Tại màn đêm bủa vây giữa bầu trời, dưới ánh trăng sáng lờ mờ chiếu rọi có một con quạ đang lượn lờ trên không.
Ánh mắt láo liên của nó chăm chăm nhìn xuống mảnh đất đổ nát trong ngôi làng bị bỏ hoang, trong nội tâm có một đầu ngọn sóng dữ dội đang dâng lên không ngừng.
- Ngài ấy! Vậy mà hạ… không, là giết được Thượng Huyền Nguyệt Quỷ chỉ bằng sức mình?!
“Vô Trụ chính là át chủ bài của Sát Quỷ Đoàn chúng ta!!! Phải mau đem chuyện này báo lại cho ngài Oyakata mới được…” Vừa dứt lời, con quạ liền đập cánh rời đi.
Phía dưới ngôi làng, chỉ thấy nơi đó có một người thiếu niên mặc komono đen nhăn nhúm, vài chỗ rách một mảng lớn còn để lộ ra khá nhiều vết trầy xước.
Hắn nhìn xuống thi thể đang dần hóa thành tro bụi.
Mà ngay tại thi thể đó, một lượng khói đen dày đặc đang liên tục bốc lên thành chùm nhỏ lơ lửng trước mắt hắn.
Seigi cũng nhìn thấy nó, nhưng trong đôi mắt của hắn chỉ thoáng qua một vẻ lạnh nhạt như không để tâm lắm.
Bởi lúc này, hắn chưa từng nghĩ bản thân có thể giết chết được hai Thượng Huyền Nguyệt Quỷ chỉ trong một đêm của nhiệm vụ đầu tiên.
Điều này nói thế nào cũng rất khó để tin.
Phải biết, mỗi một tên Thượng Huyền Nguyệt Quỷ có thực lực gần như dễ dàng giết chết hai đến ba Trụ Cột. Mà Seigi - một kẻ siêu việt nhân loại nếu đặt trong mắt người khác, lại làm được một chuyện mà hàng trăm năm qua chưa có một ai làm được ở Sát Quỷ Đoàn, bao gồm cả các Trụ Cột.
Để người khác nghe được sẽ là một vấn đề kinh thiên động địa như thế nào chứ?
Chính vì vậy mà hắn!
Một Trụ Cột đầu tiên trong lịch sử có thể tự mình giết hai kẻ trong Thập Nhị Nguyệt Quỷ… không, đúng hơn là Thập Nhị Thượng Huyền mà không chết!
Nhưng là…
Chuyện này đối với Seigi mà nói không phải vấn đề gì đáng ăn mừng. Ngoài chính bản thân hắn mới biết mình đến tột cùng là thứ gì, nên việc hạ được Thượng Huyền Nguyệt Quỷ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Điều mà hắn quan tâm, đó là hai tên Thượng Huyền Nguyệt Quỷ mà mình vừa giết.
Chúng hoàn toàn xa lạ đối với Seigi.
Như trong nguyên tác hắn từng được xem, Thượng Huyền Ngũ chắc chắn phải là Gyokko, còn Thượng Huyền Thất thì Daki đảm nhận cũng không phải là không thể.
Nhưng trong lần chạm trán vừa rồi, hai kẻ đó chẳng lộ diện và thay vào đó là hai tên lạ hoắc khác xuất hiện.
Chúng sở hữu Huyết Quỷ Thuật mạnh đến ghê người.
Tuy đối với Seigi sẽ không là gì, nhưng dùng để đối phó với các Trụ Cột thì lại là một vấn đề khác.
Đơn giản như một chiêu tất sát hồi nãy của Thượng Huyền Ngũ và Thượng Huyền Thất, tin chắc rằng chỉ cần Rengoku hay Giyuu đối đầu với một trong hai bọn chúng thì họ sẽ chết chẳng kịp ngáp ấy.
Khi đó hắn chỉ sợ hai Trụ Cột mạnh mẽ như Sanemi, Gyoumei thức tỉnh Thế Giới Giác Ngộ, Ấn Diệt Quỷ và hóa đỏ lưỡi kiếm cũng rất khó để giết chết hai con quỷ này.
Cảm thấy không còn việc gì nữa, hắn bình tĩnh quay người rời đi.
Đám khói đen thấy vậy cũng bay theo phía sau, chui vào trong cơ thể hắn.
Chúng chính là năng lượng tà tính* của Thượng Huyền Ngũ Kokuro thoát ra ngoài sau khi chết.
Seigi cảm thấy trong người xuất hiện một loại cảm giác quen thuộc, nó thư thái và sảng khoái như được tắm trong bồn nước ấm vào những ngày tuyết rơi vậy.
Đột phá? - Seigi hơi ngạc nhiên, liền mở ra Bảng trạng thái để xem thực hư ra sao.
Bảng trạng thái:
- Tên: Seigi -
- Tuổi thọ: 500 năm (15 tuổi) -
- Tộc: Tà Thần -
- Cấp độ: Tầng một (Đỉnh phong) -
- Năng lực:
Học hỏi/thích nghi: Hơi Thở của Nước (Mười một thức), Hơi Thở của Sấm Sét (Sáu thức), Hơi Thở của Âm Thanh (Năm thức), Hơi Thở của Gió (Năm thức), Hơi Thở của Hoa (Sáu thức)
Tam Mạch Chuyển Tử (1/3) -
Nhiệm vụ:
- Thu nữ tính vào hậu cung (Mỗi một người sẽ có giá trị năm trăm điểm tích lũy):
Obanai Iguri: 95%
Kochou Kanae: 70%
Kanroji Mitsuri: 50%
Hyuga Hinata (Đạo lữ): 10% -
- Diệt boss:
Chính (Giá trị hai nghìn điểm tích lũy): chưa
Phụ (Giá trị một nghìn điểm tích lũy): chưa
Thập Nhị Thượng Huyền (Giá trị năm trăm điểm tích lũy): (2/12)
Thập Nhị Hạ Huyền (Giá trị một trăm điểm tích lũy): (3/12)
Haizz, sau bao nhiêu năm… cuối cùng cũng lên được đỉnh phong. - Seigi lộ ra sự vui vẻ, nhưng khi nhìn lướt xuống tên của Hinata thì nụ cười mỉm của hắn liền bị dập tắt.
- Độ tình cảm có 10%…
Rất nhanh hắn liền hiểu lý do tại sao chỉ số tình cảm của Hinata dành cho mình lại ít đến vậy.
Phải biết người trong lòng nàng yêu nhất lúc bấy giờ cũng chỉ có mỗi Naruto mà thôi.
Khó trách tại sao Hinata lại không mảy may động lòng đối với hắn.
Hóa ra vị trí quan trọng trong trái tim nàng đã dành cho người khác mất rồi…
- Nhưng chắc còn xoay chuyển được đi…
Hắn khẽ lắc đầu để vứt bỏ mấy suy nghĩ rối rắm, chính bản thân hắn cũng không nhận ra tình cảm của Hinata ban đầu mới gặp nhau cũng chỉ có 0%, đến tận bây giờ tăng lên 10% đã là khả quan lắm rồi.
Seigi ôm biểu tình điềm đạm bước đến chỗ Hinata và Kanae.
Vừa thấy hắn, Hinata lộ ra vẻ vui mừng và nói.
“Anh Seigi, tình trạng của chị ấy đã tốt hơn rất nhiều rồi, chỉ là do quá mệt nên chị ấy mới bị ngất đi mà thôi.”
“May mà anh đến kịp lúc đó, không thì em cũng khó đối phó lại với tên kia. Cảm ơn anh.”
Đúng vậy, chính nàng tự nhận bản thân yếu hơn đối phương rất nhiều.
Nhưng chỉ ở mặt thể lực và hồi phục mà thôi. Vì thế, người bất lợi nhất trong trận đánh lâu dài không ai khác chính là nàng.
Seigi chưa đáp lại, hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên trán của Kanae để kiểm tra, sau đó mới nói.
“Không có gì phải cảm ơn cả, mọi chuyện này đều do anh phải có trách nhiệm ở trong đó. Nếu không có chuyện gì xảy ra thì tốt rồi, chúng ta đi tìm nơi nghỉ chân để sáng mai trở về Tổng bộ thôi.”
“Khoan đã…”
Ngay khi Seigi ôm Kanae vào ngực để bế lên, một bàn tay trắng nõn dính vài vết máu chưa được lau đi đã chạm nhẹ vào má hắn - vị trí có vết thương hở đang chảy xuống một dòng máu nhỏ.
? - Seigi nghi hoặc, chăm chú quay sang nhìn Hinata.
“Anh bị thương rồi, hãy để em làm lành nó.”
Hinata khẽ chạm nhẹ vào má trái của hắn - nơi có một vết xước dài đang rỉ máu. Sử dụng một chút charka ít ỏi còn sót lại trong cơ thể, nàng khiến cho vết thương trên má Seigi nhanh chóng liền lại.
Cảm nhận được bàn tay mềm mại mang vài tia ấm áp rời đi, Seigi có một loại rung động không nói nên lời, nhưng hắn cũng chỉ giấu nó sâu trong con tim và đáp lại bằng một lời nói từ tốn.
“Cảm ơn, chúng ta đi thôi.”
Rời đi ánh mắt khỏi gương mặt đang mỉm cười với vẻ dịu dàng của thiếu nữ, ngay khi hắn quay lưng.
Không hiểu vì cái gì mà cơ thể của Hinata đột nhiên chao đảo, đôi mắt của nàng xuất hiện dấu hiệu lờ đờ rồi nhắm lại, ngã một cách đột ngột không một lời báo trước.
Do đã quá mệt mỏi vì cạn kiệt charka cùng với việc chịu đựng khá nhiều tổn thất về tinh thần. Hinata không thể nào chống đỡ được cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến này. Mặc cho tấm thân mảnh mai buông xuôi, đổ về phía trước.
Lúc này, một tấm lưng vững chắc nhẹ nhàng đón lấy nàng, đem thiếu nữ cõng lên.
- Em đã cố hết sức rồi, cảm ơn đã bảo vệ cô ấy giúp tôi…
Giữ nụ cười mỉm trên môi, Seigi chậm rãi bước về phía trước, mang hai thiếu nữ một trước một sau rời khỏi nơi tăm tối như địa ngục trần gian này.
Bóng lưng trông như nặng trĩu ấy cũng dần biến mất theo thời gian…