Sau khi thành công bỏ lại thiếu nữ đang cầm kiếm truy sát, Seigi liền chạy thẳng một mạch về dinh thự của Ubuyashiki.
Với thể chất mà Seigi có hiện giờ cộng thêm việc sử dụng hơi thở toàn phần. Đôi chân của hắn chẳng khác gì một cái động cơ của con xe tay côn một trăm năm mươi phân phối đang bứt hết tốc độ để vượt mọi chướng ngại trong khu rừng đầy rẫy những gốc cây to lớn.
Không bao lâu, Seigi đã về đến dinh thự của Ubuyashiki.
Trùng hợp là một thành viên của đội Cứu Viện đã nhận nhiệm vụ giao kiếm cho Seigi cũng có mặt ngay tại thời điểm này.
Thấy trước cổng có một thiếu niên mặc đồ đen kít mít từ đầu đến chân, mang trên lưng một cái bọc gì đó rất lớn đang đứng đợi trước cổng ra vào của nhà Ubuyashiki.
Trong chớp mắt hắn đã xuất hiện phía sau thiếu niên giao kiếm ấy, sau đó đặt tay lên vai khiến cho y giật nảy cả người.
“Cậu là người giao kiếm cho tôi?”
“Ối?! Hóa ra là ngài Vô Trụ, đây! Kiếm của ngài đã được rèn xong rồi đây!” Thấy người đang đứng trước mắt là một Trụ Cột mới nổi danh trong Sát Quỷ Đoàn, thiếu niên áo đen vội vã gỡ xuống cái bọc trắng đang vác ở sau lưng và đưa cho Seigi.
“Cảm ơn cậu.”
“Ngài đừng cảm ơn tôi làm gì, người mà ngài cần nói câu đó chính là ngài Oyakata ấy. Giờ ngài thử mở ra xem nó như thế nào đi.” Thiếu niên áo đen nói với vẻ cởi mở.
Seigi gật đầu.
Hắn không ngờ song kiếm lại được làm xong sớm đến vậy, mang trong lòng hứng thú nhận lấy bọc kiếm và nhanh chóng mở ra tấm khăn để xem hình dạng của nó có đúng với mong muốn của mình hay không.
Khi một lớp vải cuối cùng rơi xuống, để lộ ra một cặp song kiếm được giấu trong chiếc vỏ màu đen trông vô cùng bắt mắt.
Đó chính là Nhật Luân Kiếm!
Ánh mắt thường thường điềm đạm của Seigi bỗng chốc trở nên sáng chói đến kỳ lạ, tựa như thứ mà hắn đang nhìn là một món bảo khí tuyệt thế hạ phàm chứ không phải cặp kiếm tầm thường.
Thu lại toàn bộ tâm tình phấn khích, Seigi nhẹ nhàng đặt đôi tay lên hai chuôi kiếm, chậm rãi rút ra.
Trong đôi mắt xanh lam ẩn chứa một đại dương bao la đang từ từ phản chiếu hai lưỡi kiếm bạc ánh lên vẻ sắc bén.
Trên tay hắn là hai thanh kiếm katana với chiều dài một mét hai. Thân kiếm thẳng tắp. Chuôi kiếm được bọc lại bằng một cái khăn vải màu đen có viền đỏ tạo thành hình thoi ngăn cách đều nhau.
Lần đầu tiên nhìn thấy chuôi kiếm này đã khiến cho Seigi cảm thấy có hứng thú rồi, bởi màu sắc đỏ đen trông chẳng khác nào chiếc haori trên người hắn.
Nếu lưỡi kiếm bạc chuyển thành màu đen đỏ thì Seigi càng mừng hơn.
Chỉ là khi hắn chưa kịp sử dụng hơi thở thì màu sắc trên hai thanh Nhật Luân Kiếm bỗng dưng chuyển màu.
Seigi tập trung nhìn kỹ thì thấy lưỡi kiếm dần hóa thành màu đen. Nhưng chưa dừng lại ở đó, hàng loạt các đường gân mạch màu đỏ tươi bắt đầu lan ra từ khe hẹp nhỏ giữa mặt kiếm.
Nhìn thấy sự biến đổi của song kiếm mà đôi mắt của Seigi chợt rung động.
Còn thiếu niên áo đen đứng bên cạnh hắn thì có chút nghi hoặc khi lần đầu tiên thấy một thanh kiếm sở hữu màu sắc tà dị đến vậy.
Hai thanh kiếm bạc rất nhanh đã hoàn toàn nhiễm lên màu đen, cùng với đường gân huyết sắc rực rỡ như dung nham.
Tốt, đúng màu mà mình ưa thích. Nhưng đây là loại hơi thở nào? - Ngắm nghía qua cặp song kiếm tà dị trên tay, Seigi có chút bận tâm đến điều này.
Thường thì thanh Nhật Luân Kiếm sẽ tự động chuyển đổi màu sắc mang tính đặc trưng theo từng loại hơi thở mà người cầm kiếm sở hữu.
Điển hình như nhân vật Zenitsu Agatsuma trong nguyên tác, y là người sử dụng hơi thở sấm sét.
Đặc tính điện tích màu vàng bắn ra khi Zenitsu thi triển chiêu thức của hơi thở sấm sét chính là màu sắc đặc trưng cho y, vì vậy mà thanh Nhật Luận Kiếm của y mới có màu vàng.
Seigi còn nghi ngờ sự biến đổi của thanh kiếm phải chăng là do bản thân sở hữu dòng máu Tà Thần, chính vì điều đó mà nó mới có hai loại màu sắc hắc ám và tà dị đến thế.
Nhưng không hiểu sao hắn lại rất ưa thích màu sắc này của nó.
Khóe môi Seigi khẽ mỉm cười.
Hắn thuận tay nhấc lên thanh kiếm bên phải, bàn tay nổi đầy gân xanh bỗng siết chặt rồi tung ra một nhát chém ở phía trước.
“Vụt.” Lưỡi kiếm bắn ra một đạo kiếm khí trắng trong làm cho mảng không khí bị bẻ cong ngay khi nó lướt qua.
Chỉ trong chớp mắt đã chặt đứt ba gốc cây to lớn ở ngay phía trước.
“L-lợi… lợi hại! Quả thật y như lời đồn mà đồng bạn đã kể cho tôi nghe. Không ngờ ngày hôm nay tôi lại có ngày được tận mắt nhìn thấy Trụ Cột mạnh nhất tung ra một kiếm vào không khí mà chém đứt đồ vật! Thật không thể tin ngài có thể làm được điều này!!!”
Thiếu niên áo đen há hốc mồm hô lên một tiếng, y vô cùng kinh ngạc khi thấy Seigi chém đứt liên tiếp ba gốc cây chỉ với một cái vung kiếm vào không khí.
Một điều mà trước đây chưa từng có Trụ Cột nào làm được…
Seigi nghe vậy thì từ chối cho ý kiến, tiếp tục quay trở lại với vẻ từ tốn như một người thanh niên trải không biết qua bao nhiêu cố sự trong quá khứ.
Kiếm thì cũng đã tới tay, Seigi cảm thấy không còn việc gì nữa liền cảm ơn thiếu niên áo đen kia thêm một lần. Sau đó lấy ra mấy đồng tiền xu để đưa cho y, xem như là tiền công.
“Ngài không cần phải làm vậy. Huống gì số tiền cho công sức của tôi đã được ngài Oyakata trả trước đó rồi. Mà được tận mắt nhìn thấy một kiếm kia của ngài mà không phải trả tiền ngược lại cũng chính là một may mắn của tôi rồi ấy.”
Thiếu niên áo đen kia cũng đáp lại bằng sự vui vẻ, sực nhớ đến điều gì, y cung kính nói: “Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép đi về nghỉ ngơi để sáng mai làm nhiệm vụ.”
“Được, tạm biệt cậu.”
“Tạm biệt ngài Vô Trụ.”
Nhìn chăm chú bóng lưng vội vàng chạy về của người thiếu niên trẻ tuổi ấy, Seigi như quay lại ngày tháng mà hắn vẫn còn là một chàng sinh viên đi làm lụng thêm để kiếm tiền đi học.
Lúc đó hắn cũng vì công việc bận rộn mà lộ ra vẻ vội vã như vậy…
Trong lúc Seigi đang hồi tưởng về quá khứ, hắn lại không hề hay biết phía sau mình đã lặng lẽ xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn lao đến với thanh kiếm trên tay.
“Bắt được rồi nhé…” Tiếng nói mềm mại của Shinobu truyền đến phía sau kèm theo một lưỡi kiếm thon nhỏ chém về phía tấm lưng của hắn.
Ngay khi thiếu nữ tưởng tượng bản thân sắp dạy dỗ thành công cái tên biến thái dám bóp ngực mình một trận, nàng có chút đắc ý ở trong lòng.
“Cheng!” Nhưng vào lúc này, âm thanh của hai thanh kim loại đánh vào nhau vang lên.
Chỉ thấy thanh kiếm nhỏ của Shinobu bị chặn lại bất ngờ bởi một lưỡi kiếm đen tuyền được khắc những đường gân hình mạch máu.
“Không thể nào! Mà… đây là?” Trong lúc Shinobu còn chưa nắm bắt được tình hình vừa diễn ra, đã thấy Seigi xoay người lại nhìn nàng chăm chăm với đôi lông mày hơi nhíu.
Hắn đánh bay thanh kiếm của nàng sang một bên, sau đó lạnh lùng nói.
“Lựa chọn việc đánh lén chính là điều sai lầm nhất mà cô làm đấy.”
“Ơh… a-anh định-h làm gì?!”
Shinobu đang định phản kháng thì bị một bàn tay toát ra khí thế cường hãn của Seigi tóm lấy cái cổ tay nhỏ, kéo sát vào người hắn.
Shinobu lộ ra vẻ sững sờ trên gương mặt mỹ mạo. Mọi suy nghĩ của nàng hiện tại đều vô tình bị hãm sâu vào trong đôi mắt chứa đựng đại dương bao la của hắn.
Chỉ trong phút chốc mà thời gian xung quanh hai người bỗng dưng trôi qua chầm chậm.
Hai ánh mắt đối diện với nhau trong vài tích tắc nhưng lại giống như muốn đóng băng cả thời gian thực tại.
Không, dù hắn có đẹp trai đến đâu thì mình cũng không thể có ý đó với tên biến thái này được… - Một loại cảm xúc kỳ lạ bỗng dưng khơi dậy bên trong tâm trí của Shinobu, khiến nàng không ngừng đấu tranh để làm ra lựa chọn giữa ý chí và trái tim.
Đó chính là thứ cảm giác lạ lẫm mà Seigi đã mang đến cho Shinobu ngay khi nàng trông thấy hắn lần đầu tiên.
Mọi sự tức giận khi bị Seigi chiếm tiện nghi đều biến mất hoàn toàn.
Cho dù có là như thế thì nàng cũng không thật sự giận hắn, chỉ là nàng vừa rồi có chút quá nóng vội đi kèm theo lòng tự trọng của một thiếu nữ đơn thuần cho nên mới tức giận như vậy.
Tại thời điểm lãng mạn mà Shinobu cho rằng thế giới này toàn một màu hồng chứa đầy sự ngọt ngào…
Đột nhiên Seigi nhấc cả cơ thể của Shinobu lên rồi kẹp cái eo nhỏ của nàng sang một bên.
“Này! Anh đang làm trò gì vậy hả? Thả ta xuống, nếu không…” Shinobu phẫn nộ quát lên một tiếng, hai cái tay bóp thành quả đấm rồi đập vào lưng Seigi liên tục.
Trông bộ dạng của nàng lúc này như một con mèo nhỏ xù lông.
“Dám xưng là ta với tôi à? Mà nếu không thì cô định làm gì?” Seigi lạnh lùng hỏi.
“Ta sẽ…” Shinobu làm vẻ mặt ủy khuất, đang định đáp lại thì cái mông của nàng đã bị một bàn tay vỗ một phát.
“Bốp!” Âm thanh đánh vào thịt vang lên.
“Ah!!!” Shinobu khẽ rên lên thành tiếng, sắc mặt phá lệ ửng hồng.
Cảm nhận được cơn tê dại chạy thẳng vào mông lên tới đại não, nàng cố cắn răng chịu đựng sự khoái… à nhầm, là sự đau đớn này vừa thét lên liên tục.
“Aaaa… đau đau… tên bỉ ổi này mau dừng tay cho t-tôi!!!”
Thấy tác dụng của “tuyệt kỹ” tét đít mang lại hiệu quả khá lớn trong việc trừng trị các cô nàng bướng bỉnh như vậy. Cũng không sợ cái mông của nàng bị nát dưới lực đánh nhẹ của bản thân, Seigi liền áp dụng thêm nhiều lần nữa…
“Cho chừa cái tội đánh lén này.”
“Ah…”
Được một lúc, cảm thấy cái mông căng căng như quả mọng nước của thiếu nữ đã nóng, Seigi mới nghiêm giọng hỏi.
“Chừa chưa?”
“Ưm… c-chưa.” Shinobu thở hổn hển đáp một cách thản nhiên.
Con bé này bị hội chứng M??? - Thấy thế hắn liền âm thầm ngạc nhiên với vẻ cứng cổ của nàng, sau đó lại tiếp tục vào việc thêm lần nữa.
“À, ra là thế.”
Thanh âm rên rỉ chứa đựng sự êm ái của một thiếu nữ không ngừng vang lên sau từng tiếng vỗ.
May mắn là không có ai nghe thấy ngoài ba người đồng môn của Seigi đang ở gần đó.