Sau khi ba người Seigi, Sanemi và Marin nhậm chức Trụ Cột thì cuộc họp của Sát Quỷ Đoàn cũng đến hồi kết. Kagaya thông báo cho các Trụ Cột ở lại để bàn giao nhiệm vụ tiếp theo.
Các thành viên trong Sát Quỷ Đoàn không còn việc gì liền giải tán.
Nhớ lại trận đấu kịch tích giữa các Trụ Cột của ngày hôm nay làm họ vô cùng vui vẻ và hứng khởi. Một phần nào đấy xua tan đi mọi nỗi buồn đến từ những người đồng bạn đã mất của họ.
Trở lại cuộc họp của các Trụ Cột.
Trước đây có năm Trụ Cột: Nham Trụ, Âm Trụ, Hoa Trụ, Thủy Trụ, Minh Trụ. Hiện tại đã có thêm ba người mới là Seigi, Sanemi và Marin.
Tổng cộng là tám Trụ Cột, một con số không ít nếu đem so sánh với thế hệ từ mấy chục năm về trước.
Chỉ thấy tám người đang dàn hàng chỉn chu trước mái hiên gỗ, đứng đối diện Kagaya đang an tọa trong căn phòng.
Đứng cạnh hai bên Seigi là Hoa Trụ và Vân Trụ - hai đóa hoa có vẻ ngoài xinh đẹp và ngọt ngào nhất trong Sát Quỷ Đội ở thời điểm hiện tại.
Chỉ là giờ phút này Seigi không để ý lắm về điều đó. Tinh thần tập trung của hắn đã đặt hết trên người Kagaya.
“Phong Trụ, Âm Trụ và Hoa Trụ. Ba người có cảm nhận gì sau trận đấu với Vô Trụ vừa rồi có thể nói cho ta nghe được không?” Giữ nụ cười trang nhã trên môi, Kagaya nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy, ba người kia liền rơi vào im lặng trong chốc lát.
Ngay khi bầu không khí trở nên lúng túng, Sanemi và Tengen trùng hợp trả lời cùng một lúc.
“Cậu ta là quái vật chứ không phải người.”
“Cậu ta quá lộng lẫy và hào nhoáng thưa ngài Oyakata.”
“Vậy sao…” Kagaya mỉm cười, cảm thấy câu trả lời của Tengen mang hướng hài hước nào đó.
Chưa nghe thấy giọng của Hoa Trụ, y hỏi tiếp.
“Còn Hoa Trụ, cô có cảm nghĩ gì?”
“Tôi… thấy bản thân chưa phải là đối thủ của Seig… Vô Trụ thưa ngài Oyakata.” Kanae thành thật đáp, sau đó hơi liếc mắt sang bên phải để nhìn Seigi thì thấy hắn vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh trên nét mặt.
“Ừm.” Kagaya gật đầu với vẻ đồng tình.
“Hai cậu có thể cho ta biết tại sao bản thân lại đánh giá Vô Trụ như vậy không.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Sanemi và Tengen nhanh chóng kể lại quá trình chiến đấu của bản thân với Seigi cho tất cả những người đang có mặt ở đấy nghe.
Đối với một người sở hữu tốc độ nhanh thứ hai trong Trụ Cột như Âm Trụ Uzui Tengen, chỉ đứng sau Minh Trụ Kuwajima. Y tự đánh giá tốc độ phản xạ, thể chất của Seigi là nhanh và mạnh một cách thiếu thực tế khi cơ thể của hắn chỉ mới mười lăm tuổi.
Ở độ tuổi này cơ bắp vẫn chưa phát triển hoàn toàn để gánh những động tác mang lực tác động mạnh và cường độ cao như vậy, ấy thế mà Seigi lại đánh bay bọn họ một cách ung dung như bỡn chỉ với sức mạnh thể chất thuần túy của mình.
Tại sao ư? Vì chính thính giác của Tengen không hề nghe thấy tiếng hô hấp phát ra từ Seigi, ngay khi Tengen bị hắn né được đòn phủ đầu rồi phản công một cước vào bụng khiến cả người y bắn thẳng một đường. May là vào mỏm đá thì mới dừng hẳn nếu không thì cũng phải bay thêm vài mét nữa.
Một trường hợp nữa là khi Seigi có thể đứng vững trước đòn Oanh Tạc chính diện của Tengen mà không cần sử dụng hơi thở.
Vậy thì không hô hấp có ý nghĩa như thế nào?
Thử nghĩ xem, một Trụ Cột thua một Trụ Cột khác về hình thể mà lại có thể dễ dàng đánh bay và chặn lại kỹ năng mạnh nhất của người đó. Trong khi đấy hô hấp để sử dụng hơi thở thì không cần, đủ hiểu cách biệt về sức mạnh thể chất thuần túy lớn đến mức nào.
Tất cả những người khác nghe xong thì cảm thấy ý của Sanemi không khác với Tengen là bao, cùng nhấn mạnh thể chất của Seigi mạnh đến mức bất thường. Kỳ là lạ họ không thấy vẻ bất ngờ trên mặt của vị lãnh đạo trước mắt.
“Vậy sao…” Kagaya trầm ngâm rồi gật đầu.
Vậy sao? - Tengen, Sanemi và Kanae hơi sửng sốt khi thấy biểu tình nhạt nhòa, xem nhẹ của y.
Cùng với Nham Trụ, Minh Trụ và Vân Trụ. Bọn họ lại không biết rằng chính miệng Thủy Trụ Urokodaki đã chia sẻ về mọi khả năng đặc biệt của Seigi cho Kagaya nghe từ hai năm trước. Thế nên y mới không bất ngờ lắm khi biết được chuyện này vào ngày hôm nay.
“Mọi người có thể không biết, nhưng vào năm Seigi lên một tuổi thì thằng bé đã có thể nâng được một cục đá nặng hai mươi cân. Đến năm mười tuổi, chuyện vác hai cục đá nặng một trăm cân cũng là chuyện nhỏ đối với nó. Khi đó ta cũng rất bất ngờ.”
Nghe thầy Sakonji tiết lộ cho mọi người biết qua về quá khứ của mình.
Seigi cũng không thể hiện thái độ gì, vì hắn biết chuyện này chỉ là vấn đề sớm muộn sẽ bị người khác biết nên chẳng để ý lắm.
Chỉ thấy sắc mặt của từng Trụ Cột lúc này lộ ra vẻ kinh ngạc và khiếp sợ nhìn Seigi chăm chú. Sau đó quay lại nghe tiếp câu chuyện ngày xửa ngày xưa vào cái thời mà hắn còn đang mặc tã ị đùn, được kể lại bởi chính Thủy Trụ Urokodaki nên rất chân thật.
“Cha mẹ của cậu đâu, Seigi?” Tranh thủ những người khác đang nghe về quá khứ của Seigi, Kanae nhẹ nhàng hỏi thăm vì có một chút quan tâm đến hắn.
“... Họ mất rồi.” Chần chừ một lát Seigi mới điềm đạm trả lời, rồi hỏi lại.
“Còn cha mẹ của cô?”
Kanae hơi sững sờ, thần sắc hiện ra vẻ buồn bã.
Thấy vậy, biết mình đã cố tình động đến quá khứ đau buồn của nàng. Seigi lộ ra sự áy náy.
“Xin lỗi vì đã nhắc đến họ…”
“Không sao đâu, chính tôi là người hỏi cậu đầu tiên mà.”
Kanae khẽ lắc đầu.
“Không biết cô gái đứng bên cạnh cô hồi nãy là ai?” Seigi thản nhiên hỏi.
Tuy hắn đã biết danh tính các nhân vật trong nguyên tác nhưng vẫn muốn làm màu một phen để có chuyện tán với thiếu nữ này.
“Cô ấy là em gái ruột của tôi, tên Kochou Shinobu. Sau khi mồ côi cha mẹ và liên tục gặp khó khăn trong cuộc sống, vì thế mà chúng tôi đều nương tượng lẫn nhau cho đến khi gặp được vợ của ngài Oyakata.”
“Vậy là số phận của hai ta không khác nhau là bao… Chỉ cần một con quỷ còn tồn tại thì khi đó sẽ có rất nhiều đứa trẻ rơi vào hoàn cảnh tương tự như chúng ta…”
Nghe hắn nói vậy, nét mặt và ánh mắt của Kanae liền lộ ra vẻ quyết tâm, nghiêm túc nói.
“Vì thế mà tôi với em gái mình mới trở thành kiếm sĩ diệt quỷ để thực hiện được mục đích đó. Tôi sẽ không để những đứa trẻ vô tội đó phải rơi vào tình cảnh như mình, và sẽ không để chúng phải thấy gia đình mình bị cướp đi trước mắt. Nếu có, thì chúng tôi sẽ chấm dứt điều nó.”
! - Đôi đồng tử của Seigi chợt co rụt sau khi nghe được lời ấy từ thiếu nữ. Vào lúc này, không hiểu sao trong nội tâm của hắn cảm thấy đau quặn như chịu một tổn thương từ vết rách cũ.
Bởi những lời Kanae vừa nói đã vô tình chạm đến quá khứ đau buồn mà hắn chôn kín suốt bấy lâu…
Nó khiến hắn nhớ lại từng tiếng ru chan chứa tình yêu thương của cặp vợ chồng nọ đang bồng trên tay đứa bé sơ sinh, cùng với hình ảnh họ bước trên con đường lạnh thấu xương tràn ngập tuyết trắng vào cái đêm định mệnh, cho đến lúc họ trút hơi thở cuối cùng để hi sinh vì đứa bé ấy…
Cuộn phim mang tên ký ức đó chỉ dừng lại khi Seigi cảm nhận được một thứ gì đó mềm mại vuốt má hắn.
Seigi chậm rãi quay sang thì thấy Kanae nhìn mình với ánh mắt tràn đầy thương cảm, chính nàng đang dùng khăn lụa hình hoa nằm ở trên tay lau đi từng giọt lệ trên má hắn.
“C-cậu đang khóc…”
“Không có gì đâu, tôi chỉ bị bụi bay vào mắt một chút thôi.” Seigi cầm lấy cổ tay của Kanae rồi nhẹ nhàng hạ xuống.
Trong chốc lát, hai đôi mắt khựng lại và nhìn nhau chăm chú. Họ đều nhìn thấy trong ánh mắt của đối phương một tia ước mong mà bản thân cùng có.
Chính vì sự đồng cảm này đã vô tình làm nảy sinh ra một loại tình cảm khó nói giữa hai người.
Seigi cảm thấy tình thương bao la của Kanae rất đáng để bội phục. Khác với hắn, nàng có mục đích vô cùng cao cả nhưng khi thực hiện thì lại rất bất khả thi.
Theo nguyên tác nếu hắn nhớ không lầm, trong vài năm nữa chính nàng sẽ chết sau trận chiến với Thượng Huyền Nhị Douma.
Vậy thì ta sẽ không để mong muốn đó của cô bị dập tắt. - Seigi như quyết định được điều gì, điềm nhiên nói.
“Mong muốn của cô hãy để tôi đến phụ giúp một tay. Bởi vì nó khó khăn hơn cô tưởng nhiều lắm.”
“Hơ…” Gương mặt Kanae có chút đỏ ửng, vội vàng tránh đi ánh mắt của Seigi, không hiểu sao nàng xuất hiện một loại cảm giác hồi hộp khi nghe được điều này từ hắn.
Đang lúc Seigi chưa hiểu lý do gì khiến Kanae đỏ mặt thì Bảng trạng thái đột nhiên hiện ra trước mắt hắn.
- Thành công thu được một nhân vật nữ vào hậu cung -
- Phần thưởng cho lần đầu tiên thu được ba nhân vật nữ vào hậu cung: Một Vòng Quay May Mắn -
- Phần thưởng tiếp theo sẽ được tặng nếu ngươi thành công thu được bảy nhân vật nữ vào hậu cung -
- Nếu để tình cảm của các nhân vật nữ giảm xuống dưới 0% hoặc chết, nhận một hình phạt răn đe vì nhiệm vụ thất bại -