Chương 37: Quái vật chân chính

“Ngươi muốn khiêu khích ta? Rồi sau đó khiến ta tức giận? Nhưng ngươi vẫn chưa đủ tư cách đó đâu.” Kokuro cười lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt.

Y cho rằng bản thân không có khả năng bị đánh bại trước một Trụ Cột trẻ tuổi như vậy.

Là một trong những con quỷ Thượng Huyền, y tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Kokuro lập tức bắt thủ ấn.

- Huyết Quỷ Thuật: Vạn Lao Thiên Sát!

Đây là một tuyệt kỹ huyết quỷ lợi hại nhất của Kokuro. Cho phép y triệu hội một lượng lớn ngọn lao bằng đất được hóa cứng bởi Huyết Quỷ Thuật có thể đâm xuyên qua cả vật có tính chất cứng hơn thép.

Chỉ cần kẻ địch nằm trong tầm ngắm thì chắc chắn sẽ phải nhận công kích liên tục cho đến khi bị giết chết hoặc trực tiếp đánh tan toàn bộ bọn chúng.

Trước đây Kokuro chưa bao giờ dùng đến chiêu này để đối phó với các Trụ Cột. Bởi chúng quá yếu, không thể khiến y tung ra toàn bộ thực lực của bản thân.

Nhưng hiện tại thì đã khác.

Kẻ mà Kokuro đang đối phó - một Trụ Cột hoàn toàn khác biệt so với những tên mà y đã giết trước đây, lại có khả năng đe dọa đến tính mạng của y ngay lúc này.

Chỉ cần Kokuro sơ suất là cái đầu của bản thân sẽ rơi ngay tức khắc, giống như cái lúc mũi kiếm chỉ lướt qua phần yết hầu của y một chút thôi mà nó đã cắt sâu tới vậy.

Khiến Kokuro không còn cách nào khác đành phải sử dụng ra đại chiêu của y với ý định tất sát kẻ địch.

Mặt đất xung quanh Kokuro lúc này đang rung động không ngừng, chưa đến nửa giây sau đã có hàng loạt cây lao chui lên và đâm về phía trước. Toàn bộ mũi nhọn của chúng đều chỉ về hướng Seigi để bắn tới.

“Dù ngươi nhanh đến mấy cũng không thể tránh hay đánh tan toàn bộ bọn chúng được đâu. Mà có tránh, thì hai con nhóc phía sau ngươi cũng không tránh được đâu.” Kokuro nhếch mép, thái độ tự tin mười phần như nắm chắc cái chết của Seigi ở trong tay.

Nhận thấy một trận mưa lao đang bay đến cùng với lực lượng áp bức vô hình phả vào mặt.

Phía sau còn có Kanae và Hinata đang trị thương.

Seigi liền thu lại sự lạnh lùng trên gương mặt, thay vào đó là vẻ bình thản thường được nhìn thấy trong ngày.

Làm cho suy nghĩ được thanh tịnh chính là giải pháp tốt nhất để tìm ra cách đối phó với những tình huống như thế này.

Hắn lập tức bỏ đi ý định tránh né một chiêu này của đối phương. Nếu làm vậy, hai thiếu nữ ở phía sau hắn sẽ là người phải chịu những thứ này đâm nát cơ thể.

Vậy nên ngoài hắn ra, không ai có thể chặn đứng hàng tấn công kích chết người như thế ngay lúc này.

Nắm chặt song kiếm trên tay, Seigi hít vào một hơi thật sâu. Từng luồng khí trắng trong đang vây quanh bị Seigi hút qua lỗ mũi và miệng rồi đưa xuống phổi.

Cảm nhận được bên trong lồng ngực đã tích tụ đủ không khí, hắn nhẹ nhàng thở ra.

Động tác hô hấp của hắn nhìn thì chậm rãi nhưng thực tế lại chỉ diễn ra trong một cái tích tắc, mọi thứ xung quanh dường như cũng bị tua chậm lại trong một cái khoảnh khắc đó.

Nhưng khi hắn vừa nhấc lên cặp song kiếm, không gian xung quanh đã lập tức trở về như lúc ban đầu.

Một nghìn ngọn lao giăng kín trong tầm mắt hắn thoáng chốc đã đâm đến.

“Chết đi, thằng nhãi!” Kokuro phấn khích hô lên một tiếng.

Ngay lúc này, không khí xung quanh hai người bỗng dưng run rẩy không ngừng.

Hơi Thở của Không Gian, thức thứ hai: Liên Liệp Không. - Seigi liên tục tung ra hàng loạt nhát chém về phía trước.

Âm thanh xé gió vang lên!

Mấy chục đạo kiếm khí vô hình trong nháy mắt được Seigi chém ra cùng một chỗ, bắn thẳng về hướng nghìn ngọn lao bay đến.

Ngay khi vung ra một nhát chém cuối cùng, hắn liền lao vọt theo phía sau những đạo kiếm khí mà mình đánh ra.

Trong thoáng chốc, kiếm khí và vạn lao đâm loạn xạ vào nhau.

Tiếng lả tả kéo dài không dứt…

Đối với kiếm khí của Seigi, một vạn thanh lao của Kokuro lại yếu ớt một cách kỳ lạ.

Chỉ thấy bốn đến năm thanh lao bị một đạo kiếm khí chém tan thành nhiều mảnh vụn và biến mất.

Cái… ! - Kokuro thấy đại chiêu của mình bị kẻ địch đánh tan dễ dàng như vậy liền biến sắc, chấn kinh không nói nên lời.

Chợt nhận ra Seigi đang lao đến và dồn sự tập trung về phía Vạn Lao Thiên Sát, y lập tức điều động một ngọn giáo dài hai mét trồi lên từ mặt đất.

Bắt lấy ngọn giáo nhọn, y nhanh chóng lao vọt về hướng Seigi.

Do số lượng kiếm khí của Seigi ít hơn nên vẫn còn sót lại mấy chục thanh lao bắn ra từ các kẽ hở trong đòn tấn công, hướng về phía hắn đâm tới.

Nhìn thoáng qua năm mươi thanh lao đã bay đến trước mắt, Seigi liền vung kiếm chém nát toàn bộ.

Những thứ này đối với Seigi mà nói thì không đủ gây ra mối đe dọa cho hắn.

“Cẩn thận phía trước!!!” Nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Hinata truyền đến từ phía sau.

Ngay khi Seigi chém nát một thanh lao cuối cùng.

Cảm nhận được một loại khí áp đâm thẳng vào da mặt, hắn không chần chừ mà nghiêng đầu sang một bên.

“Vụt!” Trong gang tấc, một mũi nhọn khẽ xượt qua và cắt đứt da mặt Seigi, đâm về phía sau.

Hắn tránh được khi đang trong một khoảng cách gần như vậy?! - Kokuro không giấu được vẻ sửng sốt, đang chuẩn bị kéo lại ngọn giáo thì một ánh sáng đỏ bất chợt lóe lên ngay trước mắt y.

Hơi Thở của Sấm Sét, thức thứ năm: Nhiệt Giới Lôi. - Trên cặp song kiếm đen tuyền khắc đầy những đường gân máu được phù thêm vài tia xích lôi.

Không đợi cho kẻ thù có cơ hội phản kháng, Seigi lập tức vung lên cặp song kiếm, chém ngang về phía cái cổ của Kokuro.

Nhìn trước mắt hai lưỡi kiếm đang mang theo lôi điện chém tới từ hai bên, Kokuro trợn trừng mắt, muốn lui lại nhưng đã quá muộn.

“Xoẹt.” Một tiếng sắc bén vang lên.

Chỉ nửa cái chớp mắt, hai lưỡi kiếm ám lên xích lôi đã giao thoa qua cái cổ của y.

- Kh-không thể nào… t-ta vậy mà bị một con người chém đứt đầu?!!!

- Cái gì vậy chứ? Sao hắn có thể tránh được đòn đó???

- Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra…

Một loạt suy nghĩ tiêu cực chạy vụt qua đầu Kokuro ngay khi y cảm giác được cơ thể của mình dần trở nên nhẹ bẫng.

Nó là một loại cảm giác kỳ lạ mà trước đây y chưa từng được gặp qua.

Chỉ là trước khi rơi vào trong vô thức, y vẫn không quên dùng vẻ mặt khó tin xen lẫn với sự cay đắng để quan sát bóng người cũng đang nhìn xuống với thần sắc lạnh nhạt.

- Hắn… một con quái vật…

Trong Vô Hạn Thành*.

Trên chiếc ghế salon đơn được đặt trên một mặt sàn gỗ khá lớn, nằm tại vị trí trung tâm của những căn phòng dựng ngược bao quanh.

Chỉ thấy Chúa quỷ Muzan đang an tọa và nhắm mắt.

Cảm nhận được nguồn lực lượng tiêu cực có chút quen thuộc truyền đến, gã giật mình mở mắt, trên gương mặt lộ rõ vẻ sững sờ.

Dần dần, từng hình ảnh chiến đấu chân thật và sống động từ đâu đó truyền vào trong não của gã với một tốc độ chóng mặt.

“Trong Sát Quỷ Đoàn vậy mà có Trụ Cột lợi hại như vậy? Hừ…”

Đôi mắt đỏ như máu của Muzan thoáng lóe qua vài tia sát khí đỏ lừ, cùng với những đường gân lồi lên hai bên thái dương.

“Không biết điều gì làm ngài tỉnh giấc vậy, ngài Muzan?” Giọng nói của một nữ nhân truyền đến.

Thu liễm sự phẫn nộ vào trong lòng, Muzan lãnh đạm đáp.

“Nakime, lập tức triệu tập tất cả các Thượng Huyền đến đây cho ta, ngay lúc này!”

“Rõ.”

Nghe trong lời nói của gã ẩn chứa lãnh ý, Thượng Huyền Thập Nakime không dám hỏi câu thứ hai liền lập tức tuân mệnh.

---------

*Pháo Đài Vô Cực từ nay sẽ đổi thành Vô Hạn Thành nhé các huynh!

Cảm tạ vị huynh đài Paradise đã ủng hộ cho đệ một món quà hết sức ý nghĩa.

Chân thành cảm ơn!