Chương 41: Hai Thượng huyền va chạm (Thân)

Nhìn thấy người này, Akaza liền không giấu được vẻ chán ghét.

Gã càng ôm chặt thiếu nữ mà mình đang bế, lạnh giọng hỏi.

“Douma?! Tại sao ngươi lại ở đây?”

“Ô, đó là một câu hỏi khó cho tôi quá… biết sao được a, chỉ tại tôi muốn làm lành với cậu sau chừng ấy biến cố giữa hai chúng ta mà thôi, nên mới âm thầm đi theo cậu đến đây a.”

Douma làm ra vẻ ngây ngô như không liên quan đến mình, y dùng cây quạt sắc lẹm để gãi đầu rồi nói tiếp.

“Mà điều làm tôi ngạc nhiên chính là việc cậu lại bảo vệ cô ta a. Một món ăn ngon như vậy mà cậu làm thế thì đáng tiếc thật đấy, ku ku ku.”

Y xòe ra cánh quạt, che cái miệng đang phát ra tiếng cười khẽ mang hàm ý trêu tức.

Cùng là thành viên trong Thập Nhị Thượng Huyền, nhưng Douma không vì thế mà xem trọng những kẻ xếp phía dưới mình.

Nói đơn giản là y coi thường bọn chúng.

Mỗi cấp bậc được phân chia trong Thập Nhị Thượng Huyền hơn một trăm năm trước cho đến nay vẫn chưa từng bị thay đổi một lần.

Từ Thượng Huyền Ngũ trở xuống, thực lực và sức mạnh của mỗi con quỷ sẽ không hơn nhau là bao nhiêu. Nhưng từ Thượng Huyền Tứ trở đi thì mỗi cái cấp bậc đều là cả một vấn đề.

Vậy nên Thượng Huyền Tứ Akaza không đáng để Douma đặt ở trong mắt, dù y từng là kẻ trở thành quỷ sau gã muộn hơn một chút.

Nhưng thực lực của Douma lại mạnh hơn gã rất nhiều. Bởi y thường xuyên ăn thịt phụ nữ và thiếu nữ mỗi ngày, điều đó đã giúp y vươn tới cấp bậc mà không một con quỷ nào dễ dàng làm được.

Mà Akaza - một con quỷ luôn giữ khư khư trong mình cái ý nghĩ không ăn thịt những phái yếu như người già, nữ nhân và trẻ con lại bị y vượt mặt một cách đầy chóng vánh.

Đó cũng chính là điểm giới hạn của gã - một điều mà Douma cho rằng nó ngu ngốc đến cực độ.

Cũng tại lúc này.

Kozuki - người nằm trong vòng tay của một con quỷ và chứng kiến thi thể lạnh ngắt của một thiếu nữ nằm vất vưởng trên vai con quỷ khác, đang liên tục run lẩy bẩy vì sợ hãi.

Khi nàng nghĩ mạng sống của mình nếu rơi vào tay một trong hai con quỷ này chỉ có con đường chết thì một giọng nói trầm ấm vang lên bên cạnh, giúp nàng chấn định được tinh thần một chút.

“Nếu cô không muốn chết thì ôm chặt ở sau lưng ta.” Akaza hạ xuống tầm mắt rồi nhìn chăm chú Kozuki, sau đó từ từ đặt nàng xuống mặt đất.

Ở một vị trí như thế này, gã cảm thấy Douma không thể làm gì được mình nên mới liều lĩnh như vậy.

“Liệu điều anh nói…”

“Đừng nói gì hết và lập tức làm theo lời ta nói đi, ta thật sự không có ý định làm hại cô và cũng chẳng muốn giết cô làm gì. Hãy tin ta!”

Thấy vẻ lo âu và e dè từ thiếu nữ, Akaza kiên nhẫn nói, câu cuối càng nhấn mạnh thêm vài phần mang một ý nghĩa sâu xa nào đó khiến cho Kozuki nhận ra được điều gì đó khác thường.

Nàng lúc này mới nhớ ra một vấn đề.

Nếu gã muốn giết và ăn thịt nàng thì đã làm điều đó sau khi giết chết năm thợ săn quỷ kia rồi, không việc gì phải giả vờ làm con quỷ tốt đến tận bây giờ cả.

Thậm chí Kozuki còn cảm nhận được sự ôn nhu đến từ ánh mắt và lời nói của gã.

Chính vì hai điều này mà Kozuki liền nghe theo lời Akaza. Nàng nhanh chóng leo lên lưng, quàng hai tay qua cổ gã và ôm thật chặt.

Hiện tại, không có sự lựa chọn nào khác dành cho một thiếu nữ yếu đuối như Kozuki ngay lúc này.

Vậy nên nàng đành phải bắt mình tin tưởng lời nói của con quỷ trước mắt, nếu có chết thì cũng chỉ đổ do số mệnh đã cạn mà thôi.

Cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ phía sau, Akaza có chút hoài niệm về quá khứ đã từng hạnh phúc của mình.

Nhưng thời gian hạnh phúc ngắn chẳng tày gang cũng là lúc cơn ác mộng ập đến với gã.

Nó chính là thứ đã ám ảnh suốt cuộc đời Akaza, khiến gã phải sống trong thù hận đối với sự yếu đuối của con người.

“Tuy ngài Muzan có đặc cách cho cậu không giết người già, phụ nữ và trẻ em. Nhưng… hành động vừa rồi của cậu hình như không được ngài Muzan cho phép đâu.”

“Nhỉ?”

Giọng nói đùa giỡn truyền đến, đánh tan hồi ức không mấy tốt đẹp của Akaza, làm gã phải nhíu lại lông mày. Chỉ thấy Douma chĩa cánh quạt về phía gã, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười tà dị.

“Bảo vệ một con người là hành động ngu ngốc nhất của cậu đấy, Akaza…”

- Phấn Đông Lạnh: Liên Diệp Băng.

Chợt cảm nhận được luồng khí lạnh thấu xương đã vọt tới, Akaza liền biết rằng con quỷ trước mắt đã sử dụng Huyết Quỷ Thuật. Gã không chần chừ mà lui lại một khoảng cách khá xa.

“Tuyệt đối không được hít thở ngay lúc này!”

Akaza vội vàng nhắc Kozuki một câu rồi dồn toàn bộ sự tập trung về phía trước - nơi các đóa hoa sen lam sắc mang sự lạnh lẽo khắc nghiệt của mùa đông nở rộ và bay về hướng gã.

Ổn định lại trọng tâm của cơ thể khi phải cõng một người đằng sau, gã lập tức nhấc lên bàn chân và dậm mạnh xuống dưới đất.

lúc này, một hoa văn hình bông tuyết xuất hiện dưới chân Akaza. Lấy gã làm trung tâm và phát ra ánh sáng huyền ảo.

- Thuật Thức Triển Khai: Loạn Thức!

Ngay khi các đóa hoa sen băng giá gần tiếp cận, Akaza liền tung ra hàng chục cú đấm về phía trước.

Mỗi một cú đấm của gã đều mang một sức ép vô cùng khủng khiếp.

Chỉ thấy mười mấy nắm đấm của gã cùng một lúc bắn ra hàng chục đầu quyền khí màu lam nhạt, đánh vào từng đóa hoa sen lạnh như băng, nghiền nát chúng thành nhiều mảnh vụn và rơi lả tả xuống mặt đất.

Không chờ cho Akaza kịp phản ứng, một bóng người trong nháy mắt đã hiện ra ngay trước mặt gã.

Kẻ này không ai khác chính là Douma.

Chỉ thấy y vẫn giữ nguyên nụ cười nhạt bên khóe môi, trên tay mang theo lưỡi quạt vàng kim sắc bén lóe lên tia sáng bóng bất ngờ quét ngang về hướng đôi mắt của gã.

Akaza hừ lạnh một tiếng, lập tức nghiêng đầu ra phía sau. Ngay khi cạnh quạt sắc như lưỡi kiếm vừa lướt qua đôi mắt, gã liền tung ra một đòn đá móc từ dưới lên nhằm thẳng vào cằm của đối phương.

- Thuật Thức Triển Khai: Phi Du Tinh Thiên Luân!

Ngay khi cú đá đầy chứa đầy uy lực còn cách cái cằm của Douma vài xăng-ti-mét, khóe miệng y chợt cong lên thành một nụ cười nham hiểm.

“Soạt… phốc.”

Akaza có chút rùng mình khi thấy nụ cười này của đối phương, cùng với đó là một cảm giác lành lạnh cắt qua cẳng chân khiến gã phải bật lùi lại về phía sau gần chục mét.

“À… không ngờ sau từng ấy năm gặp lại thì thực lực của cậu cũng tiến bộ hơn một chút rồi đấy, Akaza.” Douma mỉm cười, đưa tay bắt lấy một cái chân vừa hay rơi xuống vị trí của y.

“Nhưng còn kém một chút để đá bay cái đầu của tôi ấy”

Hắn… quá nhanh! - Nhìn cái chân đứt lìa của bản thân đang nằm bất động trong tay của đối phương, Akaza hơi nhíu mày.

“Không thể nào… chân của anh… bị đứt rồi.” Kozuki hoảng sợ, run giọng nói.

Trong lòng của nàng hiện tại đang vô cùng áy náy đối với sự che chở của tên quỷ này.

Nàng cũng không ngờ gã sẽ đánh đổi lớn như vậy để bảo vệ mình.

Dù không quen biết gã, nhưng không hiểu sao Kozuki lại có một loại cảm giác an toàn khi áp người vào tấm lưng vững chắc này…

“Vết thương này đối với ta chẳng là gì cả nên cô không cần phải hốt hoảng làm gì.”