Chương 45: Sói

Seigi gần kéo hết chiếc đai thắt quần thì bị Kanae ngăn lại. Về phía Hinata, cô nàng chỉ còn biết xấu hổ trước hành động của hắn mà che mặt quay ra chỗ khác.

"Thôi đừng! Đủ rồi! Chúng ta sẽ không nhắc về vấn đề này nữa nên cậu dừng lại đi!"

Giữ chặt đai quần vừa kéo được một nửa, Seigi đưa mắt nhìn lại thiếu nữ.

"Cô chắc chắn chứ?"

"Tôi chắc chắn." Kanae gật đầu với gương mặt đỏ ửng.

"Còn Hinata..."

Aaah... sao anh ấy có thể thản nhiên hỏi như vậy sau khi thấy hết cơ thể của mình. Không biết phải nói với Naruto như thế nào khi trở lại làng đây! - Hinata lúng túng, không biết phải đáp lại ra sao.

Thấy thế, Seigi trầm ngâm một lát, sau đó cúi xuống nhặt chiếc áo và nói.

"Vậy thế này đi, chắc hẳn hai người cũng đã đói rồi. Chẳng bằng tôi sẽ làm bữa trưa cho hai người lót dạ, xem như hòa nhé.”

Bỏ qua vấn đề nhạy cảm kia, Kanae lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Ăn ở đâu?”

“Đương nhiên là ngay tại đây rồi. Trong rừng dù sao cũng không thiếu mấy con thú hoang dã. Hai người đợi tôi một lúc nhé.”

Seigi vắt chiếc áo ghi lên cành cây. Không đợi Kanae hỏi thêm câu nào, chỉ thấy hắn chạy vọt về một hướng ngược lại với nơi hai nàng đang đứng.

Kanae và Hinata không còn cách nào khác ngoài việc đứng chờ hắn.

Bên phía một khu rừng khác, cách vị trí của Kanae và Hinata khá xa.

Lúc này, Seigi đang núp trong bụi cây gần đó. Hắn sử dụng thính giác, thị giác vượt trội của mình để xác định vị trí của con mồi lảng vảng quanh đây.

Hắn đang nghĩ xem buổi trưa nên bắt con vật nào để chế biến cho hai cô nàng kia ăn.

- Mùi này…

Khứu giác của hắn bất chợt bắt được mùi máu thoang thoảng trong làn gió.

Đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết như thanh âm của tiếng sói tru cất lên ngay gần đó.

“Có sói… xem ra hôm nay làm tí thịt chó cũng không phải là quá tệ.”

Nhận ra hướng phát ra tiếng tru vừa rồi là phía bên phải, vì tính tò mò của mình mà Seigi liền vọt một mạch về hướng đó.

Vượt qua từng bụi cây lớn và mảnh đất gồ ghề, hắn vừa chạy vừa suy nghĩ xem nên đối phó với lũ sói như thế nào. Bởi như những gì hắn đã biết, sói là loài động vật hoang dã sống theo bầy đàn.

Một bầy ít nhất có bảy con trở lên, nhiều nhất là mười mấy con gì đó nên hắn cũng không rõ.

Nhưng… chúng không phải là quỷ.

Vì vậy mà Seigi quyết định việc bản thân sẽ dứt điểm một con sói để mang về lót dạ.

Riêng đám còn lại thì hắn có thể sẽ tha…

Nếu chúng biết điều.

- Đến rồi.

Ngay khi Seigi vừa thoát khỏi một tán cây chắn phía trước, hắn liền dừng lại bước chân để quan sát hoàn cảnh đang diễn ra xung quanh.

Không ngờ tình cảnh hiện tại lại chẳng giống như những gì mà hắn đã suy đoán.

Cách đó mười hai mét, chỉ thấy một con sói và một con hổ to lớn đang đối mặt với nhau.

Mà trên thân của con sói kia đầy rẫy các vết thương, máu me đã ướt đẫm cả bộ lông xám tro khiến chúng bị bết lại thành từng cụm nhỏ.

Con sói thở ra từng hơi thở nặng nề không chịu nổi, có vẻ như sức lực của nó đã sắp trở nên kiệt quệ.

Trái với nó, con hổ kia lại lành lặn và thể hiện ra khí thế to lớn, lấn áp hơn quá nhiều. Dưới móng vuốt của nó là cái xác của một con sói không biết đã chết từ lúc nào.

Chỉ thấy phần cổ của con sói này đã bị một cái hàm to lớn cắn nát. Huyết dịch đầm đìa chảy ra từ đó. Mùi máu mà Seigi ngửi thấy chính là nó.

Nhìn xác đồng loại nằm dưới móng của kẻ địch, con sói kia mới tru lên một tiếng thật lớn. Đôi mắt của con dã thú đã trở nên đỏ ngầu và ẩn chứa dày đặc sát khí.

Cảm nhận được sự ác liệt của nó trong đôi mắt, con hổ kia vẫn bình chân như vại, chỉ gầm gừ vài tiếng. Ánh mắt của nó thỉnh thoảng liếc về phía cái hang nhỏ đằng sau lưng con sói.

Trong cái hang ấy lờ mờ lấp loáng vài cái bóng nhỏ.

Seigi im lặng quan sát.

Lúc này hắn mới hiểu vì sao hai bên xảy ra xung đột.

Hóa ra cái hang đó là tổ của hai con sói, ngoài ra còn có đám sói con còn rất nhỏ đang ở bên trong.

Không may bị con hổ đang đói này phát hiện ra và tấn công.

Thay vì bỏ lại đám sói con để chạy thoát, chúng quyết định ở lại để bảo vệ đàn con của mình.

Đang trong lúc Seigi không biết phải đưa ra quyết định như thế nào cho hợp lý thì hai con vật hoang dã ở phía xa chợt lao vào cắn xé nhau.

Tràng cảnh giữa hai bên đã trở nên vô cùng khốc liệt. Chúng dùng mọi cách để tấn công đối phương.

Nếu so về thể hình, rõ ràng là con sói thua con hổ khá nhiều. Cộng thêm vết thương đã bị gây ra trước đó nên rất nhanh bị rơi vào thế hạ phong.

Ngay khi bị một trảo của con hổ đập cho choáng váng, một cái hàm lớn bất ngờ ngoạm vào cổ của con sói, quăng mạnh về phía sau.

“Gruu…”

Cả cái thân con sói bay ra ngoài và đập vào mỏm đá gần đó.

Tiếng xương gãy vang lên “răng rắc” cũng là thời điểm mà con sói triệt để trút xuống hơi thở cuối cùng.

Chỉ là…

Trong đôi mắt của nó trước khi lìa đời không ngờ lại phản chiếu hình bóng của Seigi.

Tựa như nó muốn đưa lời cầu cứu đến hắn, không phải là để dành cho bản thân nó…

Mà là dành cho những đứa con vừa mới chào đời của mình…

“Graoo…”

Sau khi gầm lên một tiếng oai hùng của kẻ chiến thắng, con hổ bước đến chỗ cái hang - nơi đặt chiến lợi phẩm mà nó đang nhắm đến trong cuộc tấn công lần này.

Con hổ đã đi sâu vào trong hang.

Nó nhìn xuống năm con sói nhỏ đang run rẩy và cuộn mình ở một góc. Trong ánh mắt nó không có vẻ gì là thương tình đối với những sinh linh bé nhỏ này cả.

Đối với nó, việc gặp một bữa ăn để lấp đầy cái bụng ngay lúc này đã là một chuyện tốt lắm rồi.

Còn nói đến vệc thương tình?

Rất tiếc, loài động vật hoang dã như nó không thể hiểu điều đó.

Con hổ há ra cái miệng to lớn, đủ để nuốt trọn năm con sói nhỏ vào trong đó.

Ngay khi nó vừa hạ thấp đầu, một nắm đấm bất ngờ xuất hiện và giáng xuống cái đầu của nó.

Đầu quyền này tuy không lớn nhưng lại mang đến sức nặng không thể tưởng tượng. Tựa như một cái búa sắt nhỏ gõ vỡ quả bóng bay to hơn nó gấp năm, sáu lần.

Con hổ chưa kịp gầm lên thành tiếng thì cái đầu của nó đã bị nát thành bãi tương bần.

“Xin lỗi nhé, nhưng tao không thể trơ mắt nhìn chúng bị mày giết được. Xem như tao hóa một kiếp cho mày đi.”

Seigi nhíu mày nhấc nắm đấm ra khỏi vũng huyết dịch, thấp giọng nói.

Vừa nãy hắn không muốn nhúng tay vào trận chiến giữa hai bên để cứu con sói kia.

Nếu đặt loài vật ăn thịt sống hoang dã vào trong mắt hắn, điều đó giống như một quá trình diễn ra theo tự nhiên vậy.

Mạnh sẽ ăn thịt yếu, mà yếu chỉ có thể rơi vào một kết cục đó là “chết”.

Biết đâu cha mẹ của lũ sói con này đã từng ăn thịt không biết bao nhiêu động vật ăn cỏ, vô hại khác thì sao?

Vậy nên hắn không muốn cứu con sói kia là một chuyện.

Còn đám sói con này lại là vấn đề khác.

Chúng mới sinh ra không được bao lâu, nào có biết để sống được ở cái nơi hoang dã này thì phải gian nan và khốn khổ đến mức đó đâu.

Nhìn xuống từng cơ thể nhỏ nhắn đang run rẩy vì sợ hãi, chúng thậm chí còn chẳng dám mở mắt để nhìn lấy người hùng đã cứu mình khỏi cửa tử.

- Chỉ có năm con thôi sao.

“Tao sẽ thay chúng chăm sóc bọn mày vậy.”

Seigi mỉm cười, một tay ôm trọn năm con sói con rồi đứng dậy bước ra khỏi cái hang. Để lại cái xác mất đầu của một con hổ to hơn hắn gấp ba lần.

Trên đường trở về vị trí của hai cô nàng kia, Seigi liền tiện tay vả chết một con lợn rừng gần đó.

Không phải do hắn ác.

Ai bảo con lợn kia tự dưng húc vào chân hắn làm gì đâu? Đã thế còn gặm gặm cái chân của hắn nữa.

May là Seigi không phải người thường, nếu không người chết chắc chắn là hắn mà không phải con súc vật này.

Vậy nên hắn mới hóa kiếp cho nó.

Ngay khi thấy hắn về đến nơi, một tay xách con lợn rừng, tay còn lại thì bồng năm con sói nhỏ.

Cả Kanae và Hinata đều ngạc nhiên.

“Lợn rừng! Còn kia là…”

“Chó con?”

“Là sói con.” Seigi liền sửa lại.

Nghe vậy, hai cô nàng lập tức sửng sốt.

“Anh định ăn chúng sao? Kh-không thể nào… sao anh có thể…” Hinata che miệng, ánh mắt dần trở nên ướt át.

Nàng tuyệt đối không dám tin hắn lại là người nhẫn tâm và độc ác như vậy.

??? - Trong lòng Seigi bỗng dưng xuất hiện một vạn dấu chấm hỏi.

Không muốn hai thiếu nữ hiểu lầm để rồi bị giảm điểm tình cảm, Seigi nhanh chóng giải thích từ đầu đến cuối.

Cũng may là sự tín nhiệm của hai nàng dành cho hắn khá cao nên mọi chuyện đều trở nên ổn thỏa.

Đưa năm con sói con cho Kanae và Hinata bồng, chỉ thấy hai nàng rất thích thú khi trêu chọc mấy con vật nhỏ này trong vòng tay. Cũng dễ hiểu khi những thứ dễ thương có thể gây chí mạng đến điểm yếu của một người con gái.

Về phía Seigi, hắn liền bắt tay vào việc nấu nướng.

- Còn thiếu củi... biết thế khi nãy nhờ hai người kia kiếm củi luôn.

Thấy hai nàng đang chơi vui vẻ với lũ sói con, Seigi thở dài rồi nhấc cái mông dậy, tự mình đi kiếm củi về đốt.

Đã rất lâu hắn vẫn chưa ăn thịt lợn quay a…