Chương 24: Người thợ rèn có tâm

"Có thật là con vẫn ổn chứ, Seigi?" Sakonji nghiêm nghị hỏi, nhìn chăm chú vào ánh mắt của cậu học trò.

"Vâng, do thầy lo lắng quá thôi." Seigi mỉm cười rồi từ tốn trả lời.

Sau nửa giờ Seigi thuyết phục thầy Sakonji để ông tin năng lực Học hỏi/Thích nghi của hắn là tài năng bẩm sinh, cuối cùng thì ông không thể không tin.

Mọi vấn đề khúc mắc của Sakonji cũng được giải quyết một cách đơn giản. Còn lý do Seigi không kể cho Sakonji biết sớm hơn là tại hắn cũng mới phát hiện ra cơ chế chính xác của năng lưc này vào năm mười tuổi.

Khi đó hắn không có tự tin để gây sự chú ý nhiều nên mới giấu kín chuyện này.

Hiện tại thời điểm mà Seigi triển lộ ra tài năng của hắn đã đến, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì hắn sẽ phát triển rất nhanh trong tương lai.

Tuy không nói trước được điều gì, nhưng lúc đó hắn muốn bảo vệ an toàn cho hậu cung của mình cũng không khó.

Buổi chiều, trong căn nhà gỗ khá lớn nằm tại một góc của dinh thự Ubuyashiki. Seigi đang ngồi lẳng lặng vẽ thứ gì đó trên tấm giấy to đặt trên bàn gỗ.

Phía sau Seigi là một thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn ngồi xếp bằng, nàng im lặng nhìn hắn từ nãy đến giờ mà không chán.

Rất dễ để nhận thấy điều đâý qua đôi mắt long lanh của nàng chỉ hiện lên mỗi bóng lưng thẳng tắp của thiếu niên kia, trong đó còn tràn đầy vẻ sùng bái.

“Cuối cùng cũng hoàn thành…”

Thấy ngòi bút của Seigi đã rời khỏi tờ giấy, nàng tò mò đứng dậy và đi đến để xem hắn đã vẽ thứ gì.

“Đây là…” Makomo chớp chớp đôi mắt hồn nhiên khi nhìn thấy hình dạng vũ khí được khắc họa trong giấy.

Seigi mỉm cười, điềm đạm nói.

“Nó là song kiếm.”

“Song kiếm? Giống như hai thanh kiếm mà Âm Trụ sử dụng sao ạ?” Makomo quay lại nhìn hắn.

“Không phải, vũ khí mà anh ta sử dụng được gọi là song đao. Còn thứ vũ khí mà anh muốn chính là hai thanh Nhật Luân Kiếm như trong bản vẽ.”

Cảm nhận được sự vui vẻ từ lời nói của hắn, Makomo càng dồn sự tập trung để tìm sự đặc biệt của hai thanh kiếm trong bản vẽ này.

Chỉ thấy thân kiếm, chuôi kiếm tựa như mấy thanh katana khác. Độ dài của chúng bằng nhau. Cũng không có gì đặc biệt ngoài vị trí dọc giữa thân có một khe hẹp nhỏ chạy từ cán đến mũi kiếm.

Nếu nhìn qua vị trí gần ngay cán kiếm thì có thể thấy một dòng chữ Kanji có ý nghĩa là “Tà Thần”.

“Mấy cái khe nhỏ này để làm gì thế, anh Seigi?” Không chú ý đến dòng chữ mà lại để tâm đến cái vết hở khẹp chạy dọc theo thân kiếm, Makomo quay lại nhìn hắn.

“Tác dụng cũng không lớn lắm, đơn giản là để cho nó đẹp thôi đấy mà.” Seigi mỉm cười từ tốn, giải thích qua loa.

“Vậy sao.” Makomo tỏ ra hiểu vấn đề, gật đầu đáp.

Cảm thấy song kiếm mà bản thân tự thiết kế không có nhược điểm nào, Seigi liền đem bản thiết kế đến phòng Kagaya rồi giao cho y. Sau đó gọi Makomo đi cùng hắn ra ngoài khuôn viên để luyện kiếm cùng Giyuu và Sabito.

...

Amane nhìn xuống tờ giấy trắng nằm gọn trên bàn, nhẹ giọng nói.

“Hình dạng vũ khí của cậu ấy là hai thanh Nhật Luân Kiếm, còn lại thì không có điểm nào đặc biệt cả.”

“Nàng giúp ta giao cho các thành viên chủ chốt của đội Cứu Viện, để mang đến làng thợ rèn. Giúp ta nhắn lại với họ luôn là vũ khí này phải được rèn bằng nguyên liệu tốt nhất ở đó.” Kagaya gật đầu và nói, cũng không bận tâm lắm về hình dạng của nó trông như thế nào.

“Thiếp hiểu rồi.” Amana khẽ đáp, chậm rãi lui xuống. Sau đó bước ra ngoài rồi giao bản vẽ cho một thiếu niên.

Người này mặc đồ đen kín mít từ đầu tới chân, chỉ để lộ ra cặp mắt trên mặt. Người này chính là một thành viên trong đội Cứu Viện được giao cho nhiệm vụ vận chuyển vũ khí lạnh từ Làng Thợ Rèn đến cho các kiếm sĩ.

Hoặc ngược lại giống như công việc mà y chuẩn bị làm bây giờ, đó là đưa bản thiết kế qua cho các thợ rèn nổi danh ở nơi đó để họ tự làm việc.

Thời gian trôi qua một ngày cho đến khi bản thiết kế được đưa đến Làng Thợ Rèn.

Buổi tối, trong một gian nhà gỗ nhỏ vẫn còn thắp đèn bất ngờ phát ra một tiếng than bất mãn của một người đàn ông.

Người này tên Hangezu, một thợ rèn kiếm đã nghỉ hưu ở làng. Không hiểu vì lý do gì mà Kagaya lại giao việc rèn vũ khí của Seigi cho ông.

“Cái gì! Chẳng những muốn hai thanh Nhật Luân Kiếm mà còn muốn sử dụng nguyên liệu rèn tốt nhất?! Ta không muốn…”

“Suỵt, cha đừng có từ chối vội. Nghe con nói hết đã. Người mà cha sắp rèn kiếm chính là một Trụ Cột mới nổi danh có mặt trong cuộc họp ngày hôm qua đấy.”

“Hả!? Con biết gì thì mau kể cho ta nghe…”

Bên trong gian nhà, một cậu thiếu niên đang kể cho người đàn ông trung niên nghe về câu chuyện xảy ra giữa cuộc họp ngày hôm qua.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, người đàn ông lập tức biến sắc.

“Một mình cậu ta đường đường chính chính đánh bại ba Trụ Cột chỉ với một thanh kiếm thường?! Không thể nào! Nếu vậy thì ta phải nghiêm túc rèn ra một cặp kiếm tuyệt vời nhất cho cậu ta!!!”

“Thế nên con mới nói là cha đừng từ chối vội rồi mà…” Thiếu niên bĩu môi.

Người đàn ông trung niên mới trừng mắt nhìn y, quát.

“Lăn đi ngủ! Để ta vào việc.”

“Vâng…” Thiếu niên khẽ đáp, lủi thủi cúi đầu bước vào gian phòng phía trong rồi đóng cửa đi ngủ.

Thấy thế, vẻ mặt khó tính của người đàn ông lập tức biến mất. Thay vào đó là vẻ bất đắc dĩ.

- Haizzz, muốn rèn ra một thanh kiếm có nguyên liệu tốt cũng không khó lắm, nhưng đằng này là hai… thôi thì cố gắng làm cho cậu ta vậy. Chỉ có kiếm tốt thì mới phù hợp với người cầm kiếm được.

Vẻ tự tin hồi nãy ông bày ra cho con trai xem là để làm gương cho con trai mình mà thôi. Chứ việc rèn hai thanh Nhật Luân Kiếm cực tốt trong thời gian bảy ngày cũng không phải là việc dễ gì…

Dù nghĩ vậy nhưng tối hôm đó Hangezu đã miệt mài đi tìm các nhược điểm của song kiếm trên hình vẽ của Seigi. Bởi người nhờ ông làm việc này không ai khác chính là ngài Kagaya - vị lãnh đạo nổi danh của Sát Quỷ Đoàn.

Thấy không có chỗ nào bất hợp lý trên hình vẽ, ông mới mường tượng ra các đặc điểm của chúng được ứng dụng trong chiến đấu rồi mới tổng kết các khả năng đó để xem có phù hợp với Seigi hay không.

Sau một đêm thức trắng, Hangezu lập tức đi đến xưởng rèn và bắt tay vào việc của mình.

Từng ngày trôi qua, vị thợ rèn ấy cũng không dành thời gian quá nhiều cho việc ngủ nghỉ. Thay vào đó là sự tập trung đến mức cao độ, tận tụy hết sức để đặt tinh thần cho việc rèn kiếm.

Cho đến ngày thứ năm, Hangezu mới hoàn thành phận sự của một thợ rèn lâu năm trước đây mà mình đã làm.

Nâng niu cặp song kiếm trong tay, Hangezu nở ra một nụ cười đắc ý.

“Ha ha, sau bao nhiêu tâm sức ta đổ vào cuối cùng thì nó cũng xong rồi. Giờ thì chỉ cần khắc tên lên thân kiếm là xong… gì đây? Tà thần?” Hangezu nghi hoặc nhìn lại dòng chữ Kanji có trên thân kiếm trong hình vẽ.

Tại sao lại là Tà Thần? Mà thôi kệ vậy, ta chỉ cần hoàn thành phận sự của mình là xong. - Hangezu liền bắt tay vào việc cuối cùng sau khi kết thúc công đoạn rèn kiếm, đó là khắc chữ.

Chỉ là ông chẳng hiểu cái tên mà Seigi đặt cho nó mang ý nghĩa gì…

Vài giờ sau, Hangezu để song kiếm nằm trong tấm vải dày và quấn nó lại. Sau đó giao cho con trai để đưa đến tay thành viên trong đội Cứu Viện.