Sâu trong khu rừng nọ có một nơi gọi là trang viên Hồ Điệp. Nó được sử dụng làm căn cứ chữa trị và phục hồi cho những thợ săn quỷ bị thương.
Phần lớn các việc chữa bệnh sẽ do chị em nhà Kochou và vài thành viên có kinh nghiệm trong đội Cứu Viện phụ trách.
Ngoài làm nơi để trị liệu, phục hồi ra thì nó còn có riêng một khu đào tạo chức năng và rèn luyện các thợ săn quỷ.
Điển hình như các Trụ Cột sẽ thay nhau tổ chức vài buổi huấn luyện cao cấp cho các thợ săn quỷ ở nơi đây.
Tại khu đào tạo vào buổi sáng, xung quanh vọng lại từng âm thanh canh cách của kiếm gỗ phát ra.
Trong một cái sân rộng, chính giữa nơi này có ba thân ảnh đang giao chiến với nhau.
Đúng ra là hai thiếu nữ đang vây công một thiếu niên. Tưởng chừng như có thể dễ dàng áp đạo về mặt số lượng, nhưng khi nhìn kỹ thì lại nhận thấy điều đó là hoàn toàn sai.
Chỉ thấy hai thiếu nữ ấy liên tục dí theo thiếu niên một cách khó khăn, từng bước chân lướt đi trên mặt đất của hắn khiến cho các nàng cảm thấy vô cùng khó chịu khi không thể tung ra một nhát kiếm kết thúc trận chiến này.
“Chị Kanae, anh ta có sơ hở! Mau đánh vào chân của anh ta!!!” Thiếu nữ nhanh chóng hô lên một tiếng, dáng người nhỏ bé cầm trên tay thanh kiếm gỗ lập tức lao thoăn thoắt về phía trước.
“Ừm, Shinobu.” Kanae khẽ đáp, liên tục vung thanh kiếm gỗ vào những kẽ hở dưới hạ thể của đối phương khi mà nó không được phòng thủ.
Nhưng…
Nàng biết là đâu có dễ ăn như vậy.
Chỉ thấy đôi chân của Seigi đang lách qua từng đường kiếm hiểm hóc của nàng, động tác né kiếm cùng với nụ cười từ tốn trên môi càng nhấn mạnh thêm vẻ ung dung điềm đạm của hắn.
Cô ta cũng khá hơn ngày hôm qua nhiều rồi ấy chứ… - Seigi thầm đánh giá qua thiếu nữ yêu kiều đang lao lên tấn công mình một cách vũ bão.
Thanh kiếm gỗ liên tục sượt qua người hắn với khoảng cách vài mi-li-mét.
Từng đường kiếm của nàng dù có uyển chuyển mang theo vô số cánh hoa sắc bén đến đâu cũng rất khó chạm vào da thịt hắn.
Giống như Seigi có thể nhìn thấy trước lối ra đòn của nàng trước vài cái tích tắc, sau đó mới tìm ra phương án né tránh tốt nhất với số thời gian ít ỏi còn lại.
Đột nhiên, một thân ảnh nhỏ nhắn bất ngờ xuất hiện đằng sau Seigi - người đã yên lặng để tìm ra thời điểm thích hợp tung một đòn quyết định hạ gục hắn, không ai khác chính là Kochou Shinobu.
Hơi Thở của Côn Trùng, thức thứ nhất - Điệp Chi Vũ: Du Hí!
Lẳng lặng hít vào một hơi thật sâu, Shinobu hướng mũi kiếm về phía tấm lưng của Seigi rồi đâm tới, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ quyết đoán.
Hơi Thở của Hoa, thức thứ hai: Hồng Hoa Y. - Vừa gặp ánh mắt của Seigi liếc ra đằng sau, Kanae liền vung một nhát trảm về phía trước.
Lưỡi kiếm gỗ mang theo hàng trăm cánh hoa biến ảo thành một quỹ đạo uyển chuyển như lụa nhắm thẳng vào người Seigi mà chém tới.
Ánh mắt điềm đạm thấy cả trước lẫn sau đều bị giáp công vô cùng chặt chẽ,
Seigi chậm rãi ngửa lên hai bàn tay đã lộ ra vết chai sạn.
Cùng lúc đó, mọi thứ xung quanh Seigi dường như đã trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, riêng hắn cũng bị ảnh hưởng một ít.
Đây chính là thế giới trong tầm nhìn của Seigi khi tốc độ của hắn đã vượt xa mọi chuyển động diễn ra xung quanh mình.
Hơi Thở của Nước, thức thứ mười một: Lưu Chuyển Như Ý - Luân. - Seigi nhẹ nhàng vung cánh tay theo một cái xoay người như một vũ công thực thụ.
Hai dòng chảy màu xanh lam bắn ra từ mu bàn tay đang uốn lượn thì bỗng nhiên hóa thành hai đầu sông chảy siết, cuồn cuộn đánh theo một quỹ đạo vòng tròn.
Lưu Chuyển Như Ý là một chiêu thức tự Seigi tìm hiểu và sáng tạo ra.
Theo đúng nguyên tác thì thức thứ mười một từ Hơi Thở của Nước gần như không tồn tại, ngoại trừ trường hợp Tomioka Giyuu đã sáng tạo ra thức mười một có tên là “Lặng” mới được xem như đạt thành tựu lớn.
Nhưng hiện tại hắn đã có một thức của riêng mình.
Lưu Chuyển Như Ý! Một chiêu có thể lật bàn, phản công bất ngờ trước những đòn vây công mang tính sát thương cao.
Giống như cái cách mà Seigi đã đánh bật Phong Trụ và Âm Trụ trước đó khi cả hai dồn sự tấn công về phía hắn.
Trong Lưu Chuyển Như Ý của hắn được phân ra thành ba thức nhỏ khác, đó là: Luân, Thu, Phản.
Chưa nói đến Thu thì Phản chính là đòn sử dụng trong một chiêu với nhiều sức mạnh cơ bắp tập trung ở toàn thân nhất để đánh bật mọi đòn tấn công của kẻ thù.
Tựa như một thác nước chảy siết dội vỡ một tảng đá lớn với một lực bắn khổng lồ. Điều đó đòi hỏi người sử dụng phải sở hữu sức mạnh vượt trội hơn kẻ bị phản công rất nhiều.
Điển hình như cái cách mà Seigi đã đánh bật trực tiếp hai đòn tấn công của Phong Trụ và Âm Trụ khi đó.
Về Luân, nó đòi hỏi người tung đòn phải có sự khéo léo, dẻo dai ở bên ngoài và sự cứng cáp trong cơ thể.
Để mọi lực tác động được gây ra bởi đòn tấn công khi va vào Luân thì sẽ bị đánh lệch theo hướng của quỹ đạo xoay tròn. Đồng thời, người thi triển đứng ở vị trí trung tâm của quỹ đạo cũng không bị lực tác động đó đánh ngã.
Giống như hiện tại:
Ngay khi lưỡi và mũi kiếm của Kanae, Shinobu vừa chạm vào mu bàn tay của Seigi thì một dòng nước màu xanh lam chảy siết đã cuốn trôi đi tất cả những tàn hoa và cánh bướm của các nàng.
Trong khi hai người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Seigi đã vẩy nhẹ mu bàn tay một cái.
Thân kiếm và mũi kiếm đang cuốn theo quỹ đạo do tay hắn tạo thành, lập tức bị một lực vật lý đẩy mạnh làm cho cây kiếm gỗ thoát khỏi tay của các nàng và phi thẳng về hai phía.
“Cái gì?!” Shinobu và Kanae kinh hãi hô ra một câu thành tiếng, sắc mặt thay đổi thành vẻ khó tin chỉ trong chớp mắt.
Nhưng do lực luân chuyển của Seigi tạo ra quá mạnh khiến cho cơ thể của các nàng cũng suýt bị văng theo.
Có thể sẽ gặp chấn thương nếu va đập trực tiếp xuống mặt đất được lát bằng đá như thế.
May là Seigi đã đoán trước được việc này, lập tức giang tay và kịp ngăn lại cơ thể của các nàng ngay lúc sắp bị cuốn đi.
“Ah! Ưm!” Hai tiếng rên rỉ cùng phát ra từ cặp chị em xinh đẹp đang bám chặt vào bắp tay vững chắc của Seigi.
Thấy Kanae không có chuyện, Seigi liền nhẹ nhõm cả người.
Dù sao ngày hôm nay hắn cũng là người đề xuất cho hai thiếu nữ này một buổi tập huấn, sẽ thật không hay nếu hắn lỡ tay làm các nàng bị thương dù là một vết trầy nhỏ nhất.
Chỉ là hắn…
May là mình đỡ được… mà cái gì mềm như bánh bao?… !!! - Seigi cảm nhận được một đồ vật mềm mềm có chút kích thích nằm trong lòng bàn tay phải.
Hắn quay về phía Shinobu thì thấy nàng đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, sau đó hạ ánh mắt xuống bàn tay hắn đang nắm lấy…
Là ngực của em ấy?! - Seigi tái mét không dám nói một lời, bàn tay run run khẽ co trở lại.
“Chiêu vừa rồi cậu dùng là gì vậy, Sei… gi? Chuyện gì xảy ra giữa hai người vậy?” Kanae rời khỏi cánh tay của Seigi, đang định hỏi thì nhận ra sắc mặt của hắn với em gái có vẻ không ổn.
Chỉ thấy nét mặt của Shinobu cứng đờ, sau đó hai má nổi lên vệt ửng hồng. Nàng chậm rãi quay lưng rồi chạy một mạch về phía ngôi nhà lớn, chỉ để lại một câu nói tức giận.
“Anh là thằng khốn! Đứng đấy đợi tôi…”
Seigi im lặng không nói gì, chỉ thẫn người ra đứng nhìn. Vài phút sau thì thấy một bóng người nhỏ nhắn đang chậm rãi bước đến, sau đó mới tăng dần tốc độ rồi vọt tới với thanh Nhật Luân Kiếm trên tay.
“Tên khốn biến thái! Mau chịu chết!!!”
“Shinobu?!!! Em làm gì vậy, mau thu lại kiếm ngay…”
“Hôm nay chị cũng không thể cản em chặt đứt tay của tên khốn này được”
Kanae thấy Shinobu đang lao đến với vẻ mặt phẫn nộ, còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bóng người đứng bên cạnh nàng đã biến mất…
Quay lại nhìn thì mới nhận ra Seigi đã nhảy qua tường đá cao năm mét và chạy mất hút.