Sau khi Seigi cùng với hai nữ rời khỏi ngôi làng, do thời gian đã rơi vào ban đêm nên hắn quyết định tá túc tại nhà của người thanh niên mới gặp lúc đặt chân đến đây.
Đa phần là vì lo lắng sẽ gặp một Thượng Huyền Nguyệt Quỷ khi đang trên đường về, lúc đó hắn không chắc liệu có tên thứ hai hay không.
Nếu có thì tính mạng của hai thiếu nữ hắn đang mang trên người sẽ rất khó bảo toàn.
Vừa bước đến trước căn nhà lớp bằng gạch, Seigi khẽ gõ cửa một hai cái.
Một lát sau.
Cánh cửa gỗ vang lên một tiếng mở chốt, nó he hé mở ra khoảng nhỏ ở khe cửa, bóng người đứng trong đó thấp thỏm nhìn ra.
“Cậu là… người hồi nãy?!”
Trước sự kinh ngạc của người thanh niên - chủ của căn nhà này, Seigi chỉ thản nhiên trả lời.
“Là tôi. Tôi đến để báo cho anh một tin vui. Đó là kẻ gây ra vụ án mạng hàng loạt đã bị giết chết rồi, từ nay mọi người cũng không phải sống trong sự sợ hãi nữa.”
“C-cái… cái gì? Đây là sự thật.” Thanh niên có chút khó tin, nhưng khi nhìn thấy những vết trầy xước trên người của Seigi và hai thiếu nữ đang được hắn bế ở đằng trước lẫn đằng sau, y lập tức tin tưởng.
Thấy vẻ nghiêm túc trên mặt hắn, y lại càng chắc chắn điều đó là sự thật nên không hỏi tiếp.
Seigi không nói ra thứ bọn họ giết là hai con quỷ, vì điều đó sẽ chỉ khiến hắn trông giống như tên ngốc trong mắt người dân nơi đây mà thôi.
Bởi sự hiện diện của loài quỷ trong thời đại này hoàn toàn chưa được biết đến.
“Thật tốt quá! Cảm ơn các cậu, tôi không biết mình phải lấy cái gì ra để cảm tạ cậu đây?!” Lập tức mở ra cánh cửa, người thanh niên mừng rỡ nhìn hắn chăm chú.
“Trong quá trình truy bắt và tiêu diệt tên sát nhân, chúng tôi đã phải bỏ ra khá nhiều sức lực và cảm thấy mệt mỏi nên muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm, không biết anh có thể…”
“Ây! Mời vào mời vào! Sao có thể để ba người đi vào ban đêm với những vết thương như vậy được chứ.”
Seigi còn chưa nói hết đã bị sự nhiệt tình của người chủ nhà đánh gãy, y ra sức lôi kéo hắn đi vào.
“Nếu vậy thì cảm ơn.”
Tiếp nhận sự nhiệt tình của y, Seigi mỉm cười từ tốn bước qua cánh cửa. Hắn cảm thấy người chủ nhà này không có vấn đề gì nên mới đưa ra yêu cầu như vậy, nếu không cũng chẳng rảnh rỗi để đến đây làm màu.
Chỉ thấy người chủ nhà đóng cửa lại, sau đó ấn vào một công tắc trên tường để bật đèn.
Lúc này, nhờ có ánh sáng từ bốn bóng đèn treo trên trần mà mọi đồ vật trong ngôi nhà đều hiện ra.
Bộ bàn ghế gỗ được chạm khắc tinh tế nằm giữa gian phòng khách khá rộng. Chiếc tủ gỗ đựng bát, đĩa và ly sứ đặt ở một góc nhà. Những đồ vật đắt tiền khác như bình hoa, tranh sơn dầu đều được xếp ở các vị trí khá bắt mắt.
Trái ngược với hoàn cảnh ảm đạm tối tăm ở ngoài kia, mọi thứ trong ngôi nhà này mang lại cho người khác loại cảm giác tinh tế và sáng sủa khi nhìn vào.
Chừng ấy đã đủ để hiểu người gia chủ của ngôi nhà này rất có hiếu thẩm mỹ.
"Tôi tên Niziki, mời cậu đi theo tôi!"
Người thanh niên tự mình giới thiệu xong, y dẫn Seigi đi lên một căn phòng ngủ trên tầng hai để nghỉ ngơi.
Sau khi Niziki đóng lại cánh cửa, Seigi nhẹ nhàng đặt hai thiếu nữ lên một chiếc giường lớn.
Thấy trang phục của Kanae và Hinata đã rách, làm lộ ra cả da thịt trắng hồng bên trong. Hắn suy nghĩ xem có nên tự cởi chúng ra để thay và lau người cho các nàng hay không.
Sau một lát đắn đo, Seigi liền đi ra ngoài căn phòng và trở về với hai bộ yukata trắng và hồng trên tay.
Chúng chính là quần áo mà hắn đã mượn của vợ gia chủ.
Seigi nhẹ nhàng cởi đi lớp quần áo của từng người, sau đó lấy khăn tắm đã được vò ướt để lau qua cơ thể cho các nàng.
Do thể lực và tinh thần của hai thiếu nữ đã tiêu hao khá nhiều trong trận chiến nên giấc ngủ mới sâu như vậy.
Chỉ thấy đôi lông mày của các nàng hơi chau lại, hơi thở trong vô thức cũng dần trở nên nặng nề hơn theo thời gian.
Từng đường cong mập mờ có chỗ lồi chỗ lõm khẽ run rẩy khi được bàn tay bọc trong khăn vuốt qua, lộ ra làn da trắng nõn và bóng bẩy.
Trong quá trình này, tuy thằng nhỏ có gồng lên khá nhiều nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn vệ sinh cho thiếu nữ.
Đúng vậy!
Hắn hoàn toàn không động chạm gì vào những nơi cấm địa trên cơ thể của cả hai.
Không phải là Seigi không muốn, mà do ý chí của hắn tự đặt ra cho chính bản thân.
Dù không tự nhận mình là quân tử, nhưng hắn cũng chẳng phải là loại người tà dâm cứ gặp gái là hóa thành một con ngựa động dục.
Tựa như mấy tiểu thuyết hay truyện tranh hậu cung nào đó mà Seigi từng đọc…
Hắn hiện tại suy cho cùng là một thiếu niên mười lăm tuổi chưa mọc lông “điểu” mà thôi.
Chuyện abcxyz gì đó cũng chỉ là chuyện sớm chiều trong tương lai gần đối với hắn…
Sau khi lau sạch sẽ bụi bẩn trên người của Kanae và Hinata, Seigi lập tức lấy bộ quần áo đã mượn để mặc cho hai nàng.
Làm xong những việc cỏn con này, hắn liền đi tắm rửa qua cho sạch sẽ rồi mới đi nghỉ ngơi.
Trở về căn phòng ngủ.
Seigi không dám nằm bên cạnh hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa kia mà chọn ngồi trên chiếc ghế gỗ gần đó để ngả lưng.
Một phần cũng vì lực lượng tà lực khổng lồ trong người Seigi. Tránh cho dục vọng khi đó dâng mạnh khiến cho lý trí của hắn bị che mất rồi lại vô ý làm ra những việc bẩn thỉu.
Việc hấp thụ sức mạnh tà tính của kẻ địch không phải là không có tác dụng phụ ở trong đó.
Nên nhớ…
Do có một lượng nhỏ tà lực được chuyển hóa từ tà tính nên Seigi mới giữ được tính cách thiện lương như hiện tại.
Nhưng một khi để lượng lớn tà lực quá tải đối với cơ thể của hắn…
Tựa như một ly rượu được đổ tràn ra cả miệng ly.
Mọi cảm xúc tiêu cực khi đó sẽ cần phải được giải phóng!
-OoO-
Tại một khu rừng hẻo lánh khác vào ban đêm, xuyên qua mảnh đất gồ gề mọc chen chúc những cây cổ thụ to lớn, nơi có một đội săn quỷ bảy người đang đi tuần tra ở khu vực này.
Họ là các thiếu niên trẻ tuổi, mang trên mình bộ đồng phục đặc trưng của Sát Quỷ Đoàn. Trong đó có năm nam và hai nữ.
“Kozuki, tại sao cô phải tham gia vào nhiệm vụ lần này đâu? Công việc chữa trị tại Điệp Phủ không tốt cho cô sao?”
Người thiếu niên dẫn đầu dùng kiếm chém nát từng bụi cây chắn phía trước, nhẹ giọng hỏi một thiếu nữ đang đi phía sau y.
Chỉ thấy thiếu nữ tên Kozuki này có gương mặt rất xinh xắn, vóc dáng nhỏ nhắn mang cho người ta một loại cảm giác yếu ớt muốn được bảo hộ.
Kozuki mặc trên người trang phục Sát Quỷ Đoàn cỡ nhỏ.
Nhưng khác với sáu người còn lại ở chỗ cô khoác thêm một haori màu hồng đậm, các dấu đốm trắng được khắc trên đó như những hạt tuyết trắng đọng lại.
Cô không mang Nhật Luân Kiếm bên người, thay vào đó là dắt theo chiếc đai có gắn một cái hộp nhỏ hình chữ nhật.
Đó chính là hộp cứu thương, vật mà Kozuki luôn xem như là một người bạn chí cốt, không lúc nào rời xa bên cô khi đi ra ngoài để làm nhiệm vụ.
“Đ-được giúp đỡ mọi người trong Sát Quỷ Đoàn là niềm vui đối với mình mà. Ở Điệp Phủ đã có Hoa Trụ lo mọi việc nên mình cũng không có việc gì để làm.”
“Biết đâu… mình nghĩ bản thân sẽ có ích hơn và lấy được nhiều trải nghiệm khi được hỗ trợ các cậu trong nhiệm vụ lần này, nên mong mọi người chiếu cố nhiều ạ.”
Cô khẽ đáp bằng một giọng nói êm tai có phần thiếu tự tin, trên gương mặt xinh xắn lộ ra nụ cười mỉm trông rất dễ thương, khiến năm thiếu niên nhìn lại ngây người trong chốc lát, làm thiếu nữ bên cạnh phải ghen tị vài phần.
“Đúng đấy, có cô ấy đi cùng chẳng phải sẽ đỡ hơn trong việc cứu thương hay sao, đội trưởng?”
“Đồng ý với cậu, thêm một người thì việc cũng sẽ nhẹ hơn rất nhiều a. Mà cô Kozuki còn rất dễ thương đâu.”
“Thôi được rồi, dù sao thì người cho cô ấy đi cùng với đội chúng ta cũng là tôi nên vấn đề này sẽ không hỏi đến nữa.”
Nghe hai thiếu niên trong đội bênh thiếu nữ này, người đội trưởng bất đắc dĩ trả lời, sau đó nhìn về phía Kozuki.
“Chắc hẳn cô nên biết tự tránh nguy hiểm khi chúng tôi chiến đấu với con quỷ rồi chứ? Bởi sẽ không ai có thể bảo vệ cô trong trường hợp nguy cấp đó được, cô hiểu không?”
“Tôi hiểu rồi… khi đó tôi sẽ tự lo liệu lấy. Dù sao công việc của tôi là sơ cứu vết thương cho mọi người mà, nên điều đó cũng không quan trọng lắm đâu.” Kozuki khẽ gật đầu, lúc này cô tự biết mình là gánh nặng cho cả đội nên chỉ có thể chấp nhận điều đó.
Dù sao người muốn đi theo họ cũng chính là bản thân cô mà không phải do ai khác ép buộc.
Thấy đội trưởng quá thẳng thắn đối với một thiếu nữ tốt bụng trông yếu ớt như vậy, bốn thiếu niên còn lại có chút tiếc hận trong lòng, không dám nói ra.
Sau khi cả đội đi hết một đoạn dài của con đường gập ghềnh nhiều bụi cây chắn phía trước và đến một khoảng đất trống trụi có lưa thưa vài gốc cây, họ bất ngờ nhìn thấy bóng lưng cao lớn của một người thanh niên có mái tóc màu hồng ở đằng xa.
Gã mặc quần dài trắng bó cổ chân cùng với chiếc áo ba lỗ ngắn để lộ ra từng đường nét cơ bắp săn chắc trên người. Bên cạnh đó, toàn bộ cơ thể gã được khắc đầy những hình xăm góc cạnh màu lam đậm trông rất quỷ dị.
- Đó là… ?
Người đội trưởng thấy có điều gì đó bất thường, lập tức ngăn lại bước tiến của sáu người phía sau.
“Người kia có vấn đề gì sao, đội trưởng?” Nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của người dẫn đội, thiếu niên đứng bên cạnh không hiểu hỏi.
“Cậu không thấy…”
Y đang định trả lời thì chợt ngưng giọng.
Bởi lúc này, người thanh niên đứng phía xa kia đã chậm rãi xoay người, chỉ thấy khóe miệng của gã mỉm cười.
“Các ngươi làm ta đợi ở đây khá lâu đấy.”