Chương 40: Hai Thượng huyền va chạm

“Tôi nghe được các Trụ Cột nói rằng… một con quỷ có đánh số ở một bên mắt chính là một Hạ Huyền, còn đánh cả chữ lẫn số ở hai bên mắt t-thì ch-chính… là một Thượng Huyền Nguyệt Quỷ.”

“H-hắn… chính là Thượng Huyền Tứ!”

Khi nhìn thấy hai chữ kanji cổ trên đôi mắt của đối phương, cả nhóm ai cũng đều biến sắc.

“Tất cả mau rút kiếm chuẩn bị chiến đấu!!!” Người thiếu niên dẫn đội hô to một câu, sắc mặt trở nên ngưng trọng hơn bao giờ hết.

Các thành viên còn lại nghe vậy liền rút ra thanh kiếm của mình và chĩa về phía trước - nơi Thượng Huyền Tứ đang chầm chậm bước tới.

Lúc này, một cảm giác áp lực không hiểu từ đâu chạy đến đè lên trên vai của họ, khiến cơ thể mỗi người đang không ngừng run rẩy.

Chỉ thấy ánh mắt lãnh đạm của gã đang nhìn chòng chọc vào năm thiếu niên, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hai thiếu nữ bên cạnh.

Dường như xem họ như hai thứ không đáng để bận tâm vậy.

“Quá yếu, đó là vì sao các ngươi không có chiến ý của riêng mình. Điều này làm ta thật thất vọng. Các ngươi không như những tên Trụ Cột mà ta đã giết, cả một lũ yếu kém như vậy…” Trong giọng nói ẩn chứa vài ý khinh miệt, Akaza dừng lại bước chân của mình.

Đôi mắt sắc bén bỗng khóa chặt năm thiếu niên.

“... Nên sớm chết đi cho rồi!”

Dứt lời, gã lập tức lao vọt về hướng nhóm thợ săn, tốc độ nhanh đến mức để lại một đạo tàn ảnh dần dần mờ nhạt ở trong mắt của họ.

“Hắn đến…” Người đội trưởng còn chưa kịp nói hết, chuẩn bị nhấc kiếm ngay khi nhận ra trước mắt có bóng người thì cái đầu của y đã hóa thành một đống bọt máu, bắn hết lên trên mặt và trang phục của sáu thiếu niên nam nữ còn lại.

Không biết từ khi nào mà Thượng Huyền Tứ đã đứng ngay phía trước thi thể không đầu kia với khoảng cách rất gần. Chỉ thấy gã liếm vài vết máu dính trên nắm đấm, lạnh lùng cười một tiếng.

“Không chịu nổi một đấm là như vậy sao? Chẳng khác nào là một đống đậu phụ cả.”

“Giết hắn!!!”

Sau khi hét lên một tiếng, một thiếu niên sợ quá hóa cuồng lập tức vung kiếm, chủ động tung ra một nhát chém trực diện về phía cái cổ của Thượng Huyền Tứ.

Ba thiếu niên còn lại thấy vậy cũng lao về phía gã và chém ra một nhát kiếm. Một loại ý niệm ham sống liền hóa thành một cái đòn bẩy để dấy lên ý chí chiến đấu của tất cả.

Nhưng khi lưỡi kiếm của họ gần chạm đến đối phương…

“Phốc phốc phốc phốc…”

Bốn đầu quyền nhanh như cắt chỉ trong một cái chớp mắt đã đấm nổ tung đầu của từng người.

Từng mảnh vụn nhỏ của xương hộp sọ lẫn xen lẫn với huyết dịch văng lên mặt đất, thân cây và quần áo của hai thiếu nữ đứng gần đó.

Sắc mặt của hai người đã trở nên trắng bệch, thân thể không tự chủ được mà run rẩy liên hồi. Riêng Kozuki là đã ngã khuỵu xuống mặt đất vì tâm lý chịu không nổi cảnh tượng thể thảm ở trước mắt.

Chỉ thấy đứng tại nơi đó, Akaza đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn qua năm thi thể đang nằm bất động trên mặt đất.

“Đúng là không chịu nổi một… đấm…”

Ngay khi nhìn lướt qua thiếu nữ mặc haori hồng đốm tuyết, đôi mắt của gã chợt co rụt lại.

- Cái gì vậy? Cô ta… dường như mình đã gặp ở đâu đó rồi thì phải?

Chầm chậm nhấc lên từng bước chân đi về phía thiếu nữ, Akaza không ngừng tự chất vấn chính mình khi nhìn thấy gương mặt có chút quen thuộc của cô.

Một cảm xúc tiêu cực bỗng dưng dâng lên trong lòng làm gã rất khó chịu, kèm theo một loại đau thương khó có thể tả bao trọn trái tim sắt đá khiến gã dần trở nên mềm nhũn.

Nhưng kỳ lạ thay… gã lại không ghét bỏ gì loại cảm giác đáng hổ thẹn ấy - một cảm xúc tuyệt đối không nên có dành cho một con quỷ.

Chỉ là từng giọt nước bên khóe mắt gã đã không giấu nổi được điều đó.

“Cô là ai? Tại sao khi nhìn thấy cô… ta lại cảm thấy tội lỗi và đau đớn đến vậy chứ?” Nhìn xuống thiếu nữ nhỏ nhắn và yếu đuối đang quỳ trên mặt đất, Akaza cắn răng hỏi.

Bàn tay đã nhuốm máu của gã dùng để giết người không tự chủ được mà bóp chặt ngực trái.

Nghe vậy, thiếu nữ hiện lên vẻ sợ hãi, ôm chặt chiếc hộp sơ cứu bên mình, nhẹ giọng nói.

“T-tôi… tôi tên là K-Kozuki…”

Câu trả lời của cô như một tiếng sét đánh ngang tai khiến Akaza lập tức sững người.

Gã trợn trừng đôi mắt, khó tin nhìn chăm chăm thiếu nữ.

- Kozuki… Kozuki… Koyuki?!

Trong tâm trí Akaza đột nhiên xuất hiện hình ảnh của một người con gái xinh đẹp mà từ lâu gã đã đưa vào quên lãng.

Dù đứng từ phía xa, nhưng Akaza có thể thấy được cô mặc trên người bộ kimono màu hồng có họa tiết chấm bi.

Mái tóc của cô đen nhánh, trên đỉnh đầu xuyên ba cái kẹp tóc hình hoa tuyết. Đặc biệt là đôi mắt to tròn của cô có hình bông hoa nhỏ trong đó.

Nó càng trở nên đẹp hơn khi cô nhìn gã với một nụ cười hạnh phúc ở trên môi.

Chỉ là khi nhìn thấy nụ cười này, trái tim của Akaza lại trở nên co thóp và đau quặn.

- Koyuki?! T-ta nhớ ra rồi…

Lúc này, mặc cho nữ thợ săn trẻ tuổi đang đứng gần đó đã quay lưng bỏ chạy.

Riêng chỉ có thiếu nữ ngồi trên mặt đất là hiện ra trong tầm mắt của Akaza.

Gã mang theo những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn rơi, bước đến thiếu nữ với một khoảng cách gần hơn.

Vì tính cách yếu đuối nên khi thấy con quỷ đã giết chết đồng đội của mình bước tới, Kozuki càng trở nên sợ hãi hơn.

Ôm chặt chiếc hộp vào lòng, cô nhắm lại đôi mắt.

“Koyuki… không, Kozuki! Làm ơn hãy nói cho ta biết… tại sao cô lại giống cô ấy đến vậy?”

Akaza run giọng hỏi, một loại xúc động dâng lên khi gã nhận ra thiếu nữ này giống y hệt người vợ chưa cưới đã mất của mình

Mặc cho thái độ của cô đối với bản thân chỉ toàn là run sợ, gã từ từ ngồi xuống đối diện trước mặt Kozuki. Muốn đưa tay để sờ lên má cô nhưng chợt dừng lại, bởi nó giờ đây đã dính máu mất rồi…

Kozuki không dám đáp lại.

Thấy có điều gì đó uẩn khúc, cô he hé đôi mắt to để nhìn.

Lúc này mới nhận ra biểu cảm kỳ lạ của Akaza, nó ẩn chứa đầy sự hối hận và tự trách.

Chính nó đã khiến mọi sự sợ hãi trong Kozuki hoàn toàn biến mất, đổi lại là một sự thương hại đang dần được thay thế.

Cô cũng không tin gã vậy mà lại khóc…

Trong khoảnh khắc đó, Kozuki đã tự hỏi.

- Liệu một con quỷ giết vô số người còn có thể rơi nước mắt sao…

“Trả lời ta… tại sao cô lại giống Koyuki đến thế? Từ mái tóc, đôi mắt cho đến gương mặt và cả chiếc haori mà cô mặc… nàng ấy cũng đều có tất cả.”

Đáp lại câu hỏi của gã là một ánh mắt khó xử pha với một chút thương hại từ thiếu nữ.

“T-tôi… tôi không biết nữa…” Kozuki trả lời một cách e dè.

Nghe vậy, tia hi vọng trong đôi mắt của Akaza cũng dần ảm đạm.

Bởi câu trả lời đó là thứ mà gã không muốn nghe thấy nhất.

“Aaaaaaaa!”

Vào lúc này, một tiếng hét thất thanh của nữ nhân truyền đến từ một nơi nào đó cách đấy không xa.

“L-là giọng của Meko?!” Kozuki giật mình khi nhận ra tiếng hét này là của thiếu nữ trong đội.

Còn Akaza thì lại hơi nhíu mày.

Ngay khi nhận thấy mùi máu phang phảng trong không khí cùng với cơn buốt lạnh đang nhằm về phía Kozuki, gã lập tức nhào tới ôm cô thật chặt và biến mất ngay tại chỗ.

“Xoẹt…” Một tiếng cắt truyền tới.

Tại nơi mà hai người vừa ngồi, chỉ thấy một người thanh niên trẻ tuổi đang chậm rãi thu lại cánh quạt màu vàng kim.

Y khoác một áo choàng đen bên ngoài, bên trong là chiếc áo đỏ màu máu cùng với chiếc quần dài trắng.

Trên mái tóc dài màu trắng bạc của y còn có một khoảng tròn đỏ tươi trông rất lạ mắt.

Cùng với đôi mắt sặc sỡ màu sắc cầu vòng được khắc lên hai chữ “Thượng Huyền Tam” làm nhấn mạnh thêm vai trò của y.

Thượng Huyền Tam Douma - Một con quỷ mạnh thứ tư chỉ sau Chúa quỷ Muzan đã xuất hiện tại đây.

Điều đáng sợ ở sau lưng y chính là một thi thể đã lạnh ngắt của thiếu nữ - người đã bỏ lại Kozuki để chạy thoát thân.

Chỉ thấy y nở một nụ cười dễ mến, nhìn về phía xa - nơi Akaza vừa xuất hiện, thần sắc lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Ô Akaza, tại sao cậu lại mang món ăn của tôi đi chứ? Nào nào chẳng phải giữa chúng ta không còn hiềm khích gì sau một trăm năm trước rồi ấy sao. Hay cậu đã có hứng thú với thịt của phụ nữ rồi?”

“Nếu không thì… giả lại cho tôi nhé. Được không này?”