Chương 4: Mười lăm năm sau

Mười lăm năm sau.

Trong dinh thự gia tộc Ubuyashiki.

Dưới ánh chiều tà chiếu rọi trên một gốc cây tử đằng đang rung rinh trước gió. Tại đó là một người thanh niên có vẻ bề ngoài trông giống như một thiếu nữ đứng lẳng lặng ngước lên nhìn bầu trời.

Y có làn da trắng sáng và mái tóc dài màu đen ngang vai, đặc biệt là đôi mắt to tròn nhìn rất nhân hậu, dịu dàng và bác ái, thuộc kiểu người khiến kẻ khác nhìn vào sẽ phải kính nể đến bảy phần. Bất hạnh thay... một nửa khuôn mặt phía trên của y phải chịu một vết bỏng cực nặng chẳng biết do thứ gì gây ra.

Nhưng không hiểu sao trong ánh mắt đó lại ẩn chứa điều gì đó rất kỳ lạ, giống như thứ y nhìn không phải là bầu trời cao cao nằm ở trên kia mà là một tương lai nào vô cùng xa vời.

Trang phục của y là một bộ kimono trắng từ đến chân cùng với dây buộc bụng hình hoa màu tím.

Nét mặt y không vui không buồn nhưng lại rất nghiêm nghị trông như đang suy ngẫm thế sự ngoài kia, tạo nên sự điềm đạm thu hút đến khó tả.

“Ngài Kagaya đang có sầu tư gì sao? Có thể nói cho thiếp nghe được không?”

Ánh mắt hạ xuống khi nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền đến từ phía sau, y chậm rãi xoay người.

Trước mắt y là một thiếu nữ có dáng vẻ xinh đẹp đang đi đến. Nàng có làn da nhợt nhạt và đôi mắt to. Mái tóc màu trắng mượt tết thành hai lọn tóc xõa ra đằng trước, còn phần mái dài ở trên được vuốt sang phía bên phải.

“Amane, nàng đã làm việc từ sáng đến tận bây giờ rồi nên dành ra thời gian để nghỉ ngơi đi, mấy việc khác chỉ khiến nàng mệt mỏi thêm mà thôi.” Y nhẹ giọng khuyên.

Amane lắc đầu, đôi môi đỏ khẽ cong và dịu dàng nói: “Việc của ngài cũng chính là việc của ta, sau này nếu mà gánh nặng của ngài quá lớn thì chính ta tự nguyện đến đỡ một phần đi.”

Nghe được lời này của nàng khiến cho Kagaya - vị thủ lĩnh tài đức vẹn toàn của Sát Quỷ Đoàn cũng phải cảm động.

Trầm ngâm một lát, thấy ánh mắt long lanh đang chờ để được chia sẻ nỗi phiền muộn từ mình, y mới thở dài rồi nói:

“Số lượng người ra đi trong Sát Quỷ Đoàn của chúng ta càng lúc càng tăng, trong số đó là những người trẻ tuổi đã trải qua và hoàn thành khóa huấn luyện của các Trụ Cột… Ở cái tuổi của bọn họ đáng lẽ ra sẽ không phải làm những việc nguy hiểm liên lụy đến tính mạng như vậy, thế nhưng… thời đại này lại không cho phép họ hưởng điều hạnh phúc ấy.”

“Đã vậy… họ còn phải sống với ký ức không mấy tốt đẹp, còn lấy đó làm mục đích để bước tới tương lai… nơi mà chính họ cũng biết là rất nhiều hiểm nguy và gian nan. Liệu khi mất, họ có còn hận một người cầm đầu đã dắt họ vào chỗ chết như ta không? Bởi chính ta là người đã lợi dụng quá khứ đau thương của họ để dấy lên những mục đích đó.”

Amane lắc đầu.

“Ngài hình như đã hiểu sai tấm lòng của bọn họ. Tuy thiếp không có tài cán hay là tư duy trong việc lãnh đạo, nhưng thiếp chỉ biết một điều duy nhất lúc nhìn vào nét mặt và ánh mắt của họ khi đang quỳ trước ngài…”

“Đó là sự tận tâm, tận tụy và trung thành với tất cả lòng kính trọng. Bởi ngài chính là trí não của cả tổ chức này, là một người mà chính bọn họ không thể thiếu trong cái thời đại người yếu bị dày vò bởi kẻ mạnh này. Vậy nên việc thù hận đối với ngài là chuyện không thể nào.”

Nghe được điều này từ người vợ của mình làm cho gánh nặng trong lòng của Kagaya vơi đi rất nhiều.

Y nở một nụ cười hiền hậu, khẽ nói:

“Cảm ơn nàng, nhờ có người vợ như nàng ở bên mà ta mới có thể chia sẻ được những khó khăn này.”

Chậm rãi đi về phía Amane, tuy có hơi sai hướng nhưng người vợ thấy vậy liền chủ động bước tới và nhảy vào lồng ngực của y.

Hai người ôm trầm lấy nhau một lúc lâu.

Sự thật là y đã chẳng thể nhìn thấy gì với đôi mắt bị bệnh này, vì thế mà y thường không nắm bắt được biểu cảm hay nét mặt của những người đã anh dũng diệt quỷ ngay trước mắt.

Đã không thể nhận ra một điều đơn giản như vậy thì làm sao hiểu được trong lòng họ đang nghĩ gì?

Họ sẵn sàng chết dưới tay những con quỷ tàn ác chỉ vì lợi ích nhân loại, hoặc nói đúng hơn… là do trách nhiệm của một người làm thủ lĩnh như y.

Điều đó đã làm dấy lên sự áy náy dưới tận đáy lòng của Kagaya.

Nhưng hiện tại… điều đó đã chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Kagaya đã có một người vợ hiền có thể thay y nhìn vạn vật xung quanh, kể lại cho y qua từng câu nói nhẹ nhàng.

Chỉ như vậy thôi đã là quá đủ với một kẻ bất hạnh như y, bởi thời gian còn lại để y có thể nghe được những lời này đã chẳng còn bao lâu…

“Cũng có một chuyện nữa làm ta phải khổ tâm suy nghĩ…”

“Ngài nói đi.”

Amane ngước lên nhìn Kagaya, một đôi mắt long lanh chăm chú theo dõi ánh mắt vô hồn.

Kagaya gật đầu và kể lại chuyện của hai năm trước.

Khi mà y được một Trụ Cột sắp nghỉ hưu ủy nhiệm cho một đệ tử lên thay vị trí đó.

Chính vị đệ tử này cũng là người đầu tiên để lại cho Kagaya rất nhiều ấn tượng.

“Thiếu niên đó được chính tay Thủy Trụ Urokodaki nuôi dưỡng và dạy bảo từ nhỏ. Theo như lời ông ấy kể lại thì cậu ấy là người trẻ tuổi giết được nhiều quỷ nhất trong Sát Quỷ Đoàn, bởi chính ông đã theo dõi thiếu niên ấy từ lần giết quỷ đầu tiên của cậu.”

“Cậu ấy đã giết được bao nhiêu con quỷ?” Amane cũng bị ấn tượng về vị đệ tử này của Thủy Trụ.

“Nói ra thì khó tin, nhưng tính đến thời điểm hiện tại thì số lượng đâu đó không trên tám mươi con quỷ.”

“!!! Không thể… nào.”

Dù kinh ngạc thốt lên một câu, nhưng Amane lại tuyệt đối tin vào điều này khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kagaya.

“Còn chưa kể số người mà cậu ấy cứu được đã vượt quá con số một trăm, quả là một phẩm chất ưu tú và hiếm thấy trong trăm năm mới có một.”

Amane lại nói: “Như lời ngài đã nói thì thiếu niên ấy quả thực là một thiên tài trăm năm khó gặp một người, nếu có cậu ta làm thành viên chủ chốt trong Trụ Cột thì khả năng cao chiến lực của Sát Quỷ Đoàn chúng ta sẽ được nâng lên rất nhiều.”

“Đúng vậy… nhưng nếu là vì thế thì ta đã không suy nghĩ đến chuyện này làm gì.”

“Có chuyện gì sao?” Amane nghi hoặc hỏi. Nàng nghĩ một thiên tài trẻ tuổi như vậy đương nhiên là phải được bồi dưỡng vào vị trí Trụ Cột, hẳn là người thanh niên đang đứng trước mặt nàng cũng hiểu rõ điều đó.

“Ừm, cậu ta từ chối lời đề nghị tiếp nhận vị trí Trụ Cột của Urokodaki… với hai lý do…” nghĩ đến lý do thứ hai mà Seigi nói khiến cho Kagaya khó nhịn được cười.

“... Bản thân vẫn còn kém cỏi ở quá nhiều mặt và muốn dành vị trí quan trọng đó cho người tốt hơn. Vả lại… tương lai còn muốn dành nhiều thời gian cho vợ con nên phải từ chối lòng tốt của đại nhân Kagaya mất rồi.”

Hình ảnh của một thiếu niên quỳ một chân trên sàn với nét mặt ôn hòa bỗng nhiên hiện lên trong tâm trí y.

Amane nghe vậy thì đứng hình mất hai giây, sau đó thốt lên: “Sao có thể như vậy được?!”

Kagaya gật đầu.

“Những vị Trụ Cột khác cũng vô cùng tiếc nuối với sự lựa chọn đó của cậu ta, nhưng họ lại cảm thấy ý kiến đó có vài phần hợp lý. Cho dù thực lực của cậu ta có mạnh ngang các Trụ Cột đi chăng nữa thì việc đứng ngang hàng trong một vị trí với người trẻ tuổi là rất khó chấp nhận.”

“Theo như ý ngài muốn nói, đúng ra cậu ta có tài năng như vậy mà lại rất hiểu chuyện và khiêm tốn, quả là một thiếu niên tài đức vẹn toàn.” Amane tán dương một câu.

“Ừ, đáng tiếc…” Kagaya thở dài một hơi.

Trụ Cột chính là danh hiệu được trao cho các kiếm sĩ ưu tú vượt xa người thường, có khả năng vượt trội và mạnh mẽ hơn mọi kiếm sĩ diệt quỷ bình thường rất nhiều, đó cũng là lý do để sự tồn tại của họ trở thành trụ cột vững chắc của cả Sát Quỷ Đoàn.

Chín vị Trụ Cột hiện tại chỉ còn lại năm người còn tại vị, trong đó có hai người trẻ tuổi có tiềm năng cực lớn. Nếu có thể thay hoặc thêm đệ tử của Thủy Trụ vào bốn vị trí còn lại kia thì chiến lực của cả Sát Quỷ Đoàn sẽ được tăng lên rất nhiều.