Chương 50: Vô tình gặp lại Kanroji Mitsuri

Trên chiếc giường đôi, Seigi và Iguri đang ôm nhau nằm ngủ. Thân thể trần trụi của hai người được phủ lên một lớp chăn mỏng, chỉ để hở non nửa người trên trông rất gợi cảm.

Lúc này, Iguri nhẹ nhàng cựa quậy tấm thân, vô tình làm cho Seigi tỉnh giấc.

- ?

Cảm nhận được bầu ngực mềm mọng của nàng đang áp sát chặt lên người hắn. Seigi mới vòng tay qua người thiếu nữ, nhẹ nhàng đem nàng dính sát vào người mình.

Chỉ thấy khuôn mặt của Iguri chôn sâu giữa rãnh ngực của Seigi.

Hương thơm nam tính từ cơ thể hắn khiến cho nàng có một loại cảm giác an toàn và được dựa dẫm. Nên giấc ngủ của nàng lại càng chìm sâu hơn.

Seigi thấy vậy, tự dưng thằng em lại nổi hứng trỗi dậy. Ham muốn khoái lạc đột nhiên muốn phát tác thêm lần nữa.

“Ưm…”

Cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng, nóng hổi nằm giữa hai đùi khiến cho Iguri rên nhẹ một tiếng. Nàng từ từ hé mắt rồi nhìn xuống thì thấy khẩu đại bác của Seigi đang chĩa về phía khu vườn bí mật của mình.

Chợt nhớ lại là hắn vẫn chưa ra lần nào suốt quãng thời gian chiến đấu khoảng hai giờ đồng hồ ấy, trong khi đấy bản thân đã mười mấy lần đạt đến đỉnh điểm của cơn khoái cảm cho đến khi kiệt sức và mất đi ý thức. Nàng mới sợ xanh mặt, lập tức tỏ ra yếu thế và nũng nịu.

“Seigi à, hiện tại em đói quá… vậy nên chúng ta có thể đi ăn gì đó được không?”

Nghe vậy, Seigi liền biết là cô nàng đã thần phục và chịu thua trước bản lĩnh đàn ông của mình, lập tức đồng ý.

Hắn quả thực chưa xuất nổi một tên tinh binh trong trận đánh vừa rồi, nguyên nhân là do khoái cảm của hắn khi sắp lên đến đỉnh điểm thì cô nàng này lại ngất lịm đi.

Hắn không thể không dừng, nếu cố thêm chục lần đánh nữa…

Sợ rằng lúc đó nàng sẽ đột tử vì cơn khoái cảm vượt quá giới hạn. Khi đấy hắn chỉ còn biết ăn năn, hối lối thôi a.

“Vậy chúng ta dậy đi tắm xong đi ăn thôi.”

Seigi vừa dứt lời, trước sự ngạc nhiên của Iguri. Hắn âu yếm nàng rời khỏi giường và lặng lẽ đi ra nhà tắm ở gần đó. Tránh để cho Yure biết, không bọn hắn chỉ còn cách đội quần lên đầu mất.

Sau khi tắm rửa xong. Seigi lại phải bế Iguri về phòng, vì hiện tại nàng không thể đi lại được.

Không đoán cũng biết thủ phạm gây ra là ai.

Seigi chỉ còn cách cười khổ, sau đó hắn nhanh chóng mặc lại bộ quần áo của mình, còn Iguri thì lựa chọn một bộ kimono xanh nhạt mà hắn đã mua cho nàng trước đây.

Tranh thủ cô nàng đang thay quần áo, hắn liền mở ra bảng trảng thái để kiểm tra thì thấy điểm tình cảm của Iguri đã đạt mức 100%.

Điều này làm Seigi vui không kể xiết.

Bởi hệ thống đã từng cho hắn biết.

Khi một nhân vật nữ đạt đến 100% điểm tình cảm thì giá trị điểm tích lũy của người đó sẽ gấp đôi. Cho đến khi hắn hoàn thành tất cả nhiệm vụ và rời khỏi thế giới này, các số điểm tích lũy đó sẽ là phần thưởng dành cho hắn.

Tác dụng của chúng chỉ có một. Đó chính là dùng để mua trang bị, vật phẩm cần thiết khi sang thế giới tiếp theo.

Điều này làm giảm thiểu đi độ khó ở thế giới đó khi hắn bắt đầu cuộc hành trình mới.

Sau khi Iguri thay đồ xong, Seigi liền dắt nàng bước từng bước một ra sân thì bắt gặp một người một sói đang chơi đùa rất vui vẻ ngay gần đó.

Yure vừa nhìn thấy sắc mặt hồng hào của Iguri thì hơi sững sờ. Bởi vẻ ngoài của nàng ấy lúc này trông đầy đặn và tốt hơn khá nhiều so với vẻ tàn tạ vào buổi chiều hôm nay.

Nhưng chẳng hiểu sao dáng đi lại có chút kỳ lạ…

Yure đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng nào đó, gương mặt chợt đỏ ửng. Nhưng rất nhanh nàng cũng lấy lại vẻ thục nữ trước đó của mình.

Thay vì lộ ra vẻ tiêu cực và tránh nhắc lại chuyện cũ không vui trước đó. Yure liền hớn hở chạy về phía Iguri và ôm nàng thật chặt. Đa phần cũng vì cảm thấy vui cho nàng khi đã vượt qua được nỗi đau ấy.

Suốt ba ngày qua, Yure vô cùng mặc cảm khi biết bản thân thật vô dụng, không giúp được gì cho Iguri trong việc chữa lành tổn thương của nàng.

Chính Iguri cũng biết điều này, thế nên nàng mới nhiệt tình đáp lại cái ôm của Yure. Chỉ biết là bản thân nàng thật sự không hề để tâm gì đến việc đó.

Đứng bên ngoài nhìn lấy tất cả ở trong mắt, Seigi khẽ mỉm cười.

Cilent thì chỉ biết thè lưỡi và quan sát. Một con sói như nó làm sao thế hiểu được nội tâm phức tạp của con người cơ chứ.

Về phía Yure và Iguri.

Trông hai người họ lúc này giống như hai chị em ruột vậy. Điều đó cũng đúng ở một vài khía cạnh, vì Yure từng là một nô lệ và được Seigi mua về để chăm sóc cho Iguri khi nàng mới thoát khỏi chốn địa ngục kia.

Lúc này, cảm thấy ôm nhau như vậy là đã đủ, Iguri mới tách ra khỏi người Yure.

Vì hôm nay là ngày sinh nhật của Iguri, nên Seigi quyết định sẽ mời hai thiếu nữ cùng đi ăn một bữa thật hoành tráng ở thành phố Tokyo.

Sau đấy hắn tính sẽ tìm một nơi ở khác cho hai nàng. Bởi vì nơi này dường như đã không còn an toàn đối với Iguri nữa.

Tối hôm đó, Seigi dẫn hai nàng đi lên thành phố Tokyo để thăm quan và ăn uống. Cả Cilent và Alpha cũng đi theo.

Nhiệm vụ của chúng chỉ đơn giản là làm một chiếc phương tiện di chuyển chạy bằng cơm.

Ở Tokyo vào ban đêm.

Khung cảnh nhộn nhịp, sinh động đến từ dòng người và các ánh đèn đã rơi vào trong sự trầm lắng.

Vì thời gian đã muộn nên ba người chọn một khách sạn gần đó để qua đêm.

Tất nhiên là Seigi với Iguri một phòng, Yure ngủ phòng bên cạnh. Còn hai con sói đi theo họ thì phải ngủ bên ngoài khách sạn

Đêm đến, trong phòng ngủ của đôi uyên ương nọ liên tục phát ra nhiều tiếng động vô cùng nhạy cảm khiến cho không biết bao người bị mất ngủ.

Sáng hôm sau.

Trong căn phòng của cặp đôi ấy, trên chiếc giường khá lớn. Chỉ thấy Seigi đang ngồi bên mép giường, còn Iguri thì vẫn đang chùm chăn nằm ngủ.

Chắc có lẽ nàng đã vận động quá sức từ đêm qua cho đến ba giờ sáng nên mới có một giấc mộng say đến như vậy.

Về phía Seigi.

Chỉ thấy hắn lộ ra vẻ nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều, bởi vì hắn vẫn chẳng thể nào lên đỉnh sau những lần ân ái cùng với Iguri.

Còn bất công hơn khi chỉ có mình nàng ấy ra đều đều và liên tục.

Đến hiện tại hắn còn chẳng biết sinh lý của mình có phải gặp vấn đề rồi không. Nếu như là thế thật thì quả đúng là một cơn ác mộng đối với hắn.

Đợi đến gần trưa, hắn mới đánh thức Iguri dậy để đi ăn cơm.

Ăn xong và nghỉ ngơi một lúc.

Tranh thủ hiện tại còn chưa lên đường đi về, Seigi mới hỏi Iguri đến một vấn đề.

“Dạo này em luyện tập thế nào?”

“Đã có tiến bộ hơn trước rất nhiều, ít ra có thể để anh yên tâm.” Cô nàng tự tin nói.

“Huh, em kể tiếp đi.” Cầm que tăm trên tay, Seigi vừa xỉa răng vừa nói.

“Cái cách thở mà anh đã dạy cho em ý, nó quá khó để làm quen thế nên em mới không sử dụng nó nữa.” Iguri chăm chú quan sát sắc mặt của Seigi. Thấy hắn vẫn còn bình thản, nàng lại nói tiếp.

“Vì thế mà em đã tự sáng tạo ra cho mình một hơi thở mới chỉ dành riêng cho bản thân… anh không ngạc nhiên gì hết ư?”

Vẻ điềm đạm của Seigi khiến cho Iguri chịu hết nổi, liền hờn dỗi.

“Sao anh phải ngạc nhiên vì điều đó chứ?”

“Anh…”

Nàng cứ nghĩ sẽ được hắn khen một câu, nhưng có vẻ như nàng đã phải thất vọng vì điều này rồi…

“Nếu anh ngạc nhiên về chuyện này thì chẳng phải niềm tin của anh dành cho từ lúc đầu đều không có sao?” Seigi liền giải thích.

Nhìn hắn lộ ra vẻ nghiêm túc, Iguri mới tự mình ngầm hiểu.

- A… đúng vậy nhỉ! Nếu anh ấy biết trước là mình sẽ sáng tạo ra được hơi thở mới thì sẽ chẳng ngạc nhiên là bao. Vậy mà mình lại nghĩ rằng anh ấy không xem trọng điều đó…

Giọng nói trầm ấm của Seigi lại đánh gãy mạch suy nghĩ của nàng.

“Sắp tới anh có ý định đưa em gia nhập Sát Quỷ Đoàn, liệu em có suy nghĩ thế nào? Đồng ý hay không…”

“Em đồng ý! Chỉ cần được ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi thì em đều chấp nhận hết!”

Không để hắn nói hết, Iguri đã đứng dậy và vội vàng trả lời.

Nghe vậy, Yure ngồi bên cạnh cũng phải che miệng cười một tiếng.

Còn Seigi thì hơi ngượng một chút. May mắn là đang ngồi trong phòng riêng của họ, nếu là trước mắt đám đông thì xấu hổ không biết để đâu cho hết.

“Vậy đi, ngày mai anh sẽ đưa em đến Tổng bộ Sát Quỷ Đoàn để ở một thời gian. Đến khi nào em thành thục được kỹ năng chiến đấu và hơi thở của mình, lúc đấy chúng ta sẽ tính tới chuyện tiếp theo.”

“Vâng, em hiểu rồi. Chỉ cần có ích giúp anh thì mọi việc dù có khó khăn đến đâu, em cũng đều cố gắng làm…”

Ở trước mặt Seigi - chàng trai duy nhất mà mình yêu, Iguri liền lộ ra vẻ dịu dàng đáp ứng.

Vì ngày mai Seigi sẽ đưa Iguri đến gặp Ubuyashiki Kagaya, thế nên hắn mới hoãn ý định trở về núi Sagiri của ngày hôm nay để qua đêm ở khách sạn này thêm một ngày nữa.

Còn một lý do nữa đó là nơi mà họ đang đặt chân lại ở gần với vị trí của Tổng bộ hơn. Điều đó tiện hơn việc phải mất gần nửa ngày để đi từ núi Sagiri đến gia tộc Ubuyashiki nhiều.

Chiều hôm đấy, hắn lại dẫn hai thiếu nữ đi thăm quan một khu phố cổ thuộc Tokyo.

Nhưng không biết là vô ý hay cố tình mà Seigi lại bắt gặp Kanroji Mitsuri ở nơi này.

“A-anh… anh có phải là Urokodaki Seigi?!”

Một thiếu nữ xinh đẹp với dáng vẻ đầy đặn có cử chỉ tò mò, khép nép bước đến trước mặt Seigi.

“Đúng vậy, còn em là cô gái khi ấy mà anh gặp trên đường, Kanroji Mitsuri?” Hắn có chút bất ngờ khi tình cờ gặp cô nàng đã từng là waifu của mình lúc còn sống ở nơi này. Cũng là người mà hắn đã giúp đỡ qua một lần vào hai năm trước.

Nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy hơi bất an vào thời điểm này

“Kh-không ngờ em có thể gặp lại anh ở đây đó, chồng tương lai của em!”

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Iguri. Thiếu nữ có mái tóc màu hồng đào liền lộ ra vẻ vui mừng chạy tới bên cạnh Seigi và nắm lấy tay hắn, từng giọt lệ không ngừng tuôn ở hai bên khóe mắt.

“Anh không biết là em đã đi tìm anh suốt bao nhiêu lâu kể từ lúc anh rời đi đâu. Mọi người sống ở nơi đó đều nói rằng anh không phải là người định cư ở đấy, vì thế mà em mới tự ý bỏ nhà đi để tìm anh đây.”

Lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má, Mitsuri xúc động kể lại.

“Ròng rã hơn một năm em vẫn không cách nào nghe được thông tin từ anh, thế là em vẫn cứ cố chấp đi tiếp và đi tiếp cho đến khi cảm thấy chán nản. Đã có lúc em muốn bỏ cuộc vì sự mệt mỏi ấy.”

Mitsuri nhớ lại thời điểm mà mình muốn bỏ đi ý định tìm kiếm Seigi vì cho rằng hắn chỉ xem bản thân như một người lạ qua đường.

Nhưng khi nghĩ đến trong cuộc đời của chính mình được một người con trai duy nhất cứu vớt khỏi thực tại khắc nghiệt mà bản thân đã phải chịu đựng suốt mấy năm, người đã khiến nàng không còn ghét màu sắc trên mái tóc và cái năng lực kì dị của mình nữa.

Vì điều đó mà khi đấy Mitsuri mới hiểu ra chân ý trong trái tim mình là gì? Và hướng về đâu…

Lúc đấy nàng lại tiếp túc đi tìm hiểu mọi thông tin về người thiếu niên này ở khắp mọi nơi.

Để rồi cho tới thời điểm này, kết quả mà nàng nhận được cuối cùng đã được đền đáp.

“Nhưng thật may mắn làm sao… khi ông trời không chia cắt sợi dây định mệnh ấy để em được gặp anh.”