần này.
Đám sói vừa hay nhìn thấy Seigi, chúng lập tức cong chân chạy đến và vồ vào người hắn để liếm láp.
Nhưng rất tiếc là cơ thể của hắn vững như cột đá, làm cách nào cũng không thể xô ngã ra mặt đất để cho chúng làm nũng được.
Lúc này bình minh đã lên, đây cũng là thời điểm kỳ tuyển chọn cuối cùng kết thúc. Các thí sinh hiện tại còn sống sót đang sắp xếp mọi thứ để nhận kết quả.
Trong thời gian đó, Seigi liền trốn vào một gốc cây lớn để thay bộ trang phục mà mình đang mặc.
Chỉ cần một cái khăn mà mọi vết tích chiến đấu để lại trên người hắn đã bị xóa đi hoàn toàn.
Mặc lại bộ quần áo màu đen viền đỏ đã in lên mùi hương quen thuộc của mình, hắn cùng với bốn con sói đứng chờ dưới chân núi.
Trong lúc chờ, hắn điểm lại chiến lợi phẩm mà mình đạt được trong lần hành động này.
Lượng tà lực trong cơ thể hắn đã gần tiếp cận đến mức cực hạn, đây là do lượng tà tính của Quỷ Thủ chiếm đa số.
Seigi không nghĩ tà tính của Quỷ Thủ nhiều đến vậy. Nhưng có một điều làm hắn cảm thấy kỳ lạ đó là thực lực của Sabito, Giyuu và Makomo trong hai năm qua đã tăng lên khá nhiều.
Đáng lẽ ra phải đủ sức hạ con quỷ này rồi chứ.
Nhưng không, trái lại Giyuu còn bị gãy mất thanh kiếm. Nếu không có hắn ra mặt lúc đó thì ba người họ hẳn đã chết.
Điều này nói rõ Quỷ Thủ đã mạnh hơn so với mạch truyện chính của Kimetsu No Yaiba trong dòng thời gian của Giyuu và Sabito.
Hắn đoán rất có thể trò chơi này đã tăng độ khó của mạch truyện lên để làm khác với nguyên tác.
Mà đã như vậy thì Chúa quỷ cũng xảy ra biến số nào đó mà hắn không biết.
- Hẳn là tên đó vẫn đang tìm hoa bỉ ngạn xanh đi. Nếu vậy thì mình phải gặp mặt Kamado Tanjiro càng sớm càng tốt.
Kamado Tanjiro, người vẫn còn giữ ký ức về Hơi Thở của Mặt Trời. Chỉ cần đến gặp cậu nhóc này thì vấn đề xóa sổ loài quỷ sẽ không còn khó với hắn nữa.
Seigi đưa mắt nhìn lên ngọn núi Fujikasane.
Nơi các thí sinh đang lựa chọn phần thưởng của họ khi thành công vượt qua khảo sát lần này. Mà phần thưởng đó chính là mỏ quặng để rèn đúc ra thanh Nhật Luân Kiếm của riêng mỗi người. Sau khi lựa chọn xong, mỏ quặng của mỗi người được đưa đến Làng Thợ Rèn để chế tạo vũ khí.
Ba ngày sau đấy, những thanh kiếm được rèn từ mỏ quặng đó chắc chắn sẽ được trả về cho mỗi người.
Khoảng một giờ sau, nhóm người Sabito mới rời khỏi đó và đi xuống chân núi - nơi Seigi đang đứng chờ.
“Kỳ thi thế nào rồi, có dễ như các cậu nghĩ không?” Seigi vờ hỏi.
Ánh mắt điềm đạm đảo qua sắc mặt của từng người, hắn đã nhận thấy họ gầy đi một chút. Có vẻ như lương thực chuẩn bị cho bảy ngày ở trong đó hết nhanh hơn dự đoán, nên họ mới phải nhịn đến tận bây giờ.
Giyuu là người đầu tiên lắc đầu với vẻ chán nản.
Còn Makomo thì chỉ biết im lặng.
Thấy vậy, Sabito mới thở dài và giải thích những chuyện đã xảy ra trong bảy ngày qua tại kỳ thi cho hắn nghe. Tất nhiên là ba người không hề biết kẻ lạ mặt đã giúp họ giết con quỷ khủng bố kia là Seigi.
“Vậy sao, ba người trở về lần này thì rèn luyện khắc khổ thêm nhé.” Seigi phất phất tay, từ chối cho ý kiến.
“...” Nghe vậy, Sabito và hai người còn lại cùng cạn lời.
Cả ba đều ngầm hiểu sau chuyến này, Seigi sẽ tăng cường độ luyện tập cho họ nhiều hơn nữa để có thể đối phó với những mối nguy hiểm giống như đêm hôm nay.
Lúc này Sabito mới đem vấn đề liên quan đến người đeo mặt nạ bí ẩn kia kể ra.
Y và hai người khác cũng mong là Seigi biết một chút gì đó về người này, bởi gã đã ra tay cứu họ vào lúc khó khăn cận kề nhất.
Nhưng đáp lại ba người chỉ là cái lắc đầu của Seigi.
"Tôi nghĩ người đó chắc là một thí sinh đặc biệt nào đó trong kỳ thi này đi. Nhưng các cậu an toàn là tôi không cần để tâm đến những vấn đề khác rồi."
"Chúng ta trở về để nghỉ ngơi thôi."
Seigi cùng với Cilent chậm rãi rời đi, bỏ lại vẻ mặt khó hiểu của ba người.
Bởi nếu kẻ bí ẩn đó là thí sinh như hắn nói thì họ đã phải chạm mặt với nhau trong buổi cuối của kỳ thi chứ. Ba người họ cũng ý thức được điều này và đã đi tìm gã ngay sau khi kết thúc kỳ thi.
Kỳ lạ là ngoài ba người còn sống sót trong kỳ thi ra thì còn thêm một hai người nữa nhưng lại không giống như kẻ bí ẩn mà họ đã từng gặp.
…
Trở về núi Sagiri, Seigi để ba người tự đi báo cáo lại kết quả ở kỳ tuyển chọn cho thầy Urokodaki biết. Còn hắn thì đi tắm rửa và thay một bộ y phục màu xám ghi mới, sau đó cùng với Cilent chạy xuống ngôi làng ở gần chân núi.
Hôm nay thế nhưng là một ngày vô cùng trọng đại đối với Iguri, thế nên hắn tự chau chuốt vẻ bề ngoài của mình khá nhiều.
Phong cách khác hoàn toàn với trước đó. Trang phục là dễ nhận thấy nhất, thay vì mặc đi mặc lại bộ yukata đen viền đỏ thì ngày hôm nay hắn đã mang trên mình một bộ kimono màu xám ghi, tăng thêm độ sáng sủa cho vẻ ngoài của hắn.
Còn về mái tóc trước đó để buông xõa che trán, nay đã vuốt ngược ra phía sau cùng với nhúm tóc đỏ thả rơi ở một bên để tạo nên vẻ phong trần cho hắn.
Vừa hay đến nhà Iguri, một cảnh tượng đã khiến hắn phải cau mày.
Chỉ thấy trên cánh cửa gỗ ra vào và bờ tường bị viết đầy những dòng chữ nguệch ngoạc.
"Đồ yêu quái! Hãy đi chết đi!"
"Thứ quái vật bịt miệng!"
"Sao trên đời này có loại người dị như ngươi chứ?! Quái vật!"
...
Trong một gian phòng nhỏ nằm ở cuối căn nhà.
Chỉ thấy mọi vật dụng đều bị vứt hết ra sàn, có đồ thậm chí bị vỡ tung toé nằm lăn lóc ở mỗi chỗ trông rất bừa bộn.
Ở trong góc tối, một thiếu nữ đang ngồi cuộn mình trong chiếc chăn mỏng. Đằng sau mái tóc dài xơ rối ấy là một gương mặt rất xinh đẹp, nhưng cho đến ngày hôm nay không hiểu vì lý do gì mà nó lại thiếu sức sống đến vậy.
Chỉ biết nàng đã ngồi đây suốt hai ngày trời mà không ăn uống gì. Hai gò má hồng hào và đầy đặn của nàng nay đã gầy đi trông thấy, đôi mắt đẫm lệ đã sưng đỏ vì phải trải qua nỗi đau trong thâm tâm dằn vặt.
Ba ngày trước, Iguri và Yure có ra ngoài đi mua đồ thì vô tình đụng phải một đám thiếu niên nghịch ngợm ở trong làng.
Rất may giữa hai bên không dẫn đến xây xát. Nhưng không may gương mặt của Iguri đã vô tình bị lộ ra trước mắt đám thiếu niên đó.
Cũng bắt đầu từ ngày ấy trở đi, từng tiếng lăng mạ và chửi rủa của đám thiếu niên ấy như một cơn ác mộng trong quá khứ ùa về ám ảnh nàng.
Nỗi đau đó rất khó để quên đi... nay còn phải nhận thêm sự tổn thương từ miệng đời. Từng lời lẽ xúc phạm đó tựa như những lưỡi dao cắt chém lên vết thương của nàng vậy...
Đã có lúc nàng muốn tự chấm dứt sinh mệnh của mình để được giải thoát. Nhưng đến khi lưỡi dao kề lên cổ hay sợi dây thừng vòng qua cằm thì hình ảnh của người thiếu niên đó lại hiện lên trong tâm trí Iguri, khiến nàng đánh mất đi dũng khí tự tử.
Nàng đã tự hỏi.
Như những lời lăng mạ kia cùng với vết sẹo trong quá khứ ấy, liệu sự quan tâm của hắn có xuất phát từ loại tình cảm nam nữ đó hay không?
Hay nói đúng hơn, nàng có đủ xứng đáng để được đón nhận nó?
Câu hỏi này luôn quanh quẩn trong tâm trí Iguri suốt ba ngày qua. Chính vì điều này đã khiến cho nàng dằn vặt đến ngày hôm nay.
Lúc này, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, sau cùng là giọng nói của Yure truyền vào.
"Tiểu thư, cậu Seigi đến rồi... hiện tại cậu ấy đang đợi cô ở bên ngoài..."
Iguri giật mình, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.
Tuy nó vẫn đang đóng, nhưng nàng vẫn có thể tưởng tượng đằng sau cánh cửa ấy đứng một chàng trai mà mình đang mong mỏi chờ đợi.
Dù vậy, nàng cũng không đủ tự tin để mở nó ra vào lúc này.
"Iguri, em ổn chứ?"
Một giọng nói trầm ấm truyền vào.
Nhận ra đây là giọng nói của ai, Iguri kìm lại nước mắt với vẻ nghẹn ngào.
"E-em... em ổn..."
Bên ngoài gian phòng, Seigi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Nếu vậy thì anh vào nhé."
Iguri im lặng một lát mới đáp.
"N-nếu... anh không cảm thấy ghê tởm đối với một người như em..."
"Cạch."
Chưa để nàng nói hết thì Seigi đã mở cánh cửa, nhanh chóng bước vào.
Iguri sửng sốt, giật mình nhấc lên tấm chăn để che đi gương mặt.
Thấy đôi bàn tay gầy yếu của Iguri đang run rẩy níu lấy mép chăn, trong lòng Seigi có một loại thương cảm chợt nhoi nhói.
- Chắc hẳn cô ấy đã phải chịu đựng không ít suốt ba ngày qua.
Chậm rãi đóng lại cánh cửa, hắn bước về phía Iguri và ngồi ở bên cạnh nàng, sau đó nhẹ nhàng hỏi.
"Sao em lại phải che gương mặt của mình?"
"Hãy nói thật cho em biết. Có phải từ trước đến giờ anh vẫn luôn cảm thấy ghê tởm em không?" Iguri run giọng hỏi.
Nghe vậy, Seigi mới hiểu tại sao nàng lại ra nông nỗi này, hắn cố tình hỏi lại.
"Vì sao anh phải thế?"
Trước mắt hắn, Iguri chậm rãi để lộ ra gương mặt của mình.
Tuy nàng từng sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vì vết sẹo ở hai bên má của nàng mà nó đã làm giảm đi sự xinh đẹp đó một cách trông thấy.
Cả hai chăm chú nhìn thẳng vào mắt nhau thật lâu. Sau đó Iguri cúi gằm xuống và trả lời.
“Em không xinh đẹp như anh nghĩ đâu. Và…”
“Em ngốc thật đấy Iguri.”
Chưa để cho nàng nói hết, Seigi nhẹ nhàng chặn ngang một câu.
Iguri khó hiểu ngẩng đầu, nhìn hắn với vẻ nghi hoặc.
“Biết tại sao em ngốc không?”
Seigi mỉm cười, bàn tay khẽ vuốt nhẹ bờ má của Iguri.
“Để anh nói cho em hiểu này. Nếu như anh dành tất cả sự quan tâm đó cho em chỉ vì vẻ bề ngoài thì em đã sai hoàn toàn rồi đấy. Cái anh cần chính là tài năng của em.”
Cô nàng không hề tránh né bàn tay của hắn, mặc cho đối phương sờ lên vị trí nhạy cảm của mình - nơi vết sẹo lộ rõ.
“Mà chưa nói đến cái đó. Vết sẹo thì sao chứ? Em có trăm vết sẹo trên người thì tình cảm của anh dành cho em vẫn không thay đổi thôi.”
“Mặc kệ mồm chó của những kẻ không có giá trị đi, bởi chúng không thấy được vẻ đẹp và tài năng thật sự của em ngoài anh. Vậy nên…”
Khi nói ra những câu từ hoa mỹ ấy, đôi mắt ẩn chứa cả đại dương bao la của hắn khiến cho Iguri không thể rời mắt. Cả hai tựa như hai cực nam châm bị hút vào nhau vậy.
“Hôm nay chúng ta đi chơi nhé? Anh sẽ đưa em đi khắp mọi nơi trên cái đất Nhật Bản này.”
“Nhưng… ưm…”
Iguri còn chưa kịp mở miệng thì đã bị bàn tay của Seigi đặt sau gáy nhẹ nhàng kéo lại. Hành động này của hắn khiến cho nàng cảm thấy vô cùng lúng túng và bất ngờ.
Đôi môi đỏ thắm, căng mọng của Iguri giờ đây đã bị môi hắn áp sát và giữ chặt. Điều này làm trái tim đang nhảy cẫng lên của thiếu nữ càng trở nên hồi hộp và lo lắng hơn.
“S-Seigi… đây không.”
Thoáng chốc, Seigi hôn Iguri rất mãnh liệt. Một bên e thẹn, ngại ngùng để mặc cho bên còn lại mạnh mẽ xâm lấn.
Nhận ra cơ thể của Iguri đã trở nên nóng ran, Seigi liền ôm chặt nàng vào lòng.
Cả hai dần dần trầm mê vào ham muốn nhất thời. Họ ăn ý ôm trầm lấy nhau. Cùng nhau tháo bỏ từng lớp trang phục.
- Biết thế ta đã không ăn diện làm gì cho tốn công.
Trong lòng cười khổ một tiếng, Seigi chịu không nổi ham muốn trỗi dậy ở dưới bụng mình, ngay lập tức bế Iguri đặt lên trên giường.
Seigi lộ ra vẻ nghiêm túc khi nhìn thẳng vào mắt của Iguri và nói.
“Anh yêu em, Iguri.”
“A-anh… điều anh nói là thật?"
Hắn nhẹ gật đầu.
"E-em c-cũng yêu anh.” Cô nàng liền cảm động khi nghe được điều này từ hắn.
Iguri không ngờ tình cảm của mình dành cho đối phương lại có ngày được đáp trả nhanh đến vậy. Trong lòng nàng lúc này đang cảm thấy hạnh phúc xen lẫn hồi hộp.
Chiều ngày hôm đó, cả hai đã giao tranh một trận quyết liệt cho đến tận trời tối mới phất cờ trắng để lui binh và thu thập tàn cuộc.
Do bên Iguri đã cạn kiệt nguồn "tài nguyên" nên Seigi mới thương tình mà bỏ qua, nếu không…
Hắn chiến đến tận sáng sớm hôm sau cũng không có vấn đề gì. Nên nhớ thể lực Tà Thần của hắn cho phép vượt quá giới hạn.
Có nghĩa là…
Hắn sẽ không bao giờ kiệt sức nếu như hắn không chết.