Trưa hôm sau, tại nhà của Niziki.
Ngay khi Kanae tỉnh giấc khỏi cơn mê. Nhìn người nằm ngủ bên cạnh mình là Hinata, nàng từ từ ngồi dậy trong trạng thái mê man với cặp mắt nhắm mắt mở.
Kanae vô thức đưa ánh mắt nhìn quanh căn phòng kỳ lạ mà mình chưa từng thấy bao giờ. Vừa hay dừng lại tại người một thiếu niên mặc kimono màu ghi đang ngồi trên cái ghế gỗ gần đó.
“Cô tỉnh rồi, sớm hơn tôi dự tính đấy.” Seigi lộ ra nụ cười nhạt trên khóe môi.
Nhận ra hai gò má trắng hồng của Kanae lúc này đã trở nên xanh xao và hóp lại một chút, hắn cầm lên chén súp đang đặt trên bàn, chậm rãi đi về phía nàng.
Chén súp nóng hổi này chính là bữa trưa mà hắn chuẩn bị ăn, ai ngờ Kanae lại tỉnh vào lúc này nên hắn chẳng còn cách nào ngoài việc tự nhường nó cho nàng.
“Súp gà đấy, muốn tự ăn hay để tôi mớm?” Đưa chén súp đến trước mặt thiếu nữ, Seigi hỏi đùa nàng một câu.
“A…? Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Dù chưa hiểu chuyện gì, nhưng điều trước tiên mà Kanae làm đó là nhận lấy chén súp từ tay thiếu niên, sau đấy mới hỏi dò về trận chiến của đêm hôm đó.
Seigi trở về cái ghế của mình, an nhàn tựa lưng và nhắm mắt tại đấy, sau đó hắn thản nhiên kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho nàng nghe.
Về việc hai Thượng Huyền Nguyệt Quỷ đã chết dưới tay của bản thân như thế nào, hắn đều chỉ kể cho qua loa.
“Chuyện đó… c-cậu thật sự đã giết được hai con quỷ Thượng Huyền rồi!”
Kanae nghe xong thì không giấu được vẻ kinh ngạc, đôi mắt to tròn lộ ra sự khó tin nhìn chăm chú người thiếu niên phi thường đang điềm nhiên thuận lại sự việc tưởng chừng như chỉ có trong truyện cổ tích.
Bàn tay nàng không tự chủ mà đặt lên phần eo - nơi đã chịu một vết thương nghiêm trọng trong trận chiến với Thượng Huyền Ngũ khi đó.
- ?… Nó thật sự đã biến mất rồi…
Kanae không dám vạch toang vạt áo kimono để lộ ra tấm thân của mình ở trước mặt Seigi kiểm tra vết thương, chỉ sờ qua sờ lại cho tới khi không còn cảm thấy cơn đau cũ kéo đến thì nàng mới hết lo lắng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Chính nàng lại không biết mọi ngóc ngách bí ẩn cùng với đồi núi cao ngất trên người mình đã bị Seigi nhìn qua.
“Ngoài tôi ra, có vẻ như em ấy không có vết thương nào quá nghiêm trọng.” Nhìn thiếu nữ nằm bên cạnh say giấc ngủ như đang trong khu vườn mộng mơ, Kanae chợt mỉm cười.
Lúc này, trong lòng Kanae thầm dành sự cảm tạ cho Hinata - người đã cứu nàng thoát khỏi cửa tử. Càng có một loại cảm xúc rung động khó nói thành lời đối với người thiếu niên trước mắt.
Bởi nếu không có hắn kịp thời xuất hiện vào thời điểm đó thì nàng lúc này đã hóa thành một bộ thây khô mất rồi.
Trải qua một đêm trong trận tử chiến của ngày hôm đấy, Kanae vẫn chưa hết bàng hoàng trước sức mạnh thật sự của một con quỷ trong Thập Nhị Thượng Huyền.
Nhưng nàng càng sửng sốt hơn khi biết được Seigi - một thiếu niên trẻ tuổi trở thành Trụ Cột chưa bao lâu đã hạ sát hai con quỷ trong Thập Nhị Thượng Huyền. Một việc gian nan và khó khăn mà từ trước tới nay không một Trụ Cột nào có thể làm được!
"Dù tôi có chém được hai cái đầu của bọn chúng thì cũng phải trả một cái giá không rẻ tí nào." Nói xong, Seigi thản nhiên đứng dậy và vạch ra một bên áo, để lộ ra nửa thân trần ở trước mặt Kanae.
Nhìn vài vết thương đã được sơ cứu qua trên cơ thể bắp thịt rắn chắc của Seigi, Kanae lúc này mới sửng sốt.
"Đây là kết quả mà tôi phải nhận khi đã lơ là chỉ trong một khoảnh khắc trong trận chiến với Thượng Huyền Thất."
"Tuy nó không nghiêm trọng nhưng đủ để lưu lại cho tôi một bài học khá là đắt giá." Seigi vừa nói vừa khoác lại chiếc áo.
Trong trận chiến với Thượng Huyền Thất Saruma, do hắn đã bị trúng một đòn phản công bất ngờ từ đối phương nên cơ thể mới văng mạnh về phía các căn nhà đổ nát ấy.
Mà vài vết rách nhỏ trên người hắn lại là kết quả của lần va đập mạnh liên tiếp khi đó.
Nên nhớ, tuy cơ thể của Seigi đã mạnh hơn loài quỷ thường không biết bao nhiêu lần, nhưng khi chịu một lực nặng tương đương với hai tấn đánh trực diện thì nguy cơ bị trọng thương là sẽ có.
May là hắn đã kịp chắn thanh kiếm trước người để chặn lại một đòn đó nên không sao, đổi lại là một thợ săn quỷ bình thường thì chết không biết bao nhiêu lần.
Vả lại năng lực toàn diện của hắn cũng chẳng phải là hoản hảo. Khác với loài quỷ, dòng máu Tà Thần cho hắn một thân thể mạnh mẽ và năng lực thích nghi có thể tiến hóa vô cùng tốt, nhưng khả năng tái tạo vết thương thì lại không.
Có thể hiểu năng lực hồi phục bây giờ của hắn không khác mấy so với người bình thường. Chỉ còn cách vận dụng hơi thở để vết thương tự khép lại giúp cho máu không bị mất, đây là điều mà hắn làm được.
“Như vậy cũng tốt.”
Kanae mỉm cười gật đầu. Cô vẫn luôn cảm thấy thuận mắt đối với thái độ và tính cách của Seigi.
Còn về tình cảm...
Đương nhiên là nàng đã yêu hắn mất rồi
Nhưng thổ lộ bây giờ là còn quá sớm, nàng cũng chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận kết quả sẽ đến sau đó nữa.
Trong lúc Kanae đang suy nghĩ bâng quơ thì một bàn tay phẩy phẩy trước mặt, lập tức lôi nhận thức của nàng về lại với hiện tại.
"Cô thẫn người ra làm gì thế, ăn đi kẻo nguội mất ngon." Thấy Kanae đã ngước lên nhìn mình, Seigi liền thu lại cánh tay, bình tĩnh trở về cái ghế gỗ rồi tựa lưng nhắm mắt.
Nhận ra hắn vẫn chưa biết cảm xúc thật của mình, đôi môi của Kanae chợt mỉm cười. Nhìn xuống chén súp nóng trên tay, nàng mới cầm lên chiếc thìa và từ từ thưởng thức.
Sáng sớm hôm sau, Hinata mới tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Sức khỏe của nàng đã trở lại bình thường. Lượng charka cạn kiệt trong trận chiến với Thượng Huyền Ngũ đã khôi phục toàn bộ. Đôi tay nhỏ phải chịu vết thương nứt rạn đỡ hơn khá nhiều.
Khi biết nàng thực sự không phải chịu triệu chứng ngoài ý muốn, Kanae có vẻ như an tâm hơn.
“Em đã có thể sử dụng được nhẫn thuật trị thương rồi, để em làm lành vết thương cho anh.” Hinata nhẹ nhàng nói, ánh mắt lộ ra sự dịu dàng khi nhìn thẳng vào mắt Seigi.
“Không cần đâu, dù sao vết thương cũng chỉ để lại vài vết sẹo mà thôi.”
“Nhưng sẹo…” Thấy hắn thản nhiên cự tuyệt, Hinata có một loại mất mát không nói nên lời.
Không hiểu sao nàng chẳng còn nhìn thấy sự tha thiết trong đôi mắt của hắn khi nhìn mình.
Tựa như bản thân đã làm điều gì có lỗi với hắn vậy, khiến cho khoảng cách giữa hai người lại bị kéo ra một đoạn khá xa.
Gặp nàng lộ ra vẻ ưu sầu, biết là lỗi do thái độ của mình mà ra, Seigi thở dài.
“Cảm ơn cô. Nhưng chẳng phải để lại sẹo trông sẽ ngầu hơn sao, nên cứ kệ nó thôi.”
Ra là cậu ta cũng muốn giống như Phong Trụ Shinazugawa sao… - Kanae thầm nhủ.
Một lúc sau, gia đình Niziki mời ba người xuống nhà để ăn điểm tâm cùng nhau cho vui nhà vui cửa.
Sau khi ăn xong, ba người cùng nhau nói lời chào tạm biệt với gia đình nhà Niziki để lên đường trở về tổng bộ.
Seigi dự tính khởi hành sớm như vậy để tránh tai mắt của Chúa quỷ theo dõi.
Hắn cũng đảm bảo việc Chúa quỷ sẽ không dám để lũ thuộc hạ của mình đi tàn sát người dân ở nơi đây nữa, vì việc đó chỉ giành cho kẻ ngu ngốc nên làm.
Nếu mọi chuyện đi quá giới hạn của Sát Quỷ Đoàn kiểm soát thì Chính phủ Nhật Bản chắc chắn sẽ không để yên, bởi đây chính là lãnh thổ của họ.
Một lãnh thổ sở hữu lực lượng quân đội cực kỳ mạnh mẽ.
Chỉ cần có một cuộc bạo loạn xảy ra ở nơi nào đó do loài quỷ mà Sát Quỷ Đoàn không thể lo liệu, đấy cũng là lúc quân đội tinh nhuệ trực thuộc Chính phủ sẽ đảm nhiệm vai trò trừ khử các mỗi nguy hại.
Nên Seigi chắc chắn Kibutsuji Muzan sẽ không để điều đó xảy ra khi mà gã vẫn chưa tìm được cách đi dưới ánh nắng mặt trời. Một mình gã và đám Thượng Huyền Nguyệt Quỷ không thể nào chống chọi với những thế lực được trang bị vũ trang mạnh mẽ nhất thế giới.
Giữa trưa, chỉ thấy ba bóng người nối đuôi nhau lóe qua cánh rừng thưa thớt.
Cả ba đều mặc một bộ kimono mỏng - hai lớp nhìn khá đơn giản. Họ không ai khác chính là Seigi, Kanae và Hinata.
Mỗi bước chân của họ đạp xuống là mang đi mấy chục tán lá cuốn theo phía sau. Đối với Seigi, việc sử dụng thể chất thuần túy để chạy đã hơn hẳn các Trụ Cột khác khi sử dụng hơi thở toàn phần.
Để đuổi kịp theo tốc độ của hắn mà Kanae đã phải vận dụng hết khả năng của hơi thở. Còn Hinata thì sử dụng charka gia tốc cho đôi chân của mình.
Người nhanh nhất đương nhiên là Seigi, tiếp theo là Hinata và cuối cùng là Kanae.
Seiggi thấy tốc độ của Kanae và Hinata đang dần chậm lại, biết các nàng sắp mệt. Hắn mới chủ động dừng lại cho hai thiếu nữ nghỉ ngơi.
Kanae nhìn gương mặt của Seigi không chảy nổi một giọt mồ hôi, trái lại còn sáng sủa và phấn chấn đến lạ thường. Nàng mới ngạc nhiên hỏi.
"Tại sao cậu có thể vận động mạnh trong thời gian dài như vậy mà không cảm thấy mệt được chứ?"
Hinata cũng nhìn lại hắn, điều đó chính cô cũng đang muốn hỏi.
Seigi nghe vậy. Bắt gặp ánh mắt của hai thiếu nữ đang nhìn mình chăm chú, hắn thản nhiên đáp.
"Có lẽ tôi không phải là người bình thường, rồi các cô cũng sẽ quen thôi."
Nghe hắn nói vậy, Kanae cũng từ chối cho ý kiến.
Bởi các thành viên nòng cốt trong Sát Quỷ Đoàn không ai là không biết sự tích kỳ lạ của thiếu niên này khi còn bé cả.
Chuyện hắn khi còn là một đứa trẻ năm tuổi nâng được vật thể nặng một trăm cân đã là cả một vấn đề rất khó nan giải.
Các nàng chỉ biết thể chất của hắn đã vượt qua tiêu chuẩn của một thợ săn quỷ tài năng trong Sát Quỷ Đoàn.
Hinata nhìn xuống bộ kimono mình đang mặc, chợt nhớ ra điều gì.
"Anou... bây giờ em mới để ý, không biết bộ kimono này ở đâu ra vậy ta."
"Ừ nhỉ, sau khi tỉnh lại chị cũng không thấy đồng phục của mình đâu." Kanae cũng tự hỏi.
Seigi nhận ra ánh mắt của hai thiếu nữ đang nhìn mình, trong chốc lát hắn đã đoán nghi ngờ của các nàng.
"Hai cô muốn nói gì với tôi sao?"
"Là về đồng phục của chúng tôi... cậu là người thay chúng à, Seigi?" Kanae nhìn chăm chú hắn.
Biết hai nàng sớm hay muộn sẽ phát hiện ra điều này và truy hỏi nên hắn không cảm thấy bất ngờ lắm.
"Đúng vậy, người thay quần áo cho hai người là tôi..." Seigi điềm nhiên trả lời.
"V-vậy... vậy là anh đã nhìn thấy hết rồi sao?" Hinata run rẩy hỏi.
"À thì... tôi chỉ nhìn một chút mà thôi, không có gì đáng kể đâu."
Nhìn vẻ tỉnh bơ của hắn, sắc mặt của hai nàng đều đỏ lên một cách trông thấy.
"S-sao c-cậu có thể..." Kanae lắp bắp nói. Trong đầu nàng lúc này hoàn toàn xáo trộn thành một đống hỗn loạn, không thể làm chủ được suy nghĩ của bản thân.
Còn Hinata thì chỉ dám cúi thấp đầu, xấu hổ đến nỗi không muốn nói câu nào.
Hai nàng không ngờ thân thể thuần khiết của mình vậy mà bị một thiếu niên nhìn thấy hết.
Ấy vậy mà tên này lộ ra vẻ tỉnh bơ như xem nhẹ vấn đề đó.
Như thế thì lòng từ trọng của các nàng còn đâu?
Thấy hai nàng có vẻ như không muốn ăn thiệt thòi, Seigi giải thích.
"Do lúc đó thấy đồng phục của hai cô tàn tạ quá nên tôi mới tiện tay thay luôn, với lại..."
Seigi chợt nhớ lại lúc bản thân cầm chiếc khăn lau qua từng cặp đồi, vực sâu rậm rạp và con đường tơ lụa của hai thiếu nữ. Hắn liền im lặng.
"Nếu hai cô không chịu... thì chỉ còn cách này."
Trước ánh mắt nghi hoặc của Kanae và Hinata.
Chỉ thấy hắn nhanh chóng cởi ra chiếc áo của mình, rồi đến đai quần...
"Cái?! A-anh định làm gì?!!!"
"Tôi cho các cô nhìn hàng của tôi là hoà chứ gì nữa, này nhìn đi. Xem như miễn phí..."
"Miễn phí là cái gì? Ấy?! Không! Mau dừng lại."