Chương 36: Xuất hiện!

Cảm nhận được mặt đất dưới chân đang rung chuyển nhè nhẹ, sắc mặt của Hinata lộ ra vẻ ngưng trọng.

Lúc này, bốn bàn tay có năm cái móng vuốt to lớn trồi lên từ mặt đất phía sau Kokuro.

Không đợi Hinata phục hồi sức lực, chúng lập tức nhằm về phía nàng mà lao đi với một tốc độ khó có thể bắt kịp bằng mắt thường. Chỉ cần bị những thứ này đánh vào người, nặng thì thịt nát xương tan chết không nhắm mắt, nhẹ thì trọng thương đến mất mạng.

Trước đây, một chiêu Huyết Quỷ Thuật này đều có thể tùy tiện giết chết rất nhiều Trụ Cột từng đối đầu với Kokuro.

Nhưng trường hợp hiện tại thì lại đặc biệt hơn khá nhiều, bởi kẻ mà y sắp làm thịt sở hữu thực lực ngang với ba Trụ Cột nên có lẽ sẽ hơi lâu một chút.

Đến rồi! - Nhịn cơn đau nhức truyền đến từ hai bàn tay đang rỉ máu, chỉ thấy Hinata sử dụng thêm một lần Bạch Nhãn, hai bên vầng thái dương nổi lên các đường gân rõ rệt.

“Nhu Bộ Song Sư Quyền!” Đôi ngọc thủ quấn lấy hai đầu sư tử màu xanh lam của charka, Hinata lập tức tung đòn đáp trả.

Hừ, chỉ như một con sâu giãy dụa trước khi chết mà… thôi… ?! - Ngay khi ý nghĩ dè bỉu sắp hình thành, Kokuro liền thu lại nó.

Bởi thính giác của gã nhận ra một loạt tiếng gầm của sư tử tới từ phía Hinata đang vang lên không dứt.

Trước ánh mắt tựa như không ngờ tới của Kokuro, cứ tưởng Hinata sẽ chết dưới sát chiêu này của y.

Nhưng không!

Chỉ thấy hai đầu sư tử trên đôi ngọc thủ đã nắm thành quyền của Hinata đang đánh tan từng bộ móng vuốt to lớn ấy.

Mỗi quyền của nàng ẩn chứa rất nhiều lực lượng phá hủy một cách khủng khiếp.

Từng bộ móng sắc bén khi đụng vào Nhu Bộ Song Sư Quyền của Hinata đều bị vỡ vụn ngay tức khắc.

“Không tệ…” Kokuro nhỏ giọng khen một tiếng.

Sau khi hóa giải thành công sát chiêu của y, Hinata đã có dấu hiệu mệt mỏi vì bị thương không nhẹ, thêm cả việc tiêu hao charka khá nhiều trong một thời gian ngắn khiến nàng không kịp thích nghi nên cơ thể mới không chịu nổi.

Gương mặt trắng nõn của nàng lúc này ướt đẫm mồ hôi, từ cái cổ bóng bẩy có vài giọt nước trườn xuống rãnh ngực sâu hoắm trông cuốn hút đến kỳ lạ.

Làn da trên bàn tay ngọc ngà của Hinata xuất hiện nhiều vết rạn nứt, máu tươi đang không ngừng ứa ra nhuốm đỏ cả đôi ngọc thủ.

Hinata có một loại cảm giác như bị hàng trăm mũi kim đâm thẳng vào tay vậy.

Mặc dù rất khó chịu cái loại đau nhức đang liên tục truyền đến, nhưng nàng vẫn cố cắn răng chịu đựng.

“Có vẻ như chừng đó không đủ để giết ngươi nhỉ?” Kokuro nhoẻn miệng.

Không để ý đến thái độ và lời nói mỉa mai của y.

Đang trong lúc Hinata cảm thấy bất an nhất.

Nàng không chần chừ mà sử dụng Bạch Nhãn để quan sát xung quanh thêm một lần nữa.

- Anh ấy…

Tựa như bắt được “hi vọng”, gương mặt của Hinata lộ ra một sự quả quyết mãnh liệt.

Nàng lập tức thủ thế, giống như sẵn sàng nghênh đón và đánh tan mọi sát chiêu tiếp theo của kẻ địch.

Thấy vậy, Kokuro khẽ híp mắt.

“Dường như ngươi vẫn chưa nhận ra thực lực cách biệt giữa đôi bên đâu đúng không, con nhóc ngu ngốc?”

“Ngươi sẽ không thể giết được chúng ta đâu.” Hinata đối đáp lại bằng một cách cứng cỏi, nàng hiện tại đã không còn là cô nhóc nhút nhát như ngày xưa nữa rồi.

Bởi nàng sẽ không thể bảo vệ người khác nếu cứ ôm khư khư cái sự yếu đuối đó bên mình.

“Vậy nếu ta sử dụng thứ này để đè bẹp ngươi thì sao nhỉ?” Kokuro cười lạnh, chậm rãi nhấc lên cánh tay.

Trước ánh mắt cảnh giác cao độ của Hinata cùng với sự lo âu trên gương mặt của Kanae. Chỉ thấy mặt đất xung quanh y chấn động không ngừng.

“Ầm ầm!” Hai mươi cái móng vuốt sắc nhọn to lớn chui trồi lên, đứng bất động quanh Kokuro như đang chờ để nhận mệnh lệnh từ y.

Đôi mắt Kanae khẽ co rụt, vội vàng hét.

“Không, Hinata! mau bỏ chị lại và chạy đi!!!”

Nàng đã thấy được cái chết trước mắt là điều không thể tránh khỏi. Nhưng còn thiếu nữ trước mắt ấy thì lại không đáng bỏ mạng lại đây chỉ vì nàng.

“Sẽ ổn thôi chị à.” Hinata khẽ đáp.

Trước ánh mắt ngờ vực của Kokuro, nàng chậm rãi quay người bước về phía Kanae.

Y đang muốn chặn lại, nhưng bỗng dưng nghĩ đến cái gì mới từ bỏ cái ý định này, khóe miệng lộ ra nụ cười tà dị.

Thấy Hinata quỳ gối bên cạnh, Kanae có chút không hiểu. Nhìn xuống đôi tay đẫm máu cùng với vết máu trên khóe môi, nàng ảo não nói.

“Hinata… tại sao em lại cố chấp đến mức đặt tính mạng của mình vào trong đó đâu?”

Hinata lắc đầu, nói bằng một chất giọng dìu dịu.

“Không phải đâu chị à, tính mạng của chúng ta ai cũng đều quan trọng cả. Khi con người nhận ra tính mệnh của mình bị đe dọa, đó sẽ là lúc họ tìm mọi cách để có thể sống cho dù có khó khăn đến đâu. Nhưng lúc này, nếu chị không thể làm gì thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng mất, vậy nên em sẽ bảo vệ chị cho đến khi anh Seigi chạy đến.”

“Nh-nhưng… c-cậu ấy liệu còn có thể đến đây sao…” Kanae như bị mắc nghẹn trong cổ họng, muốn nói nhưng lại không thể nói ra tất cả sự thật đã bày ra trước mắt.

Đúng vậy, Kanae không hề nghĩ đến việc Seigi chạy đến kịp để cứu hai người các nàng. Bởi như lời của tên Thượng Huyền Ngũ kia đã nói, chắc hẳn hắn đã bị con quỷ Thượng Huyền đi cùng y giết chết rồi…

Điều đó làm mảnh ghép trong nội tâm của nàng vỡ vụn mất một nửa.

“Hinata, em? …” Kanae nhìn Hinata truyền hai luồng sáng xanh lam từ bàn tay qua vết thương của mình, khóe mắt hơi cay cay cùng với vài giọt nước ứa ra.

Nàng đã rơi lệ.

“Em em chị chị, cuối cùng cũng đi chôn cùng nhau thôi. Giờ thì đủ rồi đấy, đi chết đi.” Kokuro cười lạnh - người đã đứng từ xa quan sát và cho hai thiếu nữ thời gian để trăn trối với nhau những lời cuối cùng, sau đó giết chết cả hai mới là mục đích của y.

Bởi Kokuro rất ưa cái cảm giác dập tắt hi vọng của kẻ khác khi rơi vào đường cùng.

Khẽ chỉ hai ngón tay về phía trước, hai mươi cái móng vuốt sắc nhọn nhận được mệnh lệnh của y liền lao vọt hướng Hinata và Kanae.

Chỉ cần bị chúng va phải thì cái kết thịt nát xương tan sẽ không thể tránh khỏi.

Nhưng làm cho Kokuro không ngờ, ngay khi những móng vuốt còn cách hai thiếu nữ kia vài mét.

“Đùng! Đùng! …”

Âm thanh bạo liệt của lôi phạt bất ngờ vang lên trong đêm tối. Kèm theo đó là ánh sáng đỏ bỗng hiện lên và vụt tắt chỉ trong nháy mắt.

Phía trước Hinata và Kanae, hai mươi cái móng vuốt to lớn lập tức bị hàng loạt tia điện đỏ không biết từ đâu xé nát thành từng mảnh nhỏ.

“Đây là?!” Kokuro liền lộ ra vẻ cảnh giác, trực nhìn về phía bóng người màu đỏ đối diện.

- Kẻ này là ai?

Trước ánh mắt rung động của Kanae, cùng với gương mặt mỉm cười của Hinata - người đã đoán trước rằng chuyện này sẽ xảy ra.

Một bóng lưng vững vàng mang trên người vài tia điện đỏ chạy quanh, hai tay nắm chặt song kiếm đen, hắn khẽ quay đầu nhìn lại.

Nhận ra các nàng ai cũng bị thương, mà người phải chịu vết thương nghiêm trọng nhất lại chính là Kanae.

Đằng sau chiếc eo nhỏ của nàng vậy mà xuất hiện một cái lỗ đang không ngừng rỉ máu, hiện tại thì đỡ hơn được phần nào vì đã có năng lực chữa trị của Hinata.

Chỉ là…

Đôi mắt của hắn dần trở nên sắc bén, trong đó còn ẩn chứa nồng đậm sát khí đang được tích tụ.

“Xin lỗi vì sự chậm trễ của tôi.” Càng thấy càng chua xót, Seigi không tiếp tục nhìn nữa, trong lời nói mang đầy sự áy náy dành cho hai thiếu nữ phía sau.

“Ơn trời… cậu vẫn bình an vô sự…” Nói ra câu này, do phải chịu cơn đau dày vò mà Kanae liền ngất đi vì tinh thần bị kiệt quệ quá nhiều.

Hinata có chút sầu lo, nhíu mày.

“Chị ấy…”

Không để nàng nói hết, Seigi nhẹ giọng cắt lời.

“Chữa trị cho cô ấy giúp anh, và cả em nữa đấy.”

Lời vừa dứt, bỏ lại ánh mắt rung động của thiếu nữ, Seigi liền hóa thành một tia sét đỏ bắn thẳng về phía Thượng Huyền Ngũ.

Nhận ra tia sét đỏ đã tiếp cận bản thân trong nháy mắt, Kokuro giật mình thối lui.

“Khoan… ngươi là cái tên cứu viện mà bọn chúng gọi… !?”

Còn chưa nói hết, một tia điện đỏ chạy vụt qua yết hầu của Kokuro.

Cơn tê dại ở cổ truyền đến khiến y trợn trừng đôi mắt, một búng máu bắn ra từ yết hầu và miệng Kokuro.

- Nhanh quá! Ta không thể bắt kịp chuyển động của hắn…

Cảm nhận được sát khí dày đặc tràn ra từ đối phương, Kokuro kinh hãi, vội vã điều động toàn bộ Huyết Quỷ Thuật mà mình có để đánh về phía trước.

Chỉ thấy hàng trăm móng vuốt to lớn trồi lên từ mặt đất phía sau Kokuro, toàn bộ đều nhằm về hướng Seigi để đánh tới.

Thản nhiên nhìn lướt qua hàng trăm cái móng vuốt đang đánh tới, Seigi lập tức thi triển ra bản lĩnh của mình

- Hơi Thở của Sấm Sét, thức thứ ba: Kiếm Khí Tụ Văn Thành Lôi.

Từng tia sét đỏ như máu quấn quanh Seigi, sau đó bắn về phía trước bảy đạo lôi kiếm. Dễ dàng chém đứt và xé nát hàng chục cái vuốt.

Chưa dừng lại ở đó, những đạo lôi kiếm sắc bén còn đánh xuyên qua từng cái một, ngay khi đi qua cái cuối cùng thì nó mới biến mất hẳn.

Lúc này, hàng trăm móng vuốt đổ rạp xuống mặt đất theo thứ tự từ phía Seigi cho đến bên ngoài.

“Cái quỷ gì vậy?!” Kokuro căng hai con mắt nhìn về phía trước, khuôn mặt lộ ra vẻ chấn kinh.

Y không tin một con người có thể chém hạ sát chiêu mạnh nhất của mình chỉ bằng một đòn vừa rồi.

Kể cả có thì cũng phải là hai đến ba Trụ Cột hợp sức lại may ra mới làm được điều đó, chứ không thể nào xảy ra một chuyện lố bịch như thế này.

Nhưng đây lại là cái gì?

Một thiếu niên không đến mười bảy, mười tám tuổi sở hữu một khả năng dùng kiếm đạt mức thượng thừa. Đã vậy, hơi thở mà hắn sử dụng lại quá mạnh mẽ.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà đã chém ra hơn chục nhát kiếm nhanh như chớp giật, những nhát chém ấy vậy mà bay được đến tận

mười hai mét mới biến mất.

Tựa như một cái vung kiếm của hắn có thể sánh ngang với một nhát chém của năm, sáu Trụ Cột vậy.

Quả thực quá hoang đường!

“Vậy ra Thượng Huyền Ngũ chỉ đến vậy thôi à?”

Một giọng nói mang hàng tấn đả kích đánh thẳng vào tâm lý đang trong trạng thái bất ổn của Kokuro hiện tại, khiến mặt mũi của y tối sầm lại.