Chương 23: Kanae rung động

Cô nàng này dễ hạ như vậy? Đã thế còn đạt mốc nhận thưởng một vòng quay may mắn? - Seigi cảm thấy hơi bất ngờ, trong lòng có vài phần hài lòng.

Dù bảng trạng thái chỉ có mỗi mình Seigi nhìn thấy, nhưng hắn cũng rất cẩn thận tắt đi để tập trung vào cuộc họp ngay lúc này.

“E hèm…”

Một tiếng hắng giọng truyền đến phía sau hắn ngay khi Bảng trạng thái vừa tắt.

Seigi bình tĩnh quay lại thì thấy tất cả mọi người đang im lặng nhìn mình chăm chăm, không hiểu sao ánh mắt của họ nhìn hắn rất kỳ lạ.

“Ừm… cậu có thể bỏ tay ra được không, Seigi…”

Đánh vỡ sự im lặng đó, một giọng nói e thẹn vang ngay bên cạnh hắn.

Kanae nhìn Seigi với khuôn mặt ngượng ngùng và đôi má đỏ ửng, kết hợp với cặp dây buộc tóc hình bươm bướm khiến nét đẹp của nàng càng trở nên quyến rũ trong mắt hắn.

Cổ tay nhỏ bé của nàng đang bị hắn nắm chặt trong tay nên không thể bứt ra được, đã thế lại còn ở trước mặt tất cả mọi người…

Tại sao nàng lại không ngượng đỏ mặt cho được?

“A… xin lỗi vì đã cầm tay cô.” Lập tức thả ra cổ tay của thiếu nữ, Seigi lộ ra vẻ áy náy và nói.

“Không có gì to tát đâu…” Kanae đáp với vẻ thẹn thùng, trông như một cô gái mới lớn đang đứng trước một nửa trái tim mà mình tìm được.

Đúng vậy, nàng đã bị Seigi đốn ngã trái tim ngay khi hắn nói ra lời kia. Gì mà “Mong muốn của cô hãy để tôi đến giúp cô một tay…” hay đại loại như vậy.

Đối với cô gái khác thì khi nghe sẽ thấy có vẻ bình thường, nhưng với Kanae thì nó lại mang một sức sát thương cực lớn…

Tuy chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân cần một người con trai khác che chở, nhưng không phải là nàng không muốn nghĩ đến… mà nó không thực tế một chút nào trong cái thời đại nguy hiểm như thế này.

Hiện tại thì điều đó đã bất ngờ thành hiện thực.

Mọi cảm xúc của nàng lúc này chỉ có thể diễn tả bằng hai từ.

RUNG ĐỘNG!

“Haizzz, hai cô cậu làm ơn đừng tán nhau trước mặt ông già này nữa… ta đã đủ mệt lắm rồi.” Kuwajima không chịu được vẻ tình tứ của hai người trẻ tuổi ngay trước mắt, thở dài với vẻ bất đắc dĩ.

Cảm thấy câu nói này hợp lý, ai cũng gật đầu từ chối cho ý kiến. Không người nào là không biết Minh Trụ đã ế suốt sáu mươi năm…

Họ cũng không để ý nhiều lắm về vấn đề nhỏ nhặt của đôi nam nữ này, riêng Sakonji thì lộ ra vẻ quan tâm. Tưởng Seigi đã nảy sinh tình ý với thiếu nữ bên cạnh nên ông mới nhẹ giọng khuyên.

“Seigi à, ta nghĩ chuyện riêng tư thì nên để lúc khác nói. Hiện tại mọi người đều đã biết về năng lực của con nhưng vẫn muốn hỏi vài câu, hãy thật lòng trả lời nhé.”

“Vâng.” Thành thật đáp, Seigi mà biết được suy nghĩ của ông thầy như thế khẳng định sẽ không đồng tình.

Chính xác thì người nảy sinh tình ý với hắn trước là thiếu nữ này nha. Hắn chỉ lỡ tay thả mồi mà thôi…

Nghe vậy, Kanae mới xấu hổ im lặng, không còn tia ánh mắt về phía Seigi nữa.

Nhưng nàng lại không biết rằng thiếu nữ đứng bên cạnh Seigi đang liếc mình bằng ánh mắt ganh tị.

Không bao lâu, sau khi trả lời các câu hỏi mà mọi người đưa ra có liên quan đến vấn đề về năng lực sử dụng nhiều hơi thở của hắn.

Ai cũng được thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, chỉ riêng cô nàng Vân Trụ là không hỏi gì mà chỉ tập trung nhìn Seigi, còn Phong Trụ thì lộ ra vẻ mặt chán ghét khi liếc về phía hắn.

Thấy không ai có thêm thắc mắc, Kagaya liền bắt đầu đi vào điểm quan trọng của cuộc họp.

“Trong thời gian hai tháng sắp tới, sẽ có sáu khu vực mà ta muốn mọi người quan tâm và chú ý nhiều nhất tại Thủ đô Tokyo. Theo thứ tự là khu vực Shinjuku, Shibuya, Chiyoda, Meguro, Minato, Chuou.”

“Đến lúc đó sẽ do sáu người đi tuần tra ở mỗi khu vực để đảm bảo là không có mỗi nguy hại do chính quỷ gây ra…”

“Hiện tại ta sẽ sắp xếp khu vực mà mỗi người cần phải phụ trách trong nhiệm vụ lần này.” Kagaya trầm ngâm một lát rồi nói.

“Khu vực Chuou, Minato sẽ do một mình Nham Trụ đảm nhiệm tuần tra. Tiếp theo là Phong Trụ sẽ phụ trách Chiyoda. Âm Trụ đảm nhiệm khu vực Shibuya. Vân Trụ là Meguro. Còn khu vực cuối cùng, nơi xảy ra nhiều vụ mất tích và giết người nhất sẽ do Vô Trụ và Hoa Trụ tiếp nhận.”

“Còn Thủy Trụ và Minh Trụ lại tiếp tục mở khóa huấn luyện cấp độ Trụ Cột cho các thành viên đã có kỹ năng.”

“Mọi người có ai phản đối gì thì cứ tự nhiên góp ý, ta sẽ giải quyết sao cho hợp lý nhất.”

“Không có, ngài Oyakata sắp xếp như vậy là có tính toán trước cả nên chúng tôi lo sẽ chỉ dư thừa mà thôi.” Minh Trụ thuận miệng nói.

“Cảm ơn ngài vì lời khen.” Kagaya mỉm cười.

Sau khi chốt xong nhiệm vụ của từng người, ngoài Vân Trụ Ichibana Marin thầm thở dài vì thất vọng đối với kết quả này ra thì không ai tỏ ra phản đối đối cả.

“Có vẻ như trong thời gian gần đây số lượng quỷ tăng lên khá nhiều, kèm theo đó là nhiều vụ án đã được xác nhận là do quỷ ăn thịt gây ra nhưng lại bị chính phủ lấp liếm. Điều đó tiềm ẩn nguy cơ khá lớn cho con người trong xã hội đang phát triển như bây giờ, nhưng đáng tiếc là họ lại không tin điều đó…”

“Vậy nên ngoài những kiếm sĩ như mọi người ra thì chẳng ai có thể đánh đổi cho con người cái gọi là cuộc sống yên bình cả. Rất mong các Trụ Cột sẽ giúp đỡ nhau trong khoảng thời gian sắp tới này.”

Đứng trên tấm phản lớn làm bằng gỗ - Kagaya, người đang nói ra những điều này bằng một vẻ thật lòng.

“Chúng tôi đã hiểu.” Tất cả các Trụ Cột đồng thanh đáp.

Kagaya khẽ gật đầu.

“Về phần Vô Trụ Urokodaki Seigi, tuy cậu chưa từng tham gia Kỳ Tuyển Chọn Cuối Cùng để nhận được tư cách trở thành một thành viên trong Sát Quỷ Đoàn.”

“Nhưng điều đó là không cần thiết đối với một người tài giỏi như cậu, vì năng lực của cậu đã chứng minh điều đó cho chúng tôi thấy, một người trẻ tuổi mang trong mình sức mạnh kỳ lạ bẩm sinh và là một kiếm sĩ tài năng. Trong tương lai không xa…”

“... Ta tin chắc rằng cậu sẽ là một tia hi vọng thắp sáng cho Sát Quỷ Đoàn của chúng ta.”

“Cảm ơn ngài Oyakata đã đặt niềm tin vào tôi.” Seigi từ tốn đáp.

Giữ nguyên nụ cười hiền hòa trên môi, Kagaya mới nhớ đến cái gì, nói.

“Vô Trụ, nếu cậu đã mời đồng môn của mình cùng đến thì ta cũng không thể lạnh nhạt đối với vị khách quý của mình được rồi.”

“Tí nữa ta sẽ nhờ một người đưa cho cậu tờ giấy để vẽ lên tạo hình vũ khí mà bản thân mong muốn. Sau đó dựa vào đó để rèn ra riêng cho cậu một món vũ khí từ loại quặng đặc biệt có thể hấp thụ ánh sáng mặt trời, chắc chắn là sẽ có ích hơn nhiều so với thanh kiếm hiện tại cậu đang dùng.”

“Thời gian rèn nhanh nhất chỉ đến một tuần là cậu có thể nhận vũ khí của mình. Trong thời gian đó, ta muốn mời cậu ở lại đây để tá túc và nghỉ ngơi cho đến khi nhận được món vũ khí của mình. Không biết cậu có đồng ý không?”

Seigi không suy nghĩ gì nhiều về vấn đề mà bản thân đã dự đoán ra trước này, điềm nhiên đáp.

“Tôi không có ý kiến gì cả, cảm ơn ngài Oyakata.”

Kagaya lộ ra vẻ hài lòng. Y cảm thấy đã không còn điều gì để tiếp tục cuộc trò chuyện với các Trụ Cột ở đây, liền nhẹ nhàng nói.“Nếu không còn vấn đề gì thì cuộc họp của Trụ Cột đến đây là kết thúc rồi, xin mời các vị trở về nghỉ ngơi để chuẩn bị cho nhiệm vụ quan trọng sắp tới.”

“Xin lỗi ngài Oyakata, nhưng cuộc chiến lúc nãy giữa chúng tôi có khiến cho mảnh đất trong vườn của ngài bị tổn thất khá nhiều. Liệu chúng tôi có cần phải đền bù gì không?”

Trong lúc những Trụ Cột khác sắp đứng dậy rời đi thì Seigi lại bất ngờ lên tiếng hỏi.

Nghe vậy, Kagaya cũng mỉm cười giải thích.

Cuối cùng Seigi mới biết là y chuẩn bị đập đi và xây lại mảnh khuôn viên trong dinh thự của mình, nên tiện thể để cho họ thỏa sức đập nhau tới bến mà không sợ tốn công.

Sau khi từng Trụ Cột ôm các loại tâm tình khác nhau để rời khỏi đây. Đứng bên ngoài cánh cổng chính của nhà Ubuyashiki, chỉ thấy Kanae lưu luyến chào tạm biệt Seigi để trở về trang viên Hồ Điệp - nơi nàng đang sống cùng em gái mình.

“Giữ gìn sức khỏe nhé, trong tuần nếu có rảnh thì nhờ một thành viên nào đó trong đội Cứu Viện dẫn đường đến trang viên Hồ Điệp của chúng tôi đi dạo một vòng cũng tốt. Tạm biệt, Urokodaki Seigi.”

“Tạm biệt cô, Kanae...”

Sau khi nói lời tạm biệt với Seigi, Kanae liền nhanh chóng rời đi.

Chỉ là hắn không biết…

Cậu ấy vừa gọi thẳng tên mình sao… - Cô nàng vừa bước nhanh về phía trước với đống suy nghĩ vẩn vơ ở trong đầu.

Seigi trở lại trong khuôn viên của nhà Ubuyashiki - nơi dùng để tập trung tổ chức cuộc họp của Sát Quỷ Đoàn, vừa hay gặp nhóm người Sabito đang đứng ở một nơi gần đó.

Trước khi hắn tiễn Kanae ra cổng, có nhớ thầy dặn mình là xong việc hãy quay lại để nói chuyện gì đó.

Lúc này, hắn tiện thể mang ba người đi đến một gian phòng lớn do vợ của Kagaya - Amane sắp xếp từ trước để họ nghỉ ngơi. Sau đó nhanh chóng đi đến một góc của khuôn viên - nơi Thủy Trụ Urokodaki đang đợi hắn.

Trước đó, hiển nhiên là Seigi đã biết trước chuyện sau khi bản thân thể hiện ra thực lực đè ép các Trụ Cột khác thì thầy sẽ đặt ra rất nhiều câu hỏi về vấn đề kia cho mình.

Rõ ràng chính là thứ năng lực độc nhất vô nhị của Seigi đã gây nên sự chú ý rất lớn trong Sát Quỷ Đoàn. Điều này cũng được hắn dự đoán từ hai năm trước.

Dù sao hắn cũng không quen giấu nghề trong trường hợp này, đơn giản là vì nó không cần thiết và quá màu mè. Không thật sự mang đến nhiều lợi ích cho Seigi trong tương lai.

Trừ khi hắn có bàn tay vàng buff đến tận mồm chứ không giống hệ thống game lạnh nhạt như hiện tại. Phải làm thì mới có ăn, không thì đừng nói đến chuyện sống yên ổn trong Vị Diện Siêu Nhiên này…