Chương 46: Kết thúc khóa huấn luyện thực tập, chuẩn bị bước sang Kỳ tuyển chọn cuối cùng

Trưa hôm đó, họ cùng nhau ăn hết nửa con lợn rừng mà Seigi đã nướng.

Nửa còn lại thì hắn ném cho đám sói con tự làm tự ăn.

Chúng ăn ngon lành như chưa bao giờ được thưởng thức món mỹ vị dành cho con người vậy. Ban đầu, con nào con nấy cũng rất rụt rè khi nằm trên tay của Kanae và Hinata.

Chỉ khi Seigi vừa kiếm củi về thì một con sói nhỏ có vân trắng cuối đuôi bập bẹ chạy tới và quấn quít lấy hắn. Bốn con sói còn lại thấy vậy cũng liền rón rén bước theo phía sau.

Vì mới được hạ sinh chưa được bao lâu nên dáng vẻ của chúng chỉ to bằng bàn tay của người trưởng thành, cái đầu nhỏ nhỏ xinh xinh với bốn cái chân mập mạp trông khá đáng yêu.

Trước vẻ nhỏ yếu và dễ thương của chúng, Seigi chẳng còn cách nào nên đành bồng tất cả trên tay, đã thế còn phải đi nướng thịt...

Hai cô nàng kia thấy đám sói con thân thiết với Seigi mà chỉ biết đứng bên ngoài nhìn trong sự ngưỡng mộ.

Sau khi ăn trưa xong, họ tiếp tục lên đường.

Vì là nơi đầu não quan trọng của Sát Quỷ Đoàn thế nên vị trí của nó khá phức tạp. Chưa kể còn có rất nhiều cách để đánh lạc hướng tai mắt của Muzan muốn nhắm tới nơi này.

Phải mất đến nửa ngày họ mới về đến Tổng bộ Sát Quỷ Đoàn, thời gian khi đó là lúc mặt trời đã lặn mất một nửa sau những bức tường khổng lồ trập trùng.

Sau khi về đến tổng bộ, ba người cùng nhau gặp mặt Kagaya để thông báo kết quả của nhiệm vụ lần này.

Không biết con quạ có mặt khi đó đã báo cáo lại với y những gì mà bọn hắn làm, nhưng để chắc chắn không có sai sót gì thì họ muốn tự mình đi kể lại toàn bộ sẽ tốt hơn.

“Tốt… không, thật sự phải nói là quá tốt! Ba người đã vất vả rồi, ta chân thành thay mặt Sát Quỷ Đoàn cảm ơn ba người.” Kagaya không giấu được nụ cười sáng lạn, y cúi thấp đầu rồi ôn tồn nói.

Chưa bao giờ y cảm thấy vui vẻ như hiện tại…

Đã từ rất lâu, các kiếm sĩ đồn nhau rằng mười hai con quỷ mạnh mẽ nhất dưới trướng của Chúa quỷ Muzan không thể bị giết chết trong suốt thập kỷ.

Bởi chúng mạnh mẽ một cách hết sức tưởng tượng đối với họ.

Nhưng giờ đây, hai trong số mười hai con quỷ bất bại đó đã bị một thiên tài trẻ tuổi kết liễu…

Một kết quả như vậy làm sao không khiến cho tâm trạng của Kagaya tốt lên đâu?

Thấy sự nhu hòa dưới một nửa gương mặt bị bỏng của y, Kanae và Hinata cũng cảm nhận được một loại ấm áp nào đấy khó tả khi nghe thấy thanh âm nhè nhẹ từ người thủ lĩnh này.

“Chúng tôi chỉ hoàn thành trách nhiệm của một thợ săn thôi, thưa ngài Oyakata.” Seigi khiêm tốn trả lời, trong ánh mắt không một chút rung động nào gợi lên.

Cặp mắt ấy… nó không thể hiện sự lãnh đạm hay đang cố tỏ ra lạnh lùng.

Đơn giản là nó bình tĩnh như một mặt nước trong veo phản chiếu hình ảnh của người thanh niên tàn tật, sâu trong đó có thể thấy một tia thương cảm khó nói lên thành lời.

Hắn biết Kagaya sẽ không còn sống được bao lâu nữa vì căn bệnh vô phương cứu chữa từ gia tộc của y.

Việc cứu sống y có tỉ lệ rất thấp, có thể xem gần như là bằng không.

Vậy nên để giảm sự đau thương khi phải chứng kiến người thân cận nhất bên mình mất đi, Seigi đã quyết định sẽ không quá thân với Kagaya trong thời gian sắp tới.

Hắn cũng chẳng có trách nhiệm đi tìm cách bảo vệ y, thế nên cứ mặc cho việc gì đến rồi sẽ đến. Đúng ra, người mà hắn cần bảo vệ còn có hậu cung của mình và những người thân bên cạnh chứ không phải ai khác.

Trong tương lâi nếu có thể giúp Kagaya một phần nào đấy thì hắn vẫn sẽ giúp.

Hậu cung của hắn chết thì mọi thứ sẽ hết, nhưng khi người thân mất… thứ bị đánh đổi sẽ chỉ là những giọt nước mắt cùng với sự hối hận hằn sâu trong tâm trí của hắn mà thôi.

“Thời gian sắp tới có lẽ sẽ không có việc gì quá biến động. Hoa Trụ Kanae và Vô Trụ Seigi, ngoài các Trụ Cột khác đi làm nhiệm vụ trong một tháng nữa thì hai người cũng nên nghỉ ngơi được rồi.”

“Trong thời gian đó, hai người có thể tùy ý làm việc gì mà mình thích mà không phải chịu sự bó buộc của Sát Quỷ Đoàn.”

Kagaya mỉm cười, đôi mắt dù không còn nhìn được nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác phấn chấn tinh thần.

“Hinata, cô thật khiến cho ta bất ngờ về năng lực của bản thân cô đấy. Tuy chỉ nghe Vô Trụ kể qua lời nói trước đó, nhưng ta cũng đã rất lo lắng khi cậu ấy đưa cô đi cùng trong nhiệm vụ lần này. May mắn thay cô không xảy ra việc gì, chẳng những vậy còn lập công lớn.”

“Không biết cô có muốn trở thành một Trụ Cột dưới trướng của ta hay không?”

“Chuyện này…”

Nghe vậy, Hinata rơi vào thế khó xử.

Quả thực nàng vẫn chưa quen nơi lạ lẫm này, dù sao bản thân đã gắn bó với Làng Lá mười sáu năm đó cũng không phải chuyện nói quên là có thể quên.

Nói thế nào cũng khó có thể tiếp nhận được, nhưng… hoàn cảnh ép buộc nàng phải chấp nhận điều đó.

Hinata đưa cặp mắt to tròn về phía Seigi như muốn hỏi điều gì.

Thấy vậy, Seigi biết là nàng không muốn trở thành Trụ Cột hay nói thẳng ra là từ chối lời mời của Kagaya. Hắn liền giải vây cho nàng bằng một cách khác.

Thay vì đưa Hinata vào hàng ngũ Trụ Cột, hắn liền đề nghị Kagaya cho nàng theo Kanae và Shinobu để hỗ trợ về mảng chữa trị và cứu thương.

Đối với ý kiến của Seigi cùng với những thành tích mà hắn đã thể hiện ra trong thời gian vừa qua, Kagaya lập tức vui vẻ đồng ý cho Hinata đi đến Điệp Phủ.

Cuối cùng là phần thưởng của nhiệm vụ lần này dành cho nhóm người Seigi. Vì người chủ chốt tiêu diệt hai kẻ địch là Seigi thế nên hắn được nhận số tiền nhiều hơn hai người còn lại.

Kết thúc buổi gặp mặt Thủ lĩnh Sát Quỷ Đoàn của buổi chiều hôm đó.

Seigi liền tự mình đưa Kanae và Hinata ra cổng chính, trên tay hắn còn không quên bế theo đám sói con. Chỉ thấy cái miệng nhỏ bé xinh xắn của chúng cứ liên tục mút chùn chụt phần rìa áo của Seigi.

Có vẻ chúng đang nhớ về người mẹ đã khuất của mình, việc xem một người từng cứu mạng chúng là mẹ… âu cũng là điều hiển nhiên.

Trước khi nói lời tạm biệt hai thiếu nữ để cùng với những người khác trở về núi Sagiri. Hắn đưa thêm cho các nàng một phần ba số tiền mình nhận được của nhiệm vụ lần này, xem như ba người chia đều nhau khoản tiền đó.

“Không được, công sức của cậu bỏ ra là quá nhiều nên chúng tôi không thể nhận nó.” Kanae cực lực phản đối, nhét lại nửa bao tiền vào tay hắn.

Hinata gật đầu đồng ý với ý kiến của nàng.

“Gì mà công sức của tôi bỏ ra quá nhiều chứ. Việc chém đầu hai con quỷ đó cũng chẳng phải là chuyện gì khó khăn đối với tôi. Vả lại nếu không có hai người… chẳng phải chuyến đi lần này sẽ không còn ý nghĩa nữa sao?”

Seigi thở dài. Trước vẻ mặt khó hiểu của Kanae và Hinata, hắn liền dứt khoát đem chiếc túi đặt vào tay của hai nàng.

“Đừng phân biệt người nào có công lớn hơn mà hãy xem như ai cũng như ai, vậy nên hai cô cầm lấy đi. Chúng ta đều có công cả.”

Biết có nói nữa cũng không thể thuyết phục được hắn rút lại số tiền này, hai thiếu nữ đành phải nhận nó.

Số tiền mà Seigi nhận được là rất nhiều. Dù có lấy một phần ba số tiền đó để chia cho Kanae và Hinata cũng không sợ bị thiệt, ngược lại còn gây ấn tượng tốt ở trong mắt các nàng.

Biết đâu giá trị của điểm tình cảm lại tăng lên thì sao?

Vậy nên hắn phải tận dụng mọi khả năng để có thể khiến các nàng đổ vì mình.

“Cảm ơn cậu, Seigi. Cậu quả thực là một chàng trai tốt…” Kanae mỉm cười, cặp mắt phượng chăm chú nhìn hắn thật sâu.

Cuối cùng ánh mắt của nàng không thể cưỡng lại được sự dễ thương của đàn sói con đang nằm trên tay Seigi, đến cả Hinata cũng vậy.

“Tôi có thể bế chúng một tí được không?”

“Được, đây…”

“Ăng… ăng ăng!”

Cảm nhận được một đôi tay lạ lẫm chạm vào lưng mình, con sói nhỏ đuôi trắng bất ngờ dựng lông, kêu lên quá trời quá đất khiến hai thiếu nữ không biết phải làm sao.

Tiếp xúc với chúng gần cả một ngày trời, Seigi mới biết ngoài mình ra thì không ai có thể sờ vào đám sói con này cả. Vậy nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.

“Chúng có lẽ vẫn chưa quen lắm, đợi khi nào chúng lớn lên một chút thì tôi mang sang cho các cô vậy. Giờ thì cũng muộn rồi, hai người nên về nghỉ ngơi đi. Tiện thể cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Shinobu luôn nhé.”

“Như vậy cũng tốt, vậy thì chúng tôi đi đây. Tạm biệt cậu, Seigi.”

“Tạm biệt hai người…”

Chờ bóng lưng của hai thiếu nữ rời đi khá xa, Seigi mới đóng lại cánh cổng và trở về phòng của mình.

Nhận thấy xung quanh không có đồ đạc của nhóm bạn Sabito, hắn liền biết họ đã trở về núi Sagiri trước cùng với thầy Urokodaki.

Seigi thay lại một bộ trang phục khác mà hắn hay mặc, vẫn là bộ yukata đen viền đỏ thường thấy trước đó mà không phải đồng phục của Sát Quỷ Đoàn.

Hắn tính lên đường để trở về núi Sagiri ngay trong tối nay nên mọi thứ đều được chuẩn bị rất chu đáo. Tuy nói thế nhưng đồ đạc của hắn cũng chẳng phải là cái gì nhiều lắm, chỉ mỗi một cái bọc quần áo mà thôi.

Seigi nằm trong phòng được một lúc lâu thì phu nhân của Kagaya đến gõ cửa, mời hắn đi dùng bữa.

“Được, tôi ra ngay.”

-OoO-

Một năm sau.

Buổi sáng dưới chân núi Sagiri.

Ngày hôm nay là thời điểm mà nhóm bạn của Seigi - Sabito, Giyuu và Makomo kết thúc khóa huấn luyện thực tập và bắt đầu bước vào kỳ tuyển chọn cuối cùng.

“Các cậu đã chuẩn bị xong chưa?”

Dưới gốc cây cổ thụ, Seigi nhìn qua ba người thanh niên nam nữ đứng trước mắt, nhàn nhạt hỏi một câu.

“Ngoài mấy thanh kiếm ra thì chúng tớ còn có cái gì để chuẩn bị sao?” Sabito gãi gãi cái đầu.

Thấy vẻ đồng tình trên gương mặt của mỗi người, nghĩ rằng họ không đặt kỳ thi nguy hiểm này vào trong mắt, Seigi đành thở dài.

“Nghe tôi nói đây.”

“Kỳ tuyển chọn không dễ qua trong tưởng tượng của các cậu. Một thanh kiếm càng không thể giải quyết được mọi vấn đề bất ngờ phát sinh ở trong đó.”

“Ngoài sức mạnh đoàn kết ra thì sử dụng cái đầu cũng không kém phần quan trọng đâu. Đừng để cơn nóng giận làm cho lý trí mất tự chủ, lúc đó người chết sẽ là các cậu mà không phải ai khác.”

Seigi nhắc nhở như vậy là đều có lý do cả.

Nên nhớ Sabito trong nguyên tác sẽ gặp một cái chết rất thương tâm trong Kỳ tuyển chọn cuối cùng. Nguyên nhân dẫn đến việc đó là do Sabito đã mất bình tĩnh trước những lời lẽ nhục mạ của con quỷ kể lại khi nó đã giết chết rất nhiều đồng môn của y trong quá khứ.

“Được rồi, chúng tớ đã hiểu.” Nói xong, cả Giyuu và Sabito đều nhìn lại Makomo với vẻ nghi hoặc.

“Nhưng mà… cho Makomo tham gia Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng có được xem là sớm quá không?”

Seigi bèn giải thích.

“Không, đáng lẽ việc tham gia Kỳ tuyển chọn cuối cùng phải là những thiếu niên mười ba và mười bốn tuổi. Nhưng để chắc chắn không gặp sai sót gì, tôi đã xin thầy cho hai cậu tham gia muộn hai năm, còn về Makomo…”

“Trình độ của em ấy ở độ tuổi hiện tại nhỉnh hơn hai cậu khá nhiều đấy, nên đừng nghĩ bản thân lớn tuổi hơn mà trình độ cũng lớn nhé. Tỉnh ngộ đi hai ông thần.”

Nghe vậy, Giyuu và Sabito liền xấu hổ im lặng. Còn cô nàng nhỏ nhắn kia thì chỉ mỉm cười, cặp mắt to tròn của nàng luôn luôn phản chiếu gương mặt điềm đạm của Seigi tựa như thế giới này chỉ có mình hắn là điểm nhấn trong mắt nàng.

Cảm thấy đã đến lúc phải xuất phát, Seigi liền huýt sáo rồi sau đó gọi một tiếng thật lớn.

“Beta, Alpha, Gamma, Cilent!”

Trên dốc núi lúc này chợt xuất hiện năm cái bóng thon dẹt đang lao về phía nhóm người Seigi vô cùng nhanh.

Trong chốc lát, năm cái bóng đó đã bổ nhào vào người Seigi, thè ra cái lưỡi đỏ hỏn và liên tục liếm láp mặt hắn.

Chúng chính là năm con sói mà một năm trước Seigi đã nhặt về nuôi, hiện tại có phần khác hơn quá nhiều.

Một năm trước đó chúng chỉ là năm con sói nhỏ mũm mĩm và lùn tịt trông rất dễ thương trong vòng tay của hắn.

Nhưng sau một năm ăn thịt và được hắn huấn luyện bài bản, chúng mới có cơ hội trưởng thành được như ngày hôm nay. Chưa nói đến độ lớn thì chiều cao của chúng đã gần bằng cái cằm của Seigi rồi ấy.

Không những thế, diện mạo con nào con nấy cũng đều rất hoang dã và hùng dũng như một đầu lang vương vậy.

Đặc biệt con sói có đuôi trắng, tên là Cilent. Nó chính là đầu đàn của bốn con còn lại.

“Nào, đủ rồi đấy… có muốn hay không hôm nay tao cho chúng mày đi chống đẩy năm trăm cái?”

Lời nói của Seigi khiến năm con sói nhớ lại những ngày tháng gian khổ của mình khi mới sáu tháng tuổi. Khi ấy chúng phải vác mấy chục cân gỗ trên lưng để chạy, chống đẩy và khổ luyện.

Mà kẻ gây ra việc này không ai khác chính là người thiếu niên trước mắt.

Quá khứ ấy làm chúng sợ đến mức phải thụt lại chiếc lưỡi, nũng nịu cọ lấy cái đầu vào người hắn để ra điều xin lỗi và mong được bỏ qua.

Giyuu, Sabito và Makomo thấy cảnh này thì nhịn không được phát ra tiếng cười khúc khích.

“Thôi được rồi, dừng đi.” Cảm nhận được bầu không khí vui vẻ bao quanh, Seigi mỉm cười xoa đầu từng con một.

Dù sao hắn cũng chỉ dọa cho chúng thu liễm lại một chút chứ không có ác cảm gì.