Ngay khi Giyuu, Sabito và Makomo vừa chạy đến sườn núi Fujikasane - nơi tất cả các thợ săn trẻ tuổi trên cả nước đang góp mặt để chuẩn bị vượt qua bài thử thách.
Số lượng các thiếu niên tham gia cuộc tuyển chọn lần này lên đến năm mươi ba người.
Lúc này mọi ánh mắt đều đang đổ dồn về phía trước.
Ba người cùng nhìn lại thì thấy cách đó không xa có hai cây cột rất lớn được dựng ở hai bên. Khoảng cách của hai cây cột đó là năm mét. Chắc hẳn nó được dùng làm điểm xuất phát cho cuộc tuyển chọn lần này.
Chỉ thấy có hai cô bé xinh như búp bê tầm độ tuổi tám, chín đang ung dung đứng tại đó. Mỗi người phân biệt mặc một bộ kimono trắng và đen, không biết có phải do sở thích hay không mà màu tóc và trang phục của hai nàng cùng tương ứng.
Cuối cùng thời điểm để bắt đầu cuộc tuyển chọn sinh tử đã đến.
“Xin chào tất cả mọi người.” Lúc này, hai cô bé cùng mở lời.
Sau đó lại tiếp tục nói như đã được lập trình sẵn vậy.
“Rất cảm ơn vì đã đến dự buổi tuyển chọn cuối cùng vào đêm nay. Sau đây chúng tôi sẽ nói vài điều mà mọi người cần biết.”
“Trên ngọn núi này có rất nhiều con quỷ bị thợ săn giam cầm, chúng cũng không thể rời khỏi đây, vì từ chân núi lên đến nửa sườn núi đều có hoa tử đằng nở rộ quanh năm đã làm thành một bức tường để nhốt lũ quỷ.”
“Tuy nhiên, từ sườn núi trở lên sẽ chỉ còn quỷ chứ không còn hoa nữa. Nếu có thể sống sót qua bảy ngày ở đây, thì các cô cậu đã vượt qua vòng tuyển chọn rồi đó.”
“Giờ thì vòng tuyển chọn cuối cùng bắt đầu được khai màn, mời mọi người xuất phát.”
Vừa dứt lời, hai cô bé đã ăn ý đứng tách nhau ra để mở một lối đi. Qua lối đi đó hoàn toàn không có một ánh đèn dầu được thắp sáng như ở đây. Điều này khiến cho chuyến đi của họ càng tô đậm thêm vẻ rất u ám, đáng sợ.
Tuy vậy cũng không làm giảm nhiệt huyết đang bùng cháy bên trong đám thợ săn trẻ tuổi đứng đây. Họ đều mang trong mình các loại tâm tình khác nhau vô tình lộ rõ ra ngoài mặt.
Đa số là lo âu, tiếp đến là sự tự tin và cuối cùng là vẻ kiêu ngạo nhỏ nhoi xuất hiện đâu đó ở một vài người.
Từng người vác theo thanh kiếm và bước qua cánh cổng trước mắt.
“Chúng ta cũng nên xuất phát thôi.” Sabito tự tin nói với hai đồng môn bên cạnh.
“Vâng, mong cuộc tuyển chọn trong đêm đầu tiên sẽ không quá khó đối với một cô bé như em.” Makomo mỉm cười đáp.
“Mong là anh cũng vậy.” Giyuu gật đầu.
Nói xong, ba người họ cùng nhau sóng bước đi qua cây cột để bước vào một tràng giết chóc thật sự sắp diễn ra.
“Cuối cùng cũng bắt đầu.”
Cách đó khá xa có một bóng đen mang mặt nạ răng quỷ. Hắn đã im lặng đứng đó quan sát được một lúc.
Thấy tất cả các thí sinh tham gia cuộc tuyển chọn lần này đã bước vào khu vực săn quỷ, bóng đen đó liền lao vào màn đêm âm u trong cánh rừng - nơi dẫn thẳng đến khu vực đi săn.
…
Trong đêm đầu tiên, kỳ tuyển chọn cuối cùng đã gây ra nỗi kinh hoàng cho các săn trẻ tuổi không ít.
Thậm chí có một vài người chủ quan bị giết một cách tàn nhẫn ngay khi mới bước chân vào khu vực đi săn.
Số lượng ban đầu là năm mươi ba người, nhưng khi sang ngày thứ hai đã giảm xuống còn ba mươi ba người. Chỉ trong một đêm đã có hai mươi người mất mạng dưới tay lũ quỷ. Từ đó có thể thấy thử thách này rất khắc nghiệt đối với những thợ săn mới học nghề.
Nhưng có một điều mà họ không biết.
Ngay tại đêm đầu tiên ấy, số lượng quỷ bị giam giữ trong khu vực đi săn đột nhiên giảm mạnh.
Có người bắt gặp một bóng đen thần bí thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm, những nơi nó xuất hiện đều để lại cái xác của những con quỷ đang dần hóa thành tro tàn.
Đến đêm thứ hai còn có một nhóm người được bóng đen thần bí cứu sống trong khi đang bị bao vây bởi đám quỷ hung tàn, man rợ. Trong nhóm người đó có một thiếu niên nhìn thấy diện mạo của bóng đen thần bí ấy.
Y chỉ nhớ thoáng qua kẻ đó mặc đồ đen, mang trên nửa gương mặt chiếc mặt nạ răng quỷ A-tu-la. Chỉ bằng đôi tay và đôi chân trần, hắn có thể dễ dàng đánh nát xác từng con quỷ.
Dù cho chúng có hung hãn đến mấy cũng không thể nào đả thương được kẻ ấy. Lúc đó họ chỉ dám ngã ngồi trên mặt đất và giương mắt ra nhìn hai bên chiến đến kịch liệt.
Không, đúng ra khi đấy họ chỉ cảm thấy thương hại cho lũ quỷ nhiều hơn. Bởi sức mạnh của hai bên quá đỗi cách biệt, điều mà lũ quỷ xấu số cũng không thể nào ngờ tới.
Chúng chỉ có thể tấn công kẻ đó trong sự phẫn nộ, vô vọng để rồi bị giết chết một cách tuyệt vọng.
Ngay tại thời điểm đấy, cuộc thảm sát cũng đến hồi kết thúc khi một con quỷ cuối cùng bị kẻ thần bí kia bóp nát đầu.
Tuy nhóm người đó được cứu sống khỏi lũ quỷ, thay vì biết ơn và cảm kích. Sự đáng sợ của kẻ đấy khi ấy đã khiến cho họ nổi lên cảm giác bàng hoàng, run sợ trong lo lắng. Muốn chạy cũng không cách nào nhấc nổi đôi chân đang run rẩy lên để chạy.
Vì trên đời này không một người phàm nào có thể tay không giết mười mấy con quỷ cả. Đổi lại là một con quỷ tàn bạo và mạnh hơn thì nghe cũng rất hợp lý…
Vào lúc đó chính nhóm người cũng hiểu ra điều đấy, thế nên mới khiến cho họ sợ như vậy.
Nhưng may mắn thay con quỷ mang mặt nạ đó dường như không để tâm đến họ. Khi vừa giết chết con quỷ cuối cùng, chỉ biết là nó đã rời đi ngay sau đó.
Lúc đó họ mới hoàn hồn lại, thở phào nhẹ nhõm và nghĩ rằng.
Chắc hẳn màn giết chóc vừa rồi không đủ để thỏa mãn con quỷ. Có vẻ như nó đang muốn đi săn thêm vài đám khác ở nơi nào đấy.
Ác mộng của lũ quỷ trên ngọn núi Fujikasane từ đây cũng đã bắt đầu!
…
Vào đêm thứ bảy, là ngày cuối cùng của cuộc tuyển chọn đầy chết chóc này.
“Thằng khốn! Tại sao ngươi lại nhắm vào bọn ta chứ?!!!”
Dưới gốc cây cổ thụ, một con quỷ lộ ra vẻ kinh hãi liên tục lui lại phía sau.
Trong ánh mắt run rẩy của nó lúc này đang phản chiếu một bóng đen bước đến.
Trái ngược với thái độ bàng hoàng của nó - một con quỷ có hình thù quái dị và dữ tợn, bóng đen ấy lại vẻ ung dung đến lạ thường.
Nhận ra đối phương đang ở khoảng cách khá xa, con quỷ liền âm thầm có ý định tẩu thoát.
Chỉ là…
Ngay khi nó vừa quay đầu lại để chuẩn bị bỏ chạy. Bóng đen ấy đã nhanh hơn một bước lao đến, bất ngờ xuất hiện phía sau nó.
- Không!!!
Thấy nắm đấm của kẻ thù trong tích tắc đã giáng xuống ở trước mắt, con quỷ chỉ còn biết gào thét ở trong lòng một cách đầy bất lực.
“Phốc.”
Dưới đầu quyền đó, chỉ thấy đầu của con quỷ lập tức bị vỡ ra tứ tung, máu tươi cùng với đám vụn của xương sọ đã bị lẫn lộn liền bắn ra khắp nơi.
Cỗ thi thể không đầu đi loạng choạng được một hai bước xong cũng ngã lăn ra bất động, dần hóa thành tro tàn hòa vào không khí.
Seigi tùy tiện vẩy đi đống máu còn bám trên mu bàn tay, sau đó chẳng thèm ngó đến cỗ thi thể đang nằm dưới đất liền chạy vọt về một hướng khác.
Sáu ngày qua, số lượng quỷ mà hắn giết tại đây đã lên đến năm mươi con. Tính thêm một con vừa rồi với ba con trước đó, tổng cộng đã là năm mươi tư.
Lúc đầu Seigi nghĩ rằng hấp thụ tà tính của từng ấy con quỷ đó đã đủ để hắn thăng lên cảnh giới Tầng hai sơ kỳ.
Nhưng đến tận đêm thứ sáu, hắn mới nhận ra là mình đã sai.
Cái thanh kinh nghiệm đại diện cho tỉ lệ cảnh giới của hắn dù có tăng lên nhưng lại không quá nhiều so với khi trước.
Chắc hẳn cảnh giới càng lên cao thì độ khó thăng cấp cũng tăng theo tương ứng cho cân bằng thì phải.
- Đây là…
Đột nhiên vào lúc này, Seigi đánh hơi được mùi tà tính khá rõ phát ra ở hướng phía bên trái.
Hắn tự mình suy đoán, liền biết mùi tà tính này là từ kẻ nào thoát ra.
Chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nhiều, Seigi lập tức chạy lần theo mùi tà tính đó.
Không bao lâu, hắn đã đến được nơi mà mình cần tìm.
“Mày đây rồi…”
Quan sát hoàn cảnh phía trước ở sau bụi cây lớn, Ánh mắt Seigi khẽ trở nên sắc bén, thậm chí còn có thể nhận thấy một tia sát ý đỏ lòm thoáng lóe qua trong đồng tử.
Trên bãi đất trống cách đó không xa khoảng hai mươi mét, có sự xuất hiện của một sinh vật sở hữu vẻ ngoài vô cùng dị hợm.
Đây là một con quỷ lớn gấp mười lần người trưởng thành cộng lại. Trên thân nó có hàng chục các bắp tay quấn quanh, mỗi cái đều có kích thước to bằng một con người. Ở giữa những bắp tay ấy đang bao bọc chính cái đầu của con quỷ đó.
Lúc này, tiếng cười điên dại của nó truyền đến.
“Ha ha ha!!! Không ngờ thằng khốn Urokodaki ấy lại dâng thêm món tráng miệng đến cho ta! Liệu ta phải cảm ơn hắn không biết bao nhiêu lần cho đủ đây.”
Đối mặt với con quỷ đang cười một cách ghê rợn đó là ba thiếu niên nam nữ, mỗi người đều có một chiếc mặt nạ hình cáo gắn ở một bên đầu.
Nguy hiểm hơn khi một trong ba thanh kiếm của họ đã hoàn toàn bị đứt lìa và nằm trên mặt đất.
“Ng-ngươi nói như vậy là sao?” Sabito lộ ra vẻ sững sờ đối với lời mỉa mai vừa rồi của con quỷ.
Không chỉ mình y mà cả Giyuu và Makomo cũng vậy.
“Để xem nào. Mười… mười một và cộng thêm cả ba con cáo nhỏ các ngươi nữa là mười bốn…”
“Ngươi đang đếm cái gì vậy chứ?…”
Trước ánh mắt ác ôn và trêu cợt của con quỷ. Makomo nhíu mày, lộ ra vẻ khó chịu.
“À… ta đang đếm số đồ đệ của tên Urokodaki đã bị ta làm thịt ấy mà. Vì ta đã thề là sẽ giết sạch tất cả những đồ đệ của hắn khi đến đây, vậy nên…”
Nghe được lời này của nó, cả ba người đều biến sắc.
“Các ngươi chính là vật hi sinh tiếp theo của hắn dành cho ta đấy, ha ha ha…”
Nhận thấy sắc mặt của họ thay đổi, con quỷ liền âm thầm đắc ý một phen.
Nó tính khiến cho hai con mồi vẫn giữ thanh kiếm nguyên vẹn còn lại mất bình tĩnh, để dễ dàng hạ sát một cách nhanh gọn lẹ hơn.
Trên hết, con mồi mà nó cần lưu ý chính là thằng nhóc tóc cam và con bé nhỏ nhắn kia.
Về con bé đó, tuy lực tấn công không mạnh mẽ lắm, nhưng di chuyển thì lại rất linh hoạt và nhẹ nhàng.
Thứ hai là thằng nhóc tóc cam ấy thì lại có kỹ thuật và phản xạ rất nhạy bén.
Đứa còn lại…
Có vẻ như nó không cần để tâm đến cũng chả sao, bởi năng lực của thằng nhóc tóc đen này là yếu nhất trong cả bọn. Đến cả thanh kiếm cũng không bảo vệ được thì nói gì tới cái mạng nhỏ của bản thân cơ chứ.
Thế nên nó chỉ cần khiến cho hai đứa kia mất kiểm soát…
“Rầm!”
Một âm thanh đổ nát truyền đến từ phía sau, đánh tan đi sự đắc ý trong lòng của Quỷ Thủ.
- Hả?!
Cảm nhận được một áp lực vô hình đè nặng lên toàn bộ cơ thể, nó mới chầm chậm quay lại để nhìn.
Trước mắt nó lúc này là một kẻ mặc đồ đen đang chậm rãi đi đến. Đằng sau hắn là một gốc cây cổ thụ trông khá lớn đã bị đốn bật cả gốc, nằm bất động trên mặt đất. Nếu nhìn kỹ trên thân cây thì có thể thấy rõ một bàn tay được hằn cực sâu.
Điều này nói rõ, kẻ đốn ngã gốc cây ấy không ai khác chính là Seigi!
Hắn…
Đã triệt để phẫn nộ.
Điều này cũng không đáng ngạc nhiên đối với một kẻ sở hữu dòng máu Tà Thần nhưng lại mang hình hài của một con người như hắn. Dù cho cơ thể đã bị biến đổi, nhưng ẩn sâu trong trái tim hắn đâu đó vẫn còn tồn tại cái gọi là nhân tình.
Có nhân tình thì mới sinh ra những loại cảm xúc phức tạp khác. Điển hình như sự tức giận của hắn ngay lúc này.
Vậy điều gì đã khiến hắn tức giận?
Chẳng phải là do những lời lẽ lăng mạ của con quỷ này hồi nãy sao?
Đúng vậy, chính nó đã vô tình chọc giận Seigi ngay lúc hắn đang muốn đi tìm nó để làm thịt.
“Ng-ngươi… ngươi là kẻ nào? T-tại sao lại khiến cho ta bất an đến thế…” Quỷ Thủ run rẩy, nghi ngờ hỏi.
Nhưng đáp lại nó vẫn chỉ là cái áp lực nặng nề đang đè lên cơ thể kia, cùng với ánh mắt chất chứa hàn ý của kẻ lạ mặt này.
- Người này là…
Giyuu, Sabito và Makomo đều ngạc nhiên nhìn lại kẻ mặc đồ đen đang dần thu hẹp khoảng cách với Quỷ Thủ.
Lúc này họ mới nhớ đến một câu chuyện mà vài ngày trước được nghe kể lại từ một vài thợ săn khác đi ngang qua.
Trong kỳ tuyển chọn lần này đột nhiên xuất hiện một kẻ bị nghi ngờ là quỷ, hắn chuyên đi tàn sát những con quỷ mà mình gặp được trên đường.
Mà kẻ đó không ai khác, lại bất ngờ xuất hiện vào lúc này chính là người đeo mặt nạ răng quỷ kia.
“Ta hỏi ngươi là kẻ nào!!!” Quỷ Thủ đã mất đi kiên nhẫn, lập tức động thủ.
Trên thân nó đột ngột chui ra bốn bắp tay to lớn và rắn chắc, hướng thẳng về phía kẻ lạ mặt kia mà tức tốc lao đến.
Ngay khi cơ thể hắn còn cách nửa mét là nằm gọn trong bốn cái lòng bàn tay to lớn đó, thời gian dường như ngưng đọng lại chỉ trong một tích tắc.
Khoảng thời gian nhỏ nhoi đó chỉ vừa mới kết thúc thì hắn đã biến mất, không ngờ lại khiến cho bốn bàn tay của Quỷ Thủ chộp vào một vị trí trống không.
“Không thể nào!” Thấy mục tiêu đã đột ngột biến mất, Quỷ Thủ liền lộ ra vẻ chấn kinh.
Cảm nhận được trên một bàn tay xoa nhẹ lên trên đầu của mình, ánh mắt nó chợt co rụt lại.
“Rất tiếc, một thứ rác rưởi như mày không xứng đáng được biết tên tao trước khi chết đâu.”
Một giọng nói ồm ồm như ma âm truyền đến từ phía trên, cũng là lúc nó nhận ra một cơn đau như búa bổ dao ghim nhắm thẳng vào đại não của mình.
Nhận ra đối phương đã xuất hiện ngay bên cạnh mình, con quỷ hoảng sợ thét lên.
“Không! Dừng tay!!! Ta không muốn…”
Bỏ ngoài tai lời kêu gào của nó, Seigi hơi dùng sức từ lòng bàn tay để siết chặt cái đầu con quỷ.
Từng cánh tay to lớn chui ra từ thân thể nó, lập tức nhắm thẳng về phía hắn mà đánh tới.
Trước mọi phản ứng kịch liệt, đáp trả vô ích của Quỷ Thủ. Ánh mắt Seigi lộ ra vẻ lạnh lùng, hắn từ từ nhấn mạnh cái đầu của nó xuống.
Cơ thể của con quỷ dần dần cũng phình to theo lực nhấn của hắn đè xuống. Thoáng chốc cả người nó đã nổ thành một đống thịt nát và bắn ra khắp mọi nơi.
Giyuu, Sabito và Makomo thấy vậy liền chỉ biết há hốc mồm cùng với vẻ sững sờ.
Bọn họ đến chết cũng không thể nào tin, một con quỷ lợi hại như thế lại bị giết chết dễ dàng chỉ bằng một đòn của kẻ lạ mặt này.
Một cái chết không thể nào thảm hơn...