Chương 47: Kỳ tuyển chọn cuối cùng (Mở)

Kỳ tuyển chọn cuối cùng được tổ chức tại núi Fujikasane, vì quãng đường từ núi Sagiri đến đó rất xa. Vậy nên Seigi mới lấy đám sói làm phương tiện di chuyển cho cả bọn.

Thứ nhất là tiết kiệm thời gian, thứ hai là đỡ tốn thể lực của ba người kia. Về phần hắn thì thể lực chẳng phải là vấn đề gì đáng để nhắc đến.

“Delta, tao có gọi mày à…” Seigi lườm một con sói đứng thứ năm trong hàng.

“Trở về trông nhà đi.”

Nghe hắn nói vậy, con sói ấy liền lộ ra vẻ ủy khuất, lủi thủi quay về.

Nó còn tưởng mình sắp được đi lang thang ở bên ngoài đâu, nhưng cuối cùng lại phải đảm đương việc của một con chó vô hại.

Thấy nó buồn bã rời đi, bốn con còn lại chẳng những mặc kệ, thậm chí còn thầm cười trên nỗi đau khổ của nó.

Ai bảo nó là con háu ăn nhất đám.

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Dứt lời, Seigi liền nhảy lên lưng của Cilent. Ba người kia thấy vậy cũng lựa một con để cưỡi lên.

“Húúúú…”

Sau khi Cilent tru lên một tiếng thật dài, cả nhóm liền xuất phát lên đường.

Tại sườn núi Sagiri, Urokodaki Sakonji đang yên lặng đứng đó và theo dõi nhóm Seigi sau khi họ đã rời đi.

Lúc này ông không đeo mặt nạ tengu đỏ. Bộ trang phục vẫn như thường lệ, đó là bộ kimono jinbei có hoa văn đám mây và quần xanh dương.

Chợt nhận ra Delta đang ủ rũ tiến về phía mình, ông mới mỉm cười, nhẹ nhàng sờ lên đầu nó.

“Thằng bé không cho ngươi đi, có đúng không?”

Như nghe hiểu được lời nói của ông, con sói đáp lại vài tiếng ư ử.

“Phải rồi, chắc hẳn nó sợ ông già như ta ở nhà một mình đây mà. Ha ha, Delta này. Có ngươi bầu bạn làm ta cũng đỡ cô đơn hẳn đấy, không phải sao?”

Sakonji vui vẻ nói, bàn tay ấm áp khẽ xoa đầu của Delta.

Con sói nghe hiểu, liền vẫy đuôi mừng rỡ. Sau Seigi, đây mới là người đàn ông mà nó tôn trọng thứ hai trong gia đình mới này.

Bởi trong mắt anh em nó, ông giống như người cha thứ hai của chúng vậy. Một người hiền từ và nhân hậu ở một góc độ nào đó trong cách nhìn của chúng…

- Mong sao ba đứa bé ấy có thể vượt qua kỳ thi khắc nghiệt lần này… tất cả đành nhờ vào con đó, Seigi…

Ánh mắt sâu xa nhìn lên bầu trời, Sakonji chậm rãi quay lưng và rảo bước rời đi.

Delta thấy vậy, cũng liền đi phía sau.

Tại nơi ở của Obanai Iguri.

Bên ngoài sân lúc này, chỉ thấy bóng hình của một thiếu nữ đang thực hiện từng động tác múa trông vô cùng đẹp mắt.

Không.

Đúng hơn là nàng ta vung ra những đường kiếm uyển chuyển tựa như một con rắn trườn trên cành liễu.

Con ngươi Iguri chợt co lại, nàng xoay người khiến cho tà áo dài cũng theo đó mà bay bổng phấp phới. Bằng một cách nào đó, nàng tung ra một nhát chém với quỹ đạo mềm mại và biến ảo khó lường.

- Hơi Thở của Mãng Xà: Ủy Xà Trảm!

“Tuyệt quá tiểu thư, không ngờ cô đã sử dụng được hơi thở của riêng mình rồi.”

Đứng bên ngoài quan sát là một thiếu nữ trẻ tuổi mặc bộ yukata xanh nhạt, chỉ thấy cô nàng hớn hở cầm lấy chiếc khăn chạy về phía Iguri.

Thở ra một hơi, Iguri thu lại thanh katana trên tay rồi tra vào vỏ.

“Cảm ơn cô, Yure.” Iguri nhận lấy chiếc khăn trên tay Yure, sau đó lau đi mồ hôi trên gương mặt mình.

Thân hình của nàng giờ đây đã trưởng thành lên một tầm cao mới.

Vẫn là bộ tóc dài có mái bằng đằng trước đó, nhưng lọn tóc một bên của Iguri thay vì để như cũ, nay đã được vén gọn sau mang tai.

Sự thay đổi nhỏ này cũng khiến vẻ ngây thở của nàng chuyển sang vẻ thành thục, quyến rũ hơn khá nhiều.

Chẳng những thế.

Tuy Iguri vóc dáng nhỏ bé nhưng lại sở hữu bộ ngực và cặp mông khá lớn, đặc biệt là khí chất thần bí toát lên sự u mê đến từ nửa gương mặt của nàng bị giấu đi sau lớp băng khi để lộ ra chiếc mũi cao thẳng và cặp mắt hai màu to tròn, trông vô cùng cuốn hút.

Mồ hôi thấm ướt cả bộ trang phục của Iguri khiến cho mảnh vải dính sát vào cơ thể nàng, vô tình để lộ ra từng đường nét mềm mại đầy gợi cảm như một mỹ nhân xà.

Đến Yure cũng rất khó rời đi ánh mắt ngay lúc này.

- Quả là yêu tinh… nếu tiểu thư không có vết thương ở trên mặt, chỉ sợ mọi nam nhân cũng khó kiềm nén được dục vọng muốn bắt về lấy làm vợ mất.

“Đây vẫn chưa phải là thành tựu gì lớn lắm, dù sao nó mới chỉ là thức đầu tiên trong hơi thở mà tôi sáng tạo ra thôi.”

“Nó phải thật có ích khi có thể giúp tôi chiến đấu ở bên cạnh anh ấy, đó mới là điều mà tôi quan tâm.”

Iguri nhàn nhạt trả lời, sau đó đặt nhẹ chiếc khăn lên tay Yure. Một lần nữa rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, nàng lại tiếp tục làm quen hơi thở mới mà mình đã sáng tạo ra bằng những đường kiếm uyển chuyển như mãng xà.

Sau khi Iguri trải qua một năm luyện kiếm cùng với sự dẫn dắt của Seigi trong khoảng thời gian đó. không chỉ trưởng thành về mặt thể xác mà cả tâm lý, suy nghĩ của nàng cũng đã rũ bỏ được cái quá khứ đen tối kia.

Hiện tại và trong tương lai, mục đích sống duy nhất của nàng chỉ có một!

Đó là được ở bên Seigi cho đến cuối đời…

Do đã trải qua nhiều đợt huấn luyện hà khắc nên tốc độ và sức mạnh của đám sói rất tốt, gần như là sánh ngang với tốc độ của một con báo Cheetah.

Tính cả thời gian nghỉ ngơi và ăn uống của bốn người, hơn nửa ngày, cuối cùng thì họ cũng đã có mặt ngay dưới chân núi Fujikasane.

Thời gian lúc này đã chập tối.

Nơi đây mọc đầy rẫy những gốc cây tử đằng được giăng kín từ chân núi cho đến sườn núi. Chính vì thế mà những con quỷ khi bị bắt sống về đây không thể nào trốn ra được.

Mà Kỳ tuyển chọn cuối cùng là nơi đặt ra thử thách cho mỗi thợ săn trẻ tuổi khi kết thúc một hoặc vài năm tập huấn để bước vào con đường diệt quỷ, xem họ có tư cách được lựa chọn vào hàng ngũ của Sát Quỷ Đoàn hay không.

Ở nơi này, lũ quỷ chỉ có thể giết và ăn thịt các thí sinh tham gia thử thách để được sống tiếp hoặc bị giết và hóa thành tro tàn.

Vì thế, có thể nói đây là nơi các kiếm sĩ trẻ tuổi tốt nghiệp để bước lên con đường diệt quỷ. Cũng là nơi táng thân của những kẻ xấu số bị vận may vứt bỏ…

“Đây, trước khi bắt đầu thử thách thì mỗi người mang theo cái này đi.” Seigi lấy ra ba chiếc mặt nạ cáo đưa cho ba người.

Chúng là mặt nạ cáo dùng để xua đuổi vận rủi do chính Urokodaki tự tay khắc cho đám học trò.

Dù biết tác dụng của nó không thực tế đem lại như lời đồn, nhưng món quà này cũng mang đến một phần nào đó ấm áp cho họ.

“Quả thật… thầy giống như người cha thứ hai của tôi vậy…” Giyuu khó có lúc mở lời, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự nghẹn ngào và cảm động đến khó tả.

Sabito và Makomo thấy vẻ xúc động của y, cũng đồng tình mà gật đầu nhè nhẹ.

“Không, thầy Urokodaki chính là người cha tốt của tất cả chúng ta.” Seigi mỉm cười, ôn hòa đáp.

“Đến lúc các cậu phải đi lên trên núi rồi, xung quanh khá vắng đấy… cỏ vẻ như chúng ta là người cuối cùng đến khá muộn.”

Nhìn xung quanh không có một bóng người, cùng với vài thân hình nhỏ mà Seigi đã quan sát được từ sườn núi, hắn liền đoán ra được lý do.

“Có vẻ là vậy, nếu không còn việc gì để nói thì chúng tớ đi đây. Tạm biệt cậu, đi về nhớ cẩn thận đấy.”

Thời gian khảo sát của Kỳ tuyển chọn cuối cùng diễn ra trong bảy ngày, vậy nên họ đã thống nhất là bảy ngày sau sẽ có mặt ở đây để cùng nhau trở về.

“Ba người cũng vậy, đừng quên những lời tôi dặn trước đó đấy.”

Sau khi chia tay đồng bạn và nhìn họ vội vàng bước lên ngọn núi được bao quanh bởi hoa tử đằng, Seigi liền quan sát xung quanh xem có tai mắt của Sát Quỷ Đoàn tại nơi này không.

Mục đích của hắn khi đến đây chỉ có hai. Thứ nhất là bảo hộ nhóm Sabito được an toàn, thứ hai…

Hiển nhiên là đi thu thập kinh nghiệm để tăng cấp rồi.

Quan sát được một lát, kết quả là hắn phát hiện có hơn chục con quạ báo tin núp sau các tán cây lớn gần đó.

Cũng dễ hiểu khi gặp chúng ở một nơi thế này.

Phòng trường hợp nơi này xảy ra vấn đề gì bất trắc khiến cho lũ quỷ đào thoát ra bên ngoài, khi đó những con quạ này sẽ báo hiệu cho các thợ săn quỷ ở vùng lân cận để kịp thời xử lý chúng và ngăn mọi cái chết thương tâm có thể xảy đến với người vô tội.

Suy nghĩ một lúc, Seigi mới cùng với đám sói đi ra một gốc cây lớn khuất tầm mắt của lũ quạ ở gần đó.

“Cilent, Gamma, Beta, Alpha. Thấy mấy con quạ đang nấp ở vài chỗ gần đó chứ?”

Nghe vậy, bốn con sói theo cái chỉ tay của Seigi nhìn lại thì thấy vài bóng đen phân biệt đang nấp trên những cánh cây nhỏ phía xa.

“Giờ thì đi phân tán sự chú ý của bọn chúng giúp tao, hiểu chứ? Sau khi tao vào được nơi đó thì chúng mày phải đợi ở đây đến khi trời sáng thì mới được trở về nhà. Nhớ không được chạy lung tung đi đâu đấy.” Seigi xoa đầu từng con một và nói.

Tuy chúng không thể nói chuyện nhưng vẫn ngầm hiểu ý định của Seigi, cả bốn con đều đáp lại bằng vài cái liếm yêu thương trên tay hắn.

Xong xuôi, Cilent chạy vọt ra đầu tiên và tru lên một tiếng hú thật lớn, ba con còn lại cũng chạy theo phía sau và làm y như vậy.

Sau đó chúng phân biệt chạy ở bốn hướng khác nhau, thu hút ánh mắt của những con quạ ở gần đấy.

Thấy vậy, Seigi liền tranh thủ thay bộ quần áo khác ngay lúc này.

Cất đi bộ yukata đen viền đỏ, trên thân hắn giờ đây đang mặc một bộ kimono đen tuyền. Mái tóc đen được vén gọn và buộc thành đuôi ngựa nhỏ thả ra đằng sau.

Đặc biệt là nhúm tóc đỏ cột ở một bên mai của hắn đã được giấu sau lớp tóc dày màu đen nên không sợ bị nhận dạng.

Seigi lấy ra chiếc mặt nạ răng quỷ rồi đeo lên mặt.

Nó chính là Quỷ Nha Asura.

Chỉ thấy gương mặt hắn lúc này để lộ ra một nửa phía trên, cặp mắt xanh lam như ẩn chứa cả một đại dương bao la.

Ngoài cái đó ra thì những đặc điểm còn lại rất khó để người khác nhận diện hắn là người nào.

“Có kẻ lạ… là sói? Chỉ là sói thôi… không có gì nguy hiểm.” Trên bầu trời, một con quạ phát ra tiếng người khi nhận thấy bốn cái bóng nhỏ đang di chuyển trên mặt đất.

Hiển nhiên đám sói kia không phải là mối đe dọa đối với trách nhiệm của những con quạ này thế nên chúng chẳng việc gì phải bận tâm.

Nhưng vào lúc này, chúng lại không nhận ra một bóng đen đã nhanh như cắt lao vọt lên núi Fujikasane.

Bóng đen đó thoắt ẩn thoắt hiện qua từng gốc cây, chẳng mấy chốc đã đột nhập vào “cái lồng giam giữ” lũ quỷ.