-OoO-
Nhật Bản vào thời kỳ Taisho, năm 1912.
Ban đêm, trên một ngọn núi tên Sagiri. Vì không khí ở nơi này rất loãng cộng với cái lạnh của mùa đông cắt vào da thịt nên hầu như chẳng có người nào sinh sống. Chưa kể còn xuất hiện rất nhiều thú hoang hay thậm chí là… những con quỷ ăn thịt!
Xuyên qua cánh rừng được bao phủ bởi lớp sương mù trắng xám, dưới những rặng cây to lớn và um tùm có từng chùm bông tuyết đọng lại.
Trên thềm tuyết trắng xóa và xinh đẹp trông như tấm lụa mỏng tinh khiết kia ấy vậy mà xuất hiện một vệt máu nhỏ kéo dài hơn năm trăm mét. Cách đó không xa có một thân hình mảnh mai, yếu ớt của thiếu nữ đang lê lết bò từng đoạn một.
Chiếc váy trắng có phần rách nát của nàng nhiễm lên rất nhiều màu đỏ tươi của máu, mỗi lần di chuyển một đoạn nhỏ là vết rách khá lớn phía sau lưng cô lại càng trở nên nghiêm trọng. Cũng vì thế mà máu của nàng đang bị rút đi dần dần và nhuốm đỏ cả nền tuyết trắng.
“Oa oa oa… ô ô ô…”
“Nín đi con, chúng ta sắp đến được nơi an toàn rồi, nín đi nào bé yêu của mẹ.”
Mặc cho cơn đau đến thấu xương cùng với sự lạnh buốt đâm vào da thịt mình. Chỉ thấy trên khuôn mặt xanh xao và gầy gò của thiếu nữ hiện lên sự ôn nhu.
Đôi mắt tuy đã có vài phần ảm đạm, nhưng khi nhìn xuống sinh linh bé nhỏ đang nằm trong lồng ngực mình khóc mếu thì nó lại lộ ra chan chứa vẻ yêu thương.
Đứa bé kia tuy chỉ mới vừa sinh ra chưa được bao lâu nhưng nhìn trông rất thông minh, cậu nhìn thấy sắc mặt yếu ớt và cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể người mẹ đang trở nên lạnh như băng mà trong lòng đau khổ không thôi.
Cậu biết chứ!
Biết hết mọi chuyện là đằng khác…
Cha mẹ cậu chỉ là một cặp vợ chồng bình thường như bao gia đình khác, ấy vậy mà khi cậu ra đời… tai ương cũng bắt đầu xảy ra sau đó.
Không giống như những đứa trẻ bình thường khác, cậu ra đời với một vết lõm ở trên trán. Tin này chỉ sau một ngày đã lan truyền đi khắp ngôi làng, vì thế mà người dân sống ở nơi đó đều vô cùng sợ hãi và tự gán cho cậu là đứa con của quỷ, lập tức đánh đuổi cả gia đình cậu ra khỏi làng.
Cha mẹ cậu cũng không còn cách nào khác ngoài dành dụm số tiền tiết kiệm được để chạy tìm người giúp đỡ. Đến ăn họ cũng còn chẳng dám động vào số tiền đó, mỗi ngày chỉ dám ăn một hai trái táo khô còn lại là để dành chút hi vọng đó cho cậu.
Cho đến ngày thứ tư, tin tức về một vị lương y có thể chữa được những bệnh kỳ lạ liên quan đến quỷ vô tình truyền đến tai họ. Một tia hi vọng khi đó cũng được thắp sáng lên trong tâm trí hai người.
Mặc cho những lời cảnh báo về quỷ ăn thịt đã được nhiều người nhắc nhở, nhưng cha mẹ cậu vẫn không màng khó khăn và gian khổ lập tức lên đường đi đến nơi ở của vị thần y kia.
Nhưng chuyện nào có đơn giản như vậy.
Đêm hôm ấy, một con quỷ giống y như lời đồn đã tấn công họ.
Giữa sinh mệnh của bản thân và đứa con, người thanh niên chất phác ấy đã dứt khoát dùng một chút hơi tàn của bản thân kéo chân con quỷ để cho vợ con có thời gian trốn thoát.
Càng đau khổ hơn khi cậu phải tận mắt chứng kiến người cha mà mình kính trọng bị bóp nát đầu, nhưng lại không hề buông ra cánh tay đang nắm chặt chân của con quỷ đó…
Hình ảnh tàn khốc đó vĩnh viễn in sâu trong tâm trí của một đứa bé mới chào đời chưa được mấy ngày…
“Khặc khặc… không ngờ ngươi lại có thể chạy được xa đến vậy đấy, con nhóc khốn kiếp kia.” Một tiếng cười quỷ quái vang lên khiến sắc mặt của thiếu nữ kinh hoảng, cũng đánh nát cả hồi ức của đứa bé kia.
Chỉ thấy một người thanh niên với làn da xám xịt đang đứng cách hai mẹ con họ mười mét.
Tên này mặc một bộ yukata rách rưới, trước trán lồi ra hai chiếc sừng quặp ở phía sau, cặp răng nhọn hoắt vẫn còn dính máu tươi, trông gương mặt của gã vô cùng dữ tợn y như con quỷ trong lời đồn.
“Không thể nào…” thiếu nữ thất thần trong giây lát.
Con quỷ thấy biểu cảm trên nét mặt của nàng thì cười một cách điên dại, sau đó lao về phía trước với một nụ cười khát máu.
“Khặc khặc! Cả mẹ lẫn con, nay được một bữa ngon lành rồi.”
Thấy con quỷ lao đến, thiếu nữ cắn chặt răng, dứt khoát ôm chặt sinh linh bé nhỏ nằm trong ngực và đưa lưng về phía con quỷ.
Ngay khi nàng làm vậy thì một tia hơi thở cuối cùng cũng đã vụt tắt.
Ấy vậy mà khi lâm vào trong vô thức, cánh tay gầy gò kia vẫn không hề buông lỏng người con ra dù chỉ một ly.
“Ô ô ô oa oa…” tiếng khóc của đứa bé càng trở nên gay gắt hơn.
“Oắt con ồn ào, để tao tiễn hai mẹ con mày vào bụng tao luôn một thể!”
Khi móng vuốt của con quỷ chỉ còn cách tấm lưng mỏng manh kia nửa mét.
Cách đó không xa liền xuất hiện một thân ảnh màu xanh lam lướt đi trên thềm tuyết.
“Cạch!” Một âm thanh của lưỡi kiếm khi đã ra khỏi vỏ vang lên.
Nó dùng một tốc độ khó có thể bắt kịp bằng mắt thường chém về phía cái cổ của con quỷ.
“Cái!?” Con quỷ kia giật mình, định giật tay phải về để chặn nhát kiếm uyển chuyển như dòng nước kia nhưng đã muộn.
Chỉ trong nháy mắt mà lưỡi kiếm sắc bén kia đã chém bay đầu của con quỷ. Nó lăn như quả bóng rồi trùng hợp dừng lại tại phía sau thân ảnh mặc bộ kimono màu xanh lam ấy.
“M-mày… mày là người trong sát quỷ đội?!!! Chó chết mà… đưa bữa ăn cho tao-o! Graaaaaa….”
Nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp đang cầm trong tay thanh kiếm không một chút dính máu, đôi mắt của cái đầu kịch liệt co lại, mang đi tiếng gào phẫn nộ tan theo từng hạt bụi trong làn gió lạnh lẽo.
Nó quả thực không biết nơi này sẽ lòi ra một tên Sát Quỷ Đội, đã vậy thực lực còn quá mạnh. Chính cái chết của nó là câu trả lời cho điều đó.
Không biết từ lúc nào mà thân ảnh mặc kimono màu xanh lam kia đã xuất hiện tại vị trí của người thiếu nữ.
Người này mang chiếc mặt nạ tengu màu đỏ, mái tóc đen được búi gọn ở phía sau.
Hắn nhanh chóng tra lưỡi kiếm vào vỏ và ngồi xuống đưa tay sờ lên cổ của thiếu nữ.
“Mình đến muộn mất rồi…”
“Ô ô ô…”
Người này chậm rãi lắc đầu, đang muốn thu tay lại thì một tiếng khóc nỉ non gây nên sự chú ý của hắn.
Tiếng khóc này làm cho nội tâm của hắn cảm thấy vài phần kinh ngạc, nhẹ nhàng đỡ cơ thể đã lạnh ngắt sang bên cạnh. Một thân hình bé bỏng nằm trọn trong chiếc khăn quấn rách nát đang khóc nỉ non gọi mẹ.
Đây là một bé trai vô cùng xinh xắn, đặc biệt là cặp mắt to tròn rất thu hút người nhìn. Chỉ là… hiện tại nó đã hơi sưng đỏ lên và ướt đẫm nước mắt của đứa bé.
Sau khi nhìn thấy đứa bé này, Urokodaki Sakonji liền sững sờ nhìn lại thân thể đã trở nên lạnh giá ở bên cạnh.
“Chẳng lẽ… haizz, cô quả thật là một người mẹ tốt mà không ai có thể thay thế. Ta xin lỗi vì đã đến chậm một bước, để bù đắp cho lời tạ lỗi đó… ta sẽ thay cô chăm sóc đứa bé này vậy.”
Biết được tình cảnh gian khổ mà thiếu nữ phải đối mặt, cùng với tình yêu thương chân thành và sự che chở bao la của nàng dành cho người con đã khiến cho Sakonji cảm động đến nỗi tháo xuống mặt nạ, lộ ra gương mặt dịu dàng và trầm ấm.
Hắn cũng không dám chắc bản thân mà rơi vào hoàn cảnh của thiếu nữ này liệu có làm được ra hành động cao cả như vậy hay không, đó mới chính là điều Sakonji bội phục ở nàng.
Lúc này, đứa bé kia bỗng nhiên đạp tung chiếc khăn quấn quanh người rồi bò thoăn thoắt về phía người mẹ.
“Cái gì!” Sakonji trợn mắt kinh ngạc nhìn thân hình bé bỏng đang ôm trầm lấy thi thể lạnh lẽo kia và không ngừng khóc oa oa.
Một đứa bé chưa đến một tuần tuổi sao có thể bò nhanh như thế được?! - Vì lo lắng đứa bé sẽ chết rét dưới cơn mưa tuyết dày đặc như thế này, hắn vội vàng cởi ra chiếc áo kimono ngoài rồi chùm lên người nó.
Sakonji đang định bế lên thì bị một lực khá nhẹ từ cánh tay của đứa bé đẩy ra. Chỉ thấy nó lại tiếp tục bám chặt vào người mẹ và khóc tỉ tê.
Hả?! - Hắn ngây ngốc trong giây lát, bởi cú đẩy tay hồi nãy không phải của một đứa trẻ sơ sinh nên có.
Cũng bị sự quyến luyến của nó dành cho người mẹ làm mềm lòng, nhưng nghĩ đến an toàn của đứa bé trước mắt, hắn lập tức sử dụng một ít lực cơ bắp từ hai cánh tay để chụp nó vào trong áo.
Không nỡ để thi thể của thiếu nữ nằm bên ngoài, một tay Sakonji ôm chặt lấy đứa trẻ đang cựa quậy mãnh liệt, tay còn lại thì đỡ thân thể lạnh như băng kia nằm ở trên vai.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó phóng thẳng lên trên đỉnh núi…
Bóng hình kimono xanh lam cũng dần biến mất sau màn sương xám dày đặc, bỏ lại một bóng dáng thiếu nữ đang mỉm cười với vẻ mãn nguyện đang đứng dưới cơn mưa tuyết.
“Cảm ơn vị đại nhân đã cứu nó, mong ngài hãy thay tôi nuôi nấng đứa bé đó sau này…” Thiếu nữ quỳ xuống dập đầu như bày tỏ lòng cảm kích đối với thân ảnh màu xanh đã biến mất kia.
Đến lần thứ ba thì thân thể của nàng mới trở nên ngày càng mơ hồ… rồi dần dần hóa thành từng tia sáng nhỏ và xuôi theo chiều gió bay lên trên trời.