Chương 42: Hai Thượng huyền va chạm (Kết)

Vừa nói xong, Akaza liền mọc ra một cái chân mới hoàn toàn lành lặn như chưa từng bị chặt đứt.

Kozuki thấy thế cũng phải lộ ra vẻ chấn kinh.

“Chân anh… mọc lại rồi?!”

“Một vết thương nhỏ như vậy sao có thể làm khó ta?” Akaza lạnh nhạt đáp.

Thật ghê gớm… - Kozuki thầm nhủ.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp một con quỷ có khả năng tái tạo vết thương nghiêm trọng nhanh đến vậy.

Còn về nhiều khả năng khác như sức mạnh, so với những con quỷ trước đây nàng từng thấy thì người thanh niên này lại có sức mạnh vượt trội hơn không biết bao nhiêu lần.

Từng nắm đấm gã tung ra mang sức ép vô cùng khủng khiếp, chỉ việc đứng tại chỗ và đấm liên tục về phía trước là đã có thể bắn ra hàng loạt các bọc khí màu xanh lam có sức phá tan mọi vật cản nằm trước mắt.

Trong đó bao gồm cả Douma - một con quỷ chỉ cần cặp quạt sắc như lưỡi dao, với một hai cái vẩy tay là đã có hàng loạt đóa sen lạnh lẽo được phóng ra và đóng băng mọi thứ xung quanh.

Nghe thật vô lý…

Nhưng nó lại đang diễn ra trước mắt Kozuki ngay tại thời điểm này.

Có thể nói pha giao thủ trong chớp mắt vừa rồi của hai con quỷ ấy đã phần nào đấy đánh tan sự nhận biết của Kozuki.

Điều đó khiến nàng vô cùng kinh ngạc.

Kozuki cũng tin chắc một điều.

Không một người nào trong Sát Quỷ Đoàn có thể sống tới mười giây nếu phải đối đầu với một trong hai kẻ này.

“Wow Akaza à, tốc độ hồi phục của cậu dường như nhanh hơn rất nhiều so với lúc trước rồi đấy.” Douma làm ra vẻ ngạc nhiên, mặc dù chính y cũng đã biết điều này.

Không chịu nổi những lời lẽ giả tạo của y, Akaza lạnh lùng nói.

“Thôi diễn trò và biến khỏi đây đi tên khốn. Giữa ta và ngươi cũng chẳng có gì để xảy ra xô xát cả.”

Dứt lời, gã lập tức thủ thế. Tựa như nếu kẻ trước mắt không chịu biến đi thì gã sẽ là người nghênh đón y đánh tới.

“Ôi nha, nghe vậy làm tôi đau lòng lắm đó cậu có biết không? Và tôi xin được từ chối điều đó nhé, do cô gái đằng sau cậu ngon quá đi thôi. Nếu tôi không ăn được cô ấy thì quả thực là một chuyện đáng tiếc…”

Biểu cảm tiếc nuối hiện ra trên gương mặt Douma. Chỉ thấy y bóp nát cái chân bị đứt nằm trong tay, sau đó nhoẻn miệng cười.

“Vậy thì để ta tiễn ngươi.” Ánh mắt của Akaza bỗng trở nên sắc bén.

- Thuật Thức Triển Khai: Loạn Thức!

Gã đấm ra hàng loạt đạo quyền khí bắn về phía trước, hòng đẩy lùi đối phương.

Trước những đòn tấn công tầm xa của Akaza, chỉ thấy Douma phe phẩy cánh quạt trên tay với nụ cười ôn hòa.

“Ầm ầm…”

Mặc cho mấy chục đạo quyền khí lam sắc đánh trực diện, mặt đất nơi vị trí Douma vừa tại liền hóa thành đám bụi lớn mù mịt, vô số các mảnh đá nhỏ cũng từ đó mà bay tán loạn.

Thấy vậy Akaza lập tức xoay người bỏ chạy thật nhanh.

Bởi gã biết những đòn tấn công của mình đều không gây nổi sóng gió gì đối với Thượng Huyền Tam.

Cộng thêm dáng vẻ thản nhiên của Douma khi hứng trọn những đòn tấn công đó, gã càng khẳng định đối phương sẽ nhàn nhã hóa giải nó một cách dễ dàng mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Chính vì thế, chiêu vừa rồi chỉ để câu giờ cho gã và Kozuki có thời gian để bỏ chạy.

Akaza hoàn toàn không muốn chọn cách đối phó chính diện cùng con quỷ đó khi phải cõng một thiếu nữ trên lưng lúc này.

“Anh hạ được hắn rồi sao?” Kozuki ngoái đầu nhìn, nhịn không được hiếu kỳ, hỏi một câu.

“Nếu vậy thì ta đã chẳng phải chạy làm gì.” Thuận miệng đáp lại lời của thiếu nữ, Akaza dồn toàn bộ tinh thần để cảm nhận mọi thứ xung quanh cùng với đôi chân đang không ngừng vận động đến mức cực hạn.

Thấy không có sát ý nào phía sau, gã lập tức thở phào một hơi.

Tưởng chừng như đối phương sẽ không đuổi theo, ngay khi Akaza thả lỏng cơ thể.

Một đám dây leo toát ra hàn khí lạnh thấu xương chẳng biết từ đâu bắn ra rồi tóm chặt lấy hai cánh tay và chân của Akaza, khiến gã không thể di chuyển.

“Chết tiệt!”

“Bắt được rồi nhé.”

Một cánh tay vòng qua eo nhỏ của Kozuki, trong chớp mắt đã tách nàng ra khỏi người Akaza, lôi về phía sau và biến mất.

“Ah!”

Nghe được tiếng hét của Kozuki, Akaza lập tức giằng nát đám dây leo và đuổi theo hướng vừa phát ra tiếng hét.

Trên gương mặt gã chợt nổi lên một đống gân xanh trông rất dữ tợn, gã gào lên một tiếng khiến cho cánh rừng phải lay động.

“DOUMA!!!”

Lúc này.

Dưới ánh trăng đang chiếu rọi qua từng rặng cây trong cánh rừng lớn.

Chỉ thấy hai bóng người đang cùng một chỗ lướt nhanh qua từng cái cành vững chắc.

Kozuki hoảng hốt nhìn lại người thanh niên đang ôm mình, nhận ra kẻ trước mắt không ai khác chính là con quỷ hồi nãy hứng trọn đòn tấn công của Akaza.

Đã vậy trên cơ thể của y còn không một chút bụi bặm nào dính lên hay thậm chí là vài vết xước.

“Ồ, ở gần mới ngửi thấy mùi vị của cô thơm thật đấy cô gái ạ. Hay là cô để ta ăn thử vài miếng thịt trên người cô được không?”

Douma nở nụ cười, trong ánh mắt không che đậy được sự hứng phấn khi nhìn qua từng đường nét trên cơ thể của thiếu nữ đang nằm trong lòng.

Nghe vậy, trong lòng Kozuki chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo, đi theo đó là một cảm giác sợ hãi bao trùm trong tâm trí nàng.

Hai bên khóe mắt chợt rưng rưng vài giọt lệ, nàng lắc đầu.

“Tôi không muốn…”

Chưa để nàng nói hết thì Douma đã lập tức ngắt lời.

“Không muốn? À, cô nên biết là mình không có quyền từ chối đâu a.”

Trước vẻ yếu đuối của Kozuki, chỉ thấy Douma chậm rãi nhấc lên cánh tay mỏng manh đang run lên lẩy bẩy của nàng.

Y há miệng, để lộ ra cặp răng nanh sắc bén, từ từ hướng xuống cánh tay của thiếu nữ.

“Không… đừng…” Kozuki sợ hãi, muốn rụt lại cổ tay của mình nhưng lại không thể.

Một nỗi tuyệt vọng dần thâu tóm toàn bộ nội tâm của nàng lúc này, khiến Kozuki chỉ có thể chết lặng mà nhìn cánh tay nhỏ gầy của mình sắp bị con quỷ cắn xé.

- Mình… kh-không muốn bị ăn thịt…

Khi cặp răng sắc nhọn gần như sắp đâm vào da thịt trẵng nõn của thiếu nữ.

Một đạo quyền khí mờ nhạt ngay lập tức phóng tới từ phía sau Douma, trong nháy mắt đánh vỡ nửa bên mặt của y.

Ngay sau đó, hàng trăm đạo quyền khí giống như vậy từ đằng xa nhắm thẳng về phía Douma bay đến.

Theo sau chúng là một người thanh niên đang vọt tới với gương mặt đằng đằng sát ý.

Cảm nhận được sức ép vô cùng lớn ở đằng sau đang dồn dập đánh tới.

Douma thả ra cánh tay nhỏ bé của Kozuki và lấy ra cánh quạt kim sắc, một bên mặt còn sót lại lộ ra một nụ cười nhạt..

“Cậu hơi hấp tấp rồi đó, Akaza à.”

Chậm rãi xòe ra cánh quạt trên tay, y phẩy ra phía sau vài lần, tạo ra hàng loạt các lá cây màu xanh nhạt mang theo hàn khí phóng về phía Akaza.

- Phấn Đông Lạnh: Tản Liên Hoa.

Hàng trăm đạo quyền khí và hàng tá chiếc lá băng giá lập tức va chạm, một bên mang theo khí thế nghiền ép khiến cho mọi thực vật xung quanh bị chấn nát, bên còn lại toát ra một loại lực lượng lạnh lẽo làm cho mặt đất xung quanh đóng thành băng.

Hai loại lực lượng trong nháy mắt bộc phát khiến cho cả cánh rừng đều lay động không dứt, cuốn lên một đợt kình phong bắn ra mọi phía. Vài hàng cây lớn chịu không nổi dư lực của chúng mà bật cả gốc, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

“Ấy… cậu tức giận rồi đấy à!” Tái tạo xong một bên mặt vừa bị đánh nát, Douma có chút ngạc nhiên khi cảm nhận được một loại áp lực vô hình đang phả vào da mặt.

Trước đây y chưa từng thấy thái độ của Thượng Huyền Tứ như thế này, kể cả gã có bị y đánh bại trước mặt bao nhiêu Thượng Huyền Nguyệt Quỷ đi chăng nữa thì sự tức giận cũng không có mãnh liệt được như vậy.

“Cậu ấy tức giận là vì ta bắt cô đi sao, cô gái bé nhỏ?” Douma nhìn xuống thiếu nữ đang rưng rưng nước mắt, nhẹ giọng hỏi.

Dù đang rất sợ nhưng Kozuki cũng nhất quyết không trả lời.

Ngay lúc này, một đầu quyền bất ngờ nhắm thẳng vào mặt Douma và đấm tới trong nháy mắt.

Y nghiêng đầu, nhẹ nhàng tránh được một quyền này.

Ngay khi một nắm đấm khác đánh tới từ phía bên phải, Douma liền xòe ra chiếc quạt và cắt đôi nó ra làm đôi.

“Cô gái này quan trọng với cậu đến vậy à, Akaz…”

Không đợi y nói hết câu, ngay khi Akaza vừa rụt lại cánh tay đã bị xẻ làm hai nửa, gã lập tức tạt ngang một cước về phía cái đầu của Douma.

Tuy có thể tái tạo được các bộ phận bị mất trong thời gian ngắn, nhưng y không dám đánh cược đầu mình vào thời điểm này.

Không biết Akaza có chịu bỏ qua cho y trong thời gian bản thân tái tạo lại cái đầu hay không.

Nhưng y nghĩ…

Với tình trạng của Akaza hiện giờ thì điều đó có lẽ sẽ không xảy ra đâu, vậy nên Douma mới nhanh chóng lùi về phía sau một bước dài.

Tưởng bản thân đã thành công tránh thoát được một đòn chí tử của gã, nhưng y lại quá chủ quan vào thời điểm này.

Chỉ thấy một đạo cước khí bất ngờ bắn ra từ chân Akaza, đánh nổ đầu của Douma trong chớp mắt.

Kozuki ngơ ngác nhìn cỗ thi thể không đầu đang giữ chặt mình, sau đó nhìn lại thân ảnh phía trước, trong đôi mắt đẫm lệ thoáng qua một tia hi vọng.

Tựa như một sinh linh bé nhỏ được một kéo về từ địa ngục trần gian vậy.

Lợi dụng đối phương bị mất ý thức trong thời gian tái tạo, Akaza lập tức đấm nát cánh tay đang bắt lấy Kozuki và ôm lấy nàng.

Ngay khi gã định lùi về phía sau.

Cánh tay cầm quạt còn lại của cỗ thi thể không đầu bỗng dưng nhấc lên và chém xuống.

Đoán trước được sẽ có tình huống như vậy, gã liền lấy cánh tay trái của mình để đỡ cho Kozuki một đòn này.

Nhưng khiến cho Akaza không ngờ là lưỡi quạt ấy vậy mà dừng lại ngay lúc gần chém vào tay gã.

- Phấn Đông Lạnh: Liên Diệp Băng.

Một làn gió lạnh cắt xương cắt thịt đủ để đóng băng mọi vật bất ngờ đập vào da mặt của Akaza, khiến ánh mắt gã co rụt lại.

Chỉ thấy mười mấy đóa hoa sen màu lam sắc tức tốc nở rộ, mang theo làn gió lạnh thấu tim gan của băng giá ập về phía hai người.

Akaza đang muốn nhảy lên cao để tránh thoát một chiêu này, chợt cảm thấy dưới chân bị vướng phải thứ gì đó lành lạnh.

Hóa ra đôi chân của gã chẳng biết từ bao giờ đã bị đóng băng tại một chỗ và không thể di chuyển.

Trước mắt đã là hàng loạt đóa hoa sen băng giá đang lao đến.

Vì mạng sống của thiếu nữ đang nằm trong vòng tay mà Akaza ngay lập tức vận sức vào hai đầu gối, bật thẳng lên không trung và vứt bỏ lại đôi chân bị đóng băng.

“Răng rắc… cờ rắc!”

Đôi chân đóng băng bị đám hóa sen lạnh lẽo quét qua, lập tức vỡ thành từng mảnh vụn nhỏ.

Thấy vậy, Akaza mới thở phào nhẹ nhõm.

Bắt gặp một cành cây lớn gần đó, vừa hay đôi chân của Akaza cũng mọc lại, gã liền đáp xuống.

Lúc này Akaza mới nhìn xuống thiếu nữ đang nằm trong vòng tay mình, chợt thấy sắc mặt của nàng trắng bệch như người thiếu máu, gã vội vàng hỏi.

“Cô không sao chứ?”

“Ưh…”

Kozuki khó chịu rên lên một tiếng, sắc mặt không giấu nổi sự đau đớn. Chiếc mũi tinh xảo với cái miệng nhỏ nhắn hô hấp cực kỳ khó khăn, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự lạnh giá trong từng hơi thở trong hơi thở của nàng.

Nhận ra cái gì, Akaza lập tức biến sắc.

“Có vẻ như cậu đã chậm mất một nhịp rồi.” Cỗ thân thể không đầu giờ đây đã nguyên vẹn, chỉ thấy Douma đang mỉm cười đứng từ phía dưới nhìn lên gã.

“NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ CÔ ẤY?” Akaza gằn giọng hỏi.

“Cậu đáng lẽ ra phải biết Huyết Quỷ Thuật của tôi ảnh hưởng rất mạnh đến người tiếp xúc rất gần với nó chứ nhỉ, dù tránh được nhưng lỡ hít phải đâu?” Douma thở dài giải thích.

Nghe đến đây, nội tâm của Akaza liền chìm xuống. Trong lòng gã lúc này đang rối lên như một mớ tơ vò.

Nói đúng ra, gã không biết phải làm gì cho Kozuki vào lúc này cả.

Bởi sức ảnh hưởng từ Huyết Quỷ Thuật của Douma rất đáng sợ. Nó có thể khiến cho phổi và nội tạng của người hít vào bị hoại tử.

Chưa cần phải nói đến thợ săn quỷ, chỉ riêng loài quỷ khi tiếp xúc với nó một chút thôi đã khó thoát khỏi cái chết rồi.

Mà người phải chịu điều đó lúc này không ai khác chính là Kozuki.

Cảm nhận nhiệt độ trên người nàng đang lạnh dần, sắc mặt Akaza càng trở nên khẩn trương.

“Ngươi muốn cái gì chứ, Douma?! Làm cách nào để chữa lành cho cô ấy???!!! Chỉ cần cứu cô ta thì cái gì ta đều sẽ làm cho ngươi hết!!!”

Gã bất lực ôm lấy cơ thể của Kozuki vào lòng, dùng ánh mắt van xin nhìn về phía Thượng Huyền Tam và liên tục khẩn cầu.

Hiện tại, người có thể đưa Kozuki trở về giữa bờ vực của sự sống và cái chết chỉ có mình Douma mà thôi.

“Haizzz, rất tiếc là cô ấy không thể cứu được nữa a.”

Nhìn thấy sự thản nhiên của Douma, dù trong lòng rất phẫn nộ nhưng gã vẫn phải kiềm nén, một lần nữa bày ra tất cả vẻ đáng thương trước đây chưa từng có của mình.

“Không thể nào! Chắc chắn là ngươi đang nói dối!!!”

“Không, tôi nói thật đó. Chỉ mười mấy giây nữa thôi là cô ta sẽ biến thành một bộ thi thể lạnh lẽo đó, vậy nên không có cách nào cứu cả…”

Nghe được điều này, mọi thứ xung quanh Akaza bỗng chốc trở nên sụp đổ.

Ký ức đau thương hơn một trăm năm trước vô tình hiện lên trong đầu Akaza.

Khoảng thời gian hạnh phúc, vui vẻ và thỏa mãn với những gì mình đang có bên một gia đình mới khi đó đã bị phá vỡ bởi lỗi lầm của bản thân.

Gã tưởng chừng như đã tìm lại được chính mình và cả cái lý do tồn tại ấy từ khi gặp thiếu nữ này.

Một người giống y hệt với người vợ chưa cưới trước đây của gã.

Người mà gã vẫn giữ sự yêu thương khi đó và đến tận bây giờ.

Nhưng chỉ vì Akaza không có sức mạnh nên mới đánh mất đi người quan trọng đó của mình.

Ngày hôm nay gã sẽ phải đối mặt với sự bất lực đó một lần nữa sao?

Không!

Gã tuyệt đối không cam lòng!

Trước ánh mắt có phần ngạc nhiên của Douma.

Akaza đã làm một chuyện không tưởng.

Gã tự cắn đứt tay mình và ngăn không cho vết thương tái tạo lại, sau đó đưa đến trước miệng của thiếu nữ.

Dưới vết thương đang dần lành lặn đó, chỉ thấy vài giọt máu rơi xuống miệng của Kozuki.

Ngay khi nàng chút hơi thở cuối cùng.

Cũng là lúc tiếng đàn từ nơi sâu xa vẫy gọi…